Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 316: Để trời xanh biết, ta giỏi nhận thua nhất! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-09 04:24:13
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bạch Nhĩ Phù co góc phòng một Thiên tự, thứ hai trong đời cảm thấy sự bối rối, luống cuống tay chân.

 

Một nén nhang đó.

 

Nàng từ trong phòng của đám nam tử vô vị , ngang qua phòng của tiểu gia hỏa, như ma xui quỷ khiến mà bước .

 

Vừa mới cửa, phía cửa vang lên tiếng giấy sợi bông thứ gì đó đ.â.m thủng, còn kịp trong lòng mở màn chỉ trích cái tình tiết cũ rích , từ từ đến bên giường, trầm giọng : “Ra đây.”

 

Bạch Nhĩ Phù trong lòng chấn động.

 

Thật lợi hại!

 

Đây là đầu tiên, nàng mới lẻn một căn phòng bên trong phát hiện tung tích!

 

Bạch Nhĩ Phù chút do dự, lập tức vọt ngoài.

 

Gần như cùng lúc đó, cửa phòng từ bên ngoài đẩy .

 

Bạch Nhĩ Phù tiếng “Ra đây” lừa và Đao Ba Liên mặt đối mặt, mặt cả hai đều lộ vẻ đau răng.

 

Hai đầu tên đầu trọc đang cạnh giường, đồng thanh : “Ngươi nãy gọi ai đây?!”

 

Vừa đầu , mới rõ cảnh tượng trong phòng.

 

Bốn nam tử trưởng thành cạnh giường, mỗi cầm một mảnh vải gai, khi mở cửa vẫn giữ tư thế lau chùi binh khí trong tay.

 

Tên đầu trọc cạnh giường thấy ánh mắt bọn họ tới, còn khá lễ phép gật đầu, : “Mấy vị đều đến để chịu c.h.ế.t ?”

 

Bạch Nhĩ Phù: “…”

 

Đao Ba Liên: “…”

 

Ngươi còn mặt mũi nữa ?!

 

Phần lớn nhân mã hôm nay đều điều ngoài vây công đám lớn , phía Đao Ba Liên chỉ đến mười , nhưng vẫn thèm để mắt đến mấy trong phòng.

 

Hắn nheo mắt dữ tợn một tiếng, từ từ bước .

 

Tiểu gia hỏa đang ngủ say cũng lúc tỉnh dậy.

 

“Cha cha?”

 

Tiếng non nớt, ngái ngủ vang lên đột ngột trong gian gần như tĩnh lặng, thành công khiến hình đều ngừng trong chốc lát.

 

động tác nhẹ nhàng bước lên, ôm tiểu gia hỏa lòng.

 

“Chung bá bá?” Tiểu gia hỏa hé mở đôi mắt nhỏ, miễn cưỡng rõ bóng mắt, “Cha của Trừng Trừng ạ?”

 

Người ôm nàng nhẹ giọng dỗ dành đôi câu.

 

Cái đầu nhỏ tỉnh táo ngó nghiêng khắp phòng, dáng vẻ mềm mại đáng yêu khiến đầu ngón tay Bạch Nhĩ Phù bất giác co giật.

 

Cảm giác mềm mại, mũm mĩm khi véo một cái ban ngày ùa về, Bạch Nhĩ Phù mười ngón tay và ngón cái khẽ xoa xoa, trầm giọng mở miệng: “Ta…” Ta và bọn họ cùng một phe.

 

Đao Ba Liên quát lớn một tiếng: “Động thủ!”

 

Sắc mặt ba trong phòng trầm xuống, nhanh chóng phản công, một mũi chân khẽ nhón, thẳng tắp lao về phía Bạch Nhĩ Phù!

 

Bạch Nhĩ Phù: “…”

 

Bạch Nhĩ Phù: “!!!”

 

Bạch Nhĩ Phù đồng tử chấn động, động chống trả đồng thời kinh hãi mở miệng: “Đánh…” Đánh nhầm !

 

Đao Ba Liên nhân lúc vung đao vội vàng quát Bạch Nhĩ Phù: “Ngươi cứ chống đỡ một lát , bên phiền phức—”

 

Bạch Nhĩ Phù giọng yếu ớt: “Không , …” Ta định động thủ mà!

 

“Yên tâm, Đao Ba xông pha giang hồ nhiều năm, tuyệt đối sẽ bỏ rơi bằng hữu!”

 

Công thế của đối phương càng lúc càng mạnh mẽ theo lời của Đao Ba Liên, Bạch Nhĩ Phù nuốt nước mắt đắng chát bụng.

 

Lần khi mở miệng, nàng cố ý dừng một lát, xác nhận Đao Ba Liên sẽ đột ngột ngắt lời nàng nữa, ánh mắt thành khẩn về phía đối diện: “Ta—” Ta chỉ là đến để véo má tiểu đoàn tử thôi, véo xong là ngay!

 

Giọng cấp thiết chỉ thốt một chữ đột ngột ngừng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-316-de-troi-xanh-biet-ta-gioi-nhan-thua-nhat.html.]

 

— Đao Ba Liên ngắn ngủi thoát khỏi sự kiềm chế của tên đầu trọc, nhanh chóng chạy đến bên cạnh nàng hỗ trợ: “Ngươi thế?”

 

Bạch Nhĩ Phù: “…”

 

Đao Ba Liên nhanh chóng liếc Bạch Nhĩ Phù một cái, ánh mắt đồng tình vô cùng rõ ràng: “Ngươi tỉnh táo một chút, đao kiếm mắt !”

 

Bạch Nhĩ Phù: “…”

 

Bạch Nhĩ Phù thở dài một thật dài, vẻ mặt bất đắc dĩ thu , bắt đầu nghiêm túc chống trả.

 

Để trời xanh , giỏi nhận thua nhất.

 

Người ôm tiểu gia hỏa chạy trốn khắp phòng, ba còn thì ngừng dẫn dụ bọn họ bên ngoài, cuối cùng cũng tạo một gian an nhỏ cho tiểu gia hỏa.

 

Công phu của Đao Ba Liên và mấy tệ, hơn nữa chiếm ưu thế về lượng, thế nhưng vẫn đối phương dắt mũi, nửa buổi vẫn tiến triển chút nào.

 

Trên đồ đạc, cửa phòng, mái hiên đều kiếm khí vạch vết tích, khi chiến trường đưa xa khỏi tiểu gia hỏa, công thế của ba càng hung hãn thêm vài phần!

 

Gã mặt sẹo nghiến răng kèn kẹt, bỗng nhiên vận khí, chiêu thức trứ danh "Cương Phong Kiếm Khí" thẳng tắp đ.á.n.h úp về phía mặt gã đầu trọc!

 

Liễu Trần còn kịp vén mí mắt, đầu khẽ nghiêng sang một bên, mũi kiếm khẽ hất, lấy bốn lạng bạt nghìn cân mà dễ dàng hóa giải chiêu sát thủ đó. Sau đó, kiếm trong tay y nhẹ nhàng vẽ một kiếm hoa, giữa những động tác mở rộng và thu về, kiếm khí sắc bén gần như xé rách cả gian!

 

Da đầu gã mặt sẹo căng cứng, kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn giữa lằn ranh sinh tử khiến theo bản năng lăn đất, kịp tránh thoát khỏi kiếp nạn sinh tử !

 

Trong chốc lát, bên trong cả khách điếm chỉ còn tiếng binh khí va chạm, cùng với...

 

"Đinh!"

 

"Cộc cộc!"

 

Chiếc nhẫn b.ắ.n cung ngọc Hòa Điền thượng hạng tựa hồ Bạch Nhĩ Phù cố ý hất từ ống tay áo, lộc cộc lăn đến trống mặt tiểu cô nương.

 

Tất cả đều cho rằng đó là một món ám khí, tiếng giao đấu đột ngột ngừng , ánh mắt đều tự chủ về phía chiếc nhẫn nhỏ bé .

 

Bạch Nhĩ Phù sững sờ trong chốc lát, nét mặt ngượng ngùng đầu .

 

"Ê?!"

 

Tiểu cô nương ngoan ngoãn xem kịch chiến nãy giờ, thò dài cổ từ trong lòng đàn ông đang ôm : "Nhẫn b.ắ.n cung của phụ ?"

 

Mèo Dịch Truyện

Sắc mặt nàng trong khoảnh khắc trắng bệch, ngẩng đầu Bạch Nhĩ Phù đang giữa đám , nước mắt nhanh chóng tích tụ trong khóe mắt: "Nhẫn b.ắ.n cung của phụ ở chỗ cô?"

 

Bạch Nhĩ Phù: "..."

 

Việc chút khó xử .

 

Khi nàng va bọn họ đang ở cửa chuẩn thuê phòng hôm nay, thực tránh , nhưng còn kịp , ánh mắt chợt liếc thấy chiếc nhẫn b.ắ.n cung tay đàn ông dẫn đầu.

 

Nàng lấy cớ "chuyện riêng tư" với tiểu cô nương để nhanh chóng quan sát một phen, khi về lục tung tủ hòm tìm một cái tương tự giấu trong lòng, đến phòng của thực hiện một màn "đánh tráo trời đất".

 

Hiện tại chiếc nhẫn trong phòng , chính là chiếc mà phụ mỹ nhân của tiểu cô nương vẫn đeo tay.

 

Bạch Nhĩ Phù nhất thời nên lời, gã mặt sẹo đột nhiên khẩy một tiếng đầy âm dương quái khí: "Còn thể vì nữa?"

 

"Phụ ngươi, bọn g.i.ế.c đó!"

 

Liễu Trần: "!!!"

 

Ba còn : "!!!"

 

đây là giả, nhưng vẫn đột nhiên dâng lên một dự cảm vô cùng bất lành!

 

Trong ánh mắt chú ý của , tiểu cô nương đờ đẫn sững sờ một lúc, đó, bỗng nhiên bùng nổ tiếng thét chói tai!

 

"Oa a a a a!"

 

"Phụ hoàng... ô oa oa a a a a a!"

 

Bạch Nhĩ Phù: "!!!"

 

Gã mặt sẹo cùng đồng bọn: "!!!"

 

Ngươi đang gào cái thứ gì đó?!!

 

 

Loading...