Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 332:: Nỗi lòng hoang mang vô cớ này thật không ổn! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-09 04:24:29
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên mặt Ứng Tư Nam lộ một biểu cảm quái dị, , đôi môi mấp máy hồi lâu, trông như nuốt xuống vạn câu c.h.ử.i rủa Chử Gia Hứa.
Chử Gia Hứa giả vờ như , nghi hoặc đầu : "Vị đây, quen vị dẫn đường họ Ứng của chúng ?"
Ánh mắt Ôn Như Tân cẩn thận lướt qua nhóm một vòng, thấy phục sức của bọn họ tuy giản dị nhưng chất liệu cực , trong lòng liền gán cho cái mác " tiền", cuối cùng cũng lộ nụ chân thành đầu tiên trong ngày.
Y gật đầu, : "Tiểu tử vô lễ, gây thêm phiền phức gì cho các vị chứ?"
Y , Chử Gia Hứa cũng .
Một đầy thâm sâu khó lường, một đầy ẩn ý.
Nụ của ai cũng giống .
Chử Gia Hứa đầu liếc Ứng Tư Nam một cái, định mở miệng –
Một giọng non nớt cất lên y: "Ứng bá bá ư ư ư –"
Ứng Tư Nam đang lề mề về phía Ôn Như Tân, trong lòng thầm kêu khi tiểu cô nương kịp mở miệng, lập tức lao nhanh tới, cũng chẳng màng đến ánh mắt lạnh băng của cha nàng, trực tiếp dùng tay bịt kín đôi môi nhỏ của tiểu cô nương!
Sau đó, lưng , nhỏ giọng thương lượng: "Tổ tông ơi, yêu cầu gì cứ việc nêu , chỉ cần lát nữa tuyệt đối đừng những lời thừa thãi!"
Đôi mắt đen láy của Giang Ánh Trừng chằm chằm Ứng Tư Nam hồi lâu, đó, nàng thẳng thừng giơ cánh tay lên, dấu "móc ngoéo" mặt đối phương.
Ứng Tư Nam như trút gánh nặng, khi thở phào một dài, vội vàng đưa tay móc : "Nói đó!"
Trong ánh mắt tràn đầy sự may mắn thuần túy, sắp bước lên một con thuyền gian xảo cỡ nào.
Sau đó, Ứng Tư Nam tiêu sái xoay , dứt khoát lao về phía chiến trường thuộc về y!
"Ôn thúc, cũng đến đây ?" Ứng Tư Nam , đường, y còn liếc Chu Cương đang gây rối một cái đầy nghi hoặc, "Tư Nam đến thấy nơi đây vây quanh một đám , ngờ Ôn thúc ở trong đó."
Y cách Ôn Như Tân vài bước chân, dường như thật sự xảy chuyện gì: "Đã xảy chuyện gì ?"
Ôn Như Tân đầy vẻ an ủi Ứng Tư Nam, nhận "đơn hàng lớn", một cái: "Không gì, chỉ là –"
"Bọn họ bảo bối ở đây là đồ giả!" Giữa đám đông, giọng non nớt của tiểu cô nương rụt rè cất lên.
Ứng Tư Nam ngạc nhiên đầu , sự chấn động trong ánh mắt gần như ngưng tụ thành thực chất: "Sao thể?!"
"Vị đài đây, chúng chuyện việc cần chứng cứ, ngươi cái là đồ giả, ngươi –" Ứng Tư Nam thẳng gây chuyện, dường như quên mất chuyện đó tự tay đào mấy món đồ giả, "Từng thấy đồ thật ?"
Biểu cảm tức giận mặt Chu Cương khựng , ánh mắt từ từ hạ xuống, rơi mảnh gốm sứ vỡ tan tành đất.
Khi y đào món đồ thật từ trong mộ, từng tìm giám định, đó là bảo vật quý giá nhất mà vị Vương gia tiền triều yêu thích khi còn sống, vô quan cấp cao tiền triều từng thấy trong vương phủ , ngay cả dân gian cũng từng vẽ món đồ sứ đó thành tranh để chiêm ngưỡng.
Y ban đầu cũng chỉ than vãn vài câu, nếu kẻ bệnh trong đầu mặt xen , y sớm dẫn rời .
Hiện giờ đối phương đông thế lớn, y cũng nảy sinh thêm rắc rối.
Trên khuôn mặt đầy thịt béo của Chu Cương lộ một nụ quái dị: "Tiểu đùa , đều là hiểu lầm."
Ứng Tư Nam mỉm gật đầu: "Nếu ..."
Giọng dịu chuyện để tiễn khách đột nhiên tiếng trẻ con xuất hiện nữa cắt ngang: "Vì hiểu lầm mà giật cổ áo khác, bác thật là lễ phép nha –"
Động tác rút chân về phía của Chu Cương khựng .
Biểu cảm khách sáo giả dối mặt Ứng Tư Nam cứng đờ.
Ngay cả Ôn Như Tân cũng ngạc nhiên đầu , liếc tiểu cô nương mà y để ý tới.
Khoảnh khắc , vài lớn chuyện, trong lòng đều nghĩ đến –
Mau đừng nữa, để bọn họ !
Dưới bao ánh mắt dõi theo, tiểu cô nương đưa tay lên trung một động tác kéo, còn nhún nhún hai cái: "Bá bá chính là kéo như đó!"
"Thật là quá đáng!" Tiểu cô nương giòn tan .
Chu Cương: Y khi nào thì nhún nhún hai cái đó?!
Ôn Như Tân: Y khi nào thì nhún nhún hai cái đó?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-332-noi-long-hoang-mang-vo-co-nay-that-khong-on.html.]
Hai , một một lòng thoát tội và một cả đời ám ảnh về vóc dáng, đồng thanh : "Không !"
Cực kỳ lớn tiếng!
【Cực kỳ hung dữ!】
Thần thái cố ý tìm chuyện khiến các quần thần đều đành lòng thẳng.
Tuy nhiên, Giang Ánh Trừng, chỉ tìm một cơ hội để vị phụ hoàng mỹ nhân của nàng bắt những tên trộm mộ, từ bỏ vấn đề thể diện của , môi nhỏ trề , đáy mắt nhanh chóng tích tụ một tầng hồng.
Chốc lát , nước mắt liền "lạch bạch lạch bạch" rơi xuống, mách: "Cha ơi, hung dữ với Trừng Trừng!"
Trong lòng ngừng gào thét: 【Bắt hết! Bắt hết!! Bắt hết tất cả bọn chúng!!!】
Đám chính là những tên trộm mộ quá đáng! Bắt !!
Giang Yến Xuyên: "..."
Chu Cương: "..."
Ôn Như Tân: "..."
"Không, ," Ôn Như Tân cả đời "thần cản g.i.ế.c thần", từng quát mắng vô , nhưng chẳng chút biện pháp nào với đứa trẻ lớn như thế : "Bác quát mắng con..."
Chu Cương tiểu cô nương hồi lâu với ánh mắt phức tạp, hung danh "Dạ chỉ tiểu nhi đề khốc" càng nâng cấp thêm, giờ phút , y quả thực còn cảm thấy tủi hơn cả tiểu đoàn tử .
"Ừm," Giang Yến Xuyên khóe môi mang ý , nhẹ giọng dỗ dành, "Cha sẽ đòi công bằng cho con."
【Haizaa!!】
Giọng nức nở truyền từ trong lòng y, cực kỳ yếu ớt: "Vậy, nhất là bắt hết bọn chúng!"
Nàng nghĩ xong cả .
Đám tuy , nhưng cũng coi như chút bản lĩnh, đợi tìm tin tức về cổ mộ, sẽ để bọn họ mang bảo báu , cho bọn họ tiền!
Rồi, còn thể để bọn họ thâm nhập nội bộ kẻ trộm mộ, kéo thêm nhiều đồng bọn, cùng công cho vị phụ hoàng mỹ nhân của nàng!
Giang Yến Xuyên: "...Ừm."
Chu Cương bực bội lẩm bẩm gì đó trong miệng, xoay liền dẫn theo đồng bọn nhanh chóng rời .
Giang Yến Xuyên liếc Lục Dao một cái, liền hiểu ý, lặng lẽ rút lui khỏi đám đông.
Ôn Như Tân vì đám trộm mộ mà tức giận đầy bụng, còn thể phát tiết , nhịn đến cực điểm.
Mọi trân mắt Ứng Tư Nam khổ sở tiến lên, đối phương vặn tai vỗ lưng "chăm sóc" hồi lâu, đó trân mắt y với vẻ mặt như đưa đám trở về.
Cả y đều vì đau đớn mà hít một nhỏ, với vẻ mặt đầy oán niệm mặt Chử Gia Hứa, nãy gọi y: "Ôn thúc còn việc bận, bảo cám ơn các vị."
Nói xong, y lùi một bước, cung kính thi lễ.
Vừa tuy nhiều, nhưng đám trộm mộ rốt cuộc là vì thấy bọn họ quá đông, mới sinh lòng sợ hãi, cuối cùng mới bỏ chạy.
Bọn họ vô tình cắm liễu, kẻ hưởng lợi thì thể ngơ.
Các quần thần liếc , ai lên tiếng.
Mèo Dịch Truyện
Ý nghĩ trong lòng đều là –
Ngươi vui mừng quá sớm .
Cái móc ngoéo của tiểu cô nương, đó là thứ thể tùy tiện nhận lời ?
Giang Ánh Trừng: "Hì hì –"
Ứng Tư Nam: "..."
Không .
Nỗi lòng hoang mang vô cớ thật !