Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 311: Ngươi đối với tường thụy một mực không biết gì cả ---
Cập nhật lúc: 2025-10-09 04:24:08
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Hoành Mão lệ nóng tuôn trào.
Mặc dù cái việc “kiếm tiền” là kiếm bằng cách nào, nhưng mà—
Cảm ơn!
Thực sự cảm ơn!
Ân cứu mạng báo đáp , Tiêu mỗ xin khắc ghi trong lòng!!
Dù từng đến Khê An Trấn, nhưng nơi đó nhất định là một nơi vô cùng vô cùng !!
Cái tên thấy tú lệ, khoáng đạt, an nhàn, một loại…
Tiêu Hoành Mão, thành công đòi năm thành vàng bạc, ở lối Khê An Trấn, vui vẻ đến mức miệng khép suốt đường , lúc cuối cùng cũng khép .
Khóe môi thậm chí còn trễ xuống, cứng đờ một cách đặc biệt rõ ràng.
Ánh mắt vô cùng mờ mịt.
Nơi đây, một loại… tử khí nhàn nhạt?
Phía tấm bia đá ranh giới khắc ba chữ lớn “Khê An Trấn”, là một khu rừng cây bạt ngàn thấy điểm cuối.
Không chỉ thấy điểm cuối, ngay cả đường cũng chút rõ.
Mèo Dịch Truyện
Rừng cây sương mù bao phủ, sương mù từ lên dần trở nên loãng hơn, nhưng cũng chỉ loãng ít, ngẩng đầu khắp nơi đều là một màu trắng xóa, cả khu rừng rậm u tĩnh, mờ ảo, trông thực sự một cảm giác—
【Ồ, ồ, cảm giác như bối cảnh phim ma !】
Tiêu Hoành Mão: “…”
“Bối cảnh phim ma” là gì , nhưng cảm giác âm u mà từ khóa “ma” mang , cảm nhận một cách rõ ràng.
Nơi đây, chút, đáng sợ a a a a!!!
Tiếng nuốt nước bọt thi vang lên, các quần thần mặt đều nảy sinh vài phần ý định rút lui, tiểu gia hỏa bỗng nhiên phấn khích.
【Ô ô ô!】
Giang Ánh Trừng nắm chặt lấy tay áo phụ hoàng mỹ nhân của nàng, sinh động biểu diễn cho thấy thế nào là “ nhát gan thích chơi”.
Trong ánh mắt là vẻ nóng lòng thử “ hiểu , hiểu ”: 【Trong Khê An Trấn nhất định nhiều nhiều bảo bối!】
Bằng tại đường tiến tới nhiều hiểm trở đến ?!!
Cái chắc chắn là dùng để bảo vệ bảo vật!
Dù nàng cũng sợ hãi, nhưng xung quanh phụ hoàng mỹ nhân và nhiều bá bá như , nàng siêu dũng cảm!
Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Ánh Trừng kéo phụ hoàng mỹ nhân của nàng định : “Phụ hoàng, chúng mau, mau , Trừng Trừng buồn ngủ !”
【Mau ! Trừng Trừng đợi tìm bảo bối !】 Tâm thanh phấn khích cũng gần như vang lên cùng lúc.
007 vẫn luôn chịu cho nàng bảo bối bên trong rốt cuộc là gì, tâm trạng nàng lúc ngoài sự nôn nóng , còn vô cùng tò mò nữa!
Mọi đành chịu, chỉ đành bước .
Sương mù trong rừng rậm dày hơn bên ngoài vài phần.
Thêm nữa, trời sắp tối, bộ quá trình tiến lên đều cực kỳ khó khăn, mấy vị triều thần thể tâm thanh của tiểu gia hỏa khỏi bắt đầu xì xào: “Nơi đây… thực sự sẽ thôn trấn ?”
Đừng là chỉ một tấm bia đá ranh giới, thực bên trong hoang phế từ lâu chứ?!
Giang Ánh Trừng về phía , thầm ngân nga khúc ca nhỏ trong lòng, lời , lập tức như gặp đại địch mà đầu , nhưng nhất thời phản bác thế nào.
Bên trong đúng là , nhưng nàng là một đứa trẻ từng khỏi kinh thành, nên chuyện …
Cả khuôn mặt nhỏ của Giang Ánh Trừng nhăn tít như bánh bao, nôn nóng thôi.
May mắn , trong đội còn hai chuyên l..m t.ì.n.h báo.
Du Hành Miễn trầm giọng mở lời: “Có.”
“Nói đến Khê An Trấn lẽ các ngươi quen lắm, nhưng nếu đến 'Ác Nhân Cốc', lẽ các ngươi sẽ chút ấn tượng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-311-nguoi-doi-voi-tuong-thuy-mot-muc-khong-biet-gi-ca.html.]
Các quan viên mặt: “…”
Cảm ơn, hình như cũng quen lắm?
Sự do dự khuôn mặt vì câu của Du Hành Miễn mà bỗng nhiên sáng tỏ, ngược càng thêm mờ mịt vài phần, từng đôi mắt bình thường đầy toan tính, giờ đây , vài phần ngu ngốc trong sáng.
Du Hành Miễn: “…”
Du Hành Miễn sắc mặt như thường : “Theo lời đồn, Ác Nhân Cốc tồn tại hơn trăm năm , ban đầu là vì hơn mười vị nguyên lão tà giáo lui về giang hồ đến đây ẩn thế, mà tên , suốt trăm năm đó, bách tính xung quanh vẫn từng thấy ai nơi đây.”
“, ba năm , giáo phái của từng nhận một đơn hàng, đặt hàng yêu cầu chúng truy lùng một kẻ thập ác bất xá, quyền của truy lùng đến đây, mắc kẹt trong rừng rậm mấy ngày, cuối cùng vẫn là đúng lúc từ trong cốc ngoài, lén theo đó, mới cuối cùng thoát .”
Các quần thần hít một khí lạnh, và nhanh chóng nắm bắt trọng điểm—
Lễ bộ Quyền Thị lang Bồ Nguyên Châu giọng khẽ run: “Sao mắc kẹt trong rừng rậm?!”
Sao rõ tình hình khi bọn ?!
Giờ thì , ngoại trừ những trông nom xe ngựa ở bia đá ranh giới, tất cả đều , chẳng cũng khả năng mắc kẹt tại đây ?!
Du Hành Miễn khi mở miệng nhanh chóng liếc tiểu gia hỏa đang yên lặng dẫn đường phía một cái: “Chỉ là Ngũ Hành Bát Quái Trận thôi, gì mà hoảng sợ chứ.”
Đội ngũ thoạt là Liễu Trần ở phía nhất, dẫn đường cho , thực , vẫn luôn đặt bộ tâm tư lên tiểu gia hỏa, mũi chân tiểu gia hỏa nhích sang trái, liền giả vờ quan sát một lượt di chuyển sang trái, tâm thanh của tiểu gia hỏa rẽ , giả vờ ngóng vị trí một lượt, với vẻ mặt nghiêm túc mà về phía bên .
Cả đội ngũ đều trật tự mà tiến về phía trung tâm Khê An Trấn, lầm đường.
Mấy tâm thanh của tiểu gia hỏa triệt để yên tâm, ngoài sự kính phục trong ánh mắt, liếc thủ lĩnh tổ chức tình báo của một cái.
Đứng ngẩn đó gì?
Cũng tiết lộ chút tin tức , chứng minh triều đình chúng hề kém cỏi hơn giang hồ chút nào!!
Lục Dao – thủ lĩnh tổ chức tình báo của triều đình, Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ – vẻ mặt khổ sở: “…”
Nhìn gì, trông giống như sẽ loại chuyện ?!
mà—
【 đó đúng đó, bên trong đó!】
Giang Ánh Trừng , phân thần lắng cuộc chuyện của họ: 【Hơn nữa bên trong cũng là Ác Nhân Cốc , nhiều cao thủ chính phái cũng đổ về Khê An Trấn, chính tà hai phái duy trì một sự cân bằng vi diệu ở bên trong, cũng miễn cưỡng thể sống chung hòa bình ~】
【Giống như Diệp Chính Thanh và Cúc Oanh Tư đột nhiên biến mất cách đây hai năm, giờ đang ở trong Khê An Trấn đó!】
Lục Dao biểu cảm ngẩn .
Lục Dao ánh mắt sáng lên!
“Cũng như !” Lục Dao ưỡn thẳng lưng, tinh thần phấn chấn, “Bên trong cũng là của tà giáo !”
“Theo mạng lưới tin tức của Cẩm Y Vệ chúng , bên trong——”
Giọng hào hứng lặp bộ lời tiểu gia hỏa , thành công thu hoạch ánh mắt hãnh diện của mấy vị đại thần!
Lễ bộ Quyền Thị lang Bồ Nguyên Châu cũng theo đó mà vênh váo: Xem! Đồng liêu của ! Người nhà đó!!
Các thanh lưu mặt: “…”
Du Hành Miễn: “…”
Suốt quãng đường tiếp theo ai lời nào nữa.
Trời dần dần tối sầm , ngay cả khi tiểu gia hỏa dẫn đường, họ cũng thực sự mất lâu vẫn thể thoát khỏi khu rừng rậm .
“Đại sư…” Ngự sử Trung thừa Tất Hoành Lãng giọng yếu ớt, “Chúng đây… thực sự sai hướng chứ?”
Liễu Trần ở phía nhất hừ lạnh một tiếng.
Ngươi đối với tường thụy một mực gì cả.
Lại qua nửa khắc, phía cuối cùng cũng chút ánh sáng vàng ấm áp.
Mọi tinh thần phấn chấn.
Cuối cùng cũng sắp đến nơi !