Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 324:: Hắn lại hiểu ra rồi ---

Cập nhật lúc: 2025-10-09 04:24:21
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bùi Minh Kiệt trong đại sảnh khách điếm, dòng qua lượt tiến lên, dỗ dành vị tiểu công chúa đến nấc cụt, tâm trạng kỳ lạ mà bình tĩnh .

 

Hắn nên hình dung sự đổi tâm cảnh như thế nào, nếu cứ , thì giống như –

 

Hắn đang đường, đột nhiên xông vô duyên vô cớ đạp một cái, đến dùng mười phần sức lực, đau đến mức tại chỗ thẳng lưng .

 

Hắn định nổi giận, kết quả, cùng đối phương còn tức giận hơn , xông lên liền cãi vã với đối phương...

 

Lửa giận của liền phát nữa.

 

Tiếng của tiểu gia hỏa trong đại sảnh cuối cùng cũng yếu vài phần, cho đến khi gã hòa thượng đầu trọc lén lút đầu liếc một cái, di chuyển đến một góc mà rõ, từ trong lòng lấy một thứ nhét tay tiểu gia hỏa, nàng mới cuối cùng bật thành .

 

Giang Ánh Trừng chớp chớp đôi mắt hạnh đỏ hoe vì , cụp mắt chằm chằm chiếc túi thơm một lúc lâu, mới phản ứng kịp, thứ nhét tay rốt cuộc là thứ gì.

 

【Tàng, tàng bảo đồ?!】

 

Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ, mặc cho phụ hoàng mỹ nhân của nàng cầm khăn tay nhẹ nhàng lau mặt, đợi khăn tay rời , nàng mới vươn tay từ trong tay áo lấy hai viên kẹo, mỗi một viên nhét tay hai bá bá.

 

Ngoan ngoãn : "Bá bá mệt ? Bá bá vất vả !"

 

Hai bộ mặt chuyển đổi chút sơ hở, tốc độ nhanh đến mức, khiến tất cả mặt đều thán phục.

 

Liễu Trần nhanh chóng vươn tay nhẹ nhàng nhéo một cái lên mặt tiểu gia hỏa, tranh thủ lớn tiếng giải thích rằng—

 

“Tên Tuân Tinh giả mạo phận Ngao Tề lẩn trốn ở Khê An trấn nhiều năm, chính là để tìm tung tích báu vật truyền đời của Ngao gia. May mà Du giáo chủ kiến thức uyên bác, nhận Ngao Tề thật, bằng bọn thật sự lừa gạt !”

 

Tiếng đáp lời cũng cực kỳ lớn—

 

“Thật ?! Vậy thật sự nhờ phúc của Du đại nhân ! Nếu để tên trộm cắp trộm mất báu vật, thì cả nhà họ Ngao e là cũng an nghỉ!”

 

“Du đại nhân cao nghĩa!”

 

Đám , ánh mắt còn tự cho là lén lút liếc về phía bọn họ, dường như đang quan sát phản ứng của họ.

 

Bùi Minh Kiệt vẻ mặt mờ mịt.

 

Bùi Minh Kiệt bỗng nhiên tỉnh ngộ.

 

Hiểu .

 

Đây là cho bọn họ !

 

Mèo Dịch Truyện

Bùi Minh Kiệt lập tức phối hợp: “Du đại nhân cao nghĩa!”

 

Người bên cạnh: “Đại nhân cao nghĩa!!”

 

— Đám đại nhân vật vốn hô mưa gọi gió ngày thường giờ còn chịu đích diễn kịch cho bọn họ xem, bọn họ còn gì mà thỏa mãn nữa chứ?!

 

Trong ánh mắt của các đại thần tại chỗ lộ vẻ tán thưởng rõ ràng: Trẻ con thể dạy bảo!

 

Trong ánh mắt nóng bỏng của , Giang Ánh Trừng cẩn thận lấy tấm lụa trong lớp kẹp , trải lên chiếc bàn gỗ bên cạnh, đôi mắt sáng lấp lánh: “Oa—”

 

Bị đám bá bá phản ứng thái quá lây nhiễm, Giang Ánh Trừng cũng câu cực kỳ lớn tiếng: “Là một tấm địa hình đồ đó!”

 

Sau đó, nàng khẽ hỏi 007 trong tâm khảm: 【Thống ca thống ca, Nhạc Ngân Thanh đang ?!】

 

Lễ bộ Thượng thư Chử Gia Hứa giả vờ như vô tình đầu liếc một cái: Có , !

 

“Địa hình đồ? Báu vật truyền đời chẳng lẽ là một tấm tàng bảo đồ ?!” Chử Gia Hứa chợt đầu , về phía Du Hành Miễn bên cạnh: “Du đại nhân thông tin nào liên quan đến việc ?”

 

Du Hành Miễn mượn cơ hội giải đáp thắc mắc mà nghiêng sang một bên, cố gắng để tất cả đều thể rõ vẻ mặt rối rắm của : “Có thì …”

 

Hộ bộ Thượng thư Tiêu Hoành Mão: “Chỉ là?”

 

“Chỉ là Du mỗ từng , địa điểm kho báu chỉ bản đồ là ở trong một khu rừng già sâu thẳm, xung quanh vô rắn độc mãnh thú vây quanh, nguy hiểm hơn nữa là—”

 

Du Hành Miễn đến đây, chợt hạ thấp giọng: “Tương truyền, bốn phía đó cơ quan thuật pháp do Tuệ Từ đại sư đích bố trí. Nếu tinh thông đạo mà mạo xông , e là ngay cả hài cốt cũng khó giữ vẹn.”

 

“Ôi!”

 

Tuy Tuệ Từ đại sư là nhân vật như thế nào, nhưng—

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-324-han-lai-hieu-ra-roi.html.]

 

“Đáng sợ !!”

 

Tiểu gia hỏa ở giữa đám đông hai tay nâng cằm, mí mắt cụp xuống, vẻ mặt thất vọng: “Vậy đây, trong đội ngũ chuyến của chúng , hình như bá bá nào điều cả…”

 

Bùi Minh Kiệt ngoài đám đông nhíu mày lắng một lúc lâu, chợt như thần linh mách bảo mà vỗ nhẹ lòng bàn tay, trong hai mắt lóe lên ánh sáng trí tuệ của “y hiểu ”, bỗng nhiên đầu sang bên cạnh.

 

Hôm nay những trong giang hồ đến đây chờ đợi chỉ y. Mười mấy chuẩn cùng Minh Trạch Đế xuất cốc cũng đến từ sớm, tiểu thiếu gia họ Nhạc của Viễn Lăng, vốn dĩ lìa kinh phản đạo, chuyên về thuật Kỳ Môn Độn Giáp, lúc đang bên cạnh y.

 

Nhạc Ngân Thanh do dự mở lời: “Cái đó…”

 

“Thảo dân đây cũng am hiểu vài phần Kỳ Môn Chi Thuật. Nếu chư vị chê—”

 

“Không chê! Đương nhiên chê!!” Uông quốc công trong lòng vui mừng khôn xiết, “Khụ khụ khụ— ừm, lão phu là , Đại Thụy thật sự là nhân tài kiệt xuất a—”

 

Mọi tại chỗ: “…”

 

Chuyển đoạn cũng quá gượng ép đó chứ?!

 

 

Mọi lấy danh nghĩa du sơn ngoạn thủy mà tiến Khê An trấn. Sau khi ném Tuân Tinh cho dân thị trấn đang phẫn nộ, bọn họ vẫn nán đây một ngày.

 

Sáng sớm hôm , cả đoàn hùng dũng mang theo “tiểu đội báo thù” rời khỏi mê trận đầy sương mù.

 

Dọc đường về phía nam, nghỉ, hơn mười ngày , đến thành công điểm đến mà tàng bảo đồ chỉ dẫn — Đà Bích huyện.

 

Khí hậu nơi đây chút thở của mùa xuân.

 

Giang Yến Xuyên cho tiểu gia hỏa bộ trường bào màu xanh lam chuẩn sẵn—

 

Đây là do tiểu gia hỏa tuyên bố mặc y phục cùng màu với phụ hoàng của nàng nên đặc biệt yêu cầu.

 

Chiếc bào mỏng hơn so với cái một chút, cả tiểu gia hỏa trông gầy ít, cũng…

 

Càng trở nên linh hoạt hơn nhiều.

 

Giang Ánh Trừng hai tay hai chân đều quấn lấy chân của phụ hoàng mỹ nhân của nàng, cho đối phương nhúc nhích một bước.

 

“Không, chịu! Trừng Trừng cũng !!”

 

Quần thần tại chỗ dám thở mạnh, ánh mắt giả vờ bận rộn trời đất, chỉ dám về phía Minh Trạch Đế.

 

Hận thể lao đầu cọc gỗ trong góc, lập tức hôn mê bất tỉnh.

 

Giang Yến Xuyên yên tại chỗ với vẻ mặt vô cảm, mặc cho tiểu gia hỏa giãy giụa lóc, vẻ mặt hề lay chuyển một chút nào: “Không .”

 

“Được mà!” Giang Ánh Trừng cực kỳ lớn tiếng phản bác.

 

Đó là nơi cất giấu bảo vật, bên trong quanh co khúc khuỷu, ẩn chứa mấy gian nhĩ thất đấy, nếu nàng thì nhỡ bỏ lỡ vài gian thì ?!

 

Nghĩ đến đây, Giang Ánh Trừng ngẩng đầu lên, một cách dứt khoát: “Phải !”

 

Giang Yến Xuyên rũ mắt liếc tiểu gia hỏa một cái, cố gắng giảng đạo lý với nàng: “Con còn quá nhỏ, tình hình trong núi phức tạp, nếu nguy hiểm gì—”

 

【Vậy Trừng Trừng còn thể dùng tích phân cứu các bá bá một tay nữa đó!】

 

Lời của Giang Yến Xuyên chợt nghẹn trong cổ họng.

 

Trên mặt của các quan thần thể thấy tiếng lòng của tiểu gia hỏa cũng lộ vẻ ngượng ngùng ở các mức độ khác .

 

Suýt chút nữa thì quên mất, tiểu gia hỏa tuy nhỏ, nhưng cũng tự tin hơn nhiều so với đám văn thần chỉ thể trở thành gánh nặng trong tình huống

 

Không khí ngưng trệ một cách kỳ lạ một lúc lâu, Giang Yến Xuyên cuối cùng dứt khoát cũng giở trò vô : “Tóm , sẽ cho phép con mạo hiểm trong núi .”

 

“Mấy vị đây là—”

 

Chợt một tiếng vang lên phía .

 

Người đến phe phẩy quạt xếp, mày mắt mang theo ý : “Cũng là đến Đà Bích để tìm bảo vật ?”

 

 

Loading...