Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 298:: Ngươi đừng nói bừa nha!! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-08 23:59:24
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong sân bỗng vang lên những tiếng ồn ào.
Có vội vàng đá tung cửa sân, lảo đảo chạy .
Hắn vội đến mức chịu nổi, nhưng hôm nay tất cả giáo chúng đều vây kín trong sân, hành động cản trở, đành rướn cổ lên kinh hãi kêu to: "Tránh ! Ta việc gấp!! Mau tránh !!"
các "khai quốc nguyên lão" khó khăn lắm mới cơ hội thể hiện mặt Giáo chủ, bản chạy chậm kịp chen hàng đầu thì thôi, thể dễ dàng để đến chen lên .
Tiếng xô đẩy, tiếng chế giễu, tiếng phàn nàn nhất thời vang lên khắp nơi, sân nhỏ trong chốc lát trở nên đặc biệt ồn ào.
Mấy đang giảng chán chường trong nhà bỗng chốc tinh thần phấn chấn, xua tan vẻ uể oải , rướn đầu ngoài !
[Oa oa oa, đ.á.n.h ?!]
[Đáng ghét! Sao bên ngoài nhiều thế ?!]
Giang Ánh Trừng vô cùng bực bội: [Thế Trừng Trừng rõ gì cả!]
Uông Quốc công nhịn hai , cuối cùng vẫn tiểu gia hỏa đáng yêu cho còn cách nào khác, một tay ôm lấy tiểu gia hỏa, ngoài, đặt tiểu gia hỏa lên vai , để nàng thể nhờ lợi thế chiều cao mà gần gũi hóng dưa!
"Ối giời ơi!!" Giang Ánh Trừng phấn khích tột độ, "Đánh đ.á.n.h !!"
Cố Thụy Chu, rời kinh mấy năm, hề phong khí triều đình biến thành thế : "..."
Giáo chủ Càn Nguyên Giáo, xây dựng giáo phái nhiều năm mà từng chịu nỗi uất ức nào như : "..."
Khi giảng kinh thì mặt mày uể oải, giờ thì tinh thần như thể sắp xông chạy mười mấy vòng ?!
Hắn tuyên bố, đây là lứa giáo chúng tệ nhất mà từng dẫn dắt! Tệ nhất!
Giáo chủ Càn Nguyên Giáo liếc mắt hiệu cho phó thủ của , đối phương lập tức vội vã bước về phía trung tâm ồn ào, , cố gắng hô to duy trì trật tự: "Tất cả đừng—" ồn nữa, trong nhà quý khách đấy! Chúng cải thiện điều kiện , đều trông hành động hôm nay!
Chưa đợi xong, bên ngoài vang lên một tiếng gầm vang trời động đất: "Tất cả đừng ồn nữa!! Tri huyện đang dẫn quan binh đến chỗ chúng đó!!!"
Trong chốc lát, trời đất lặng im.
Hơi thở của đều vô thức nhẹ hơn nhiều.
Mãi một lúc lâu , mới tìm giọng của : "Tri huyện??"
Ở Đại Thụy, những giáo phái quan phủ phê duyệt như phép thành lập, huống hồ, bọn chúng bí mật tổ chức nhiều năm và hình thành quy mô như thế !
Đám đông cuối cùng cũng còn chen chúc nữa, báo tin đó đang hoảng loạn mới thể thuận lợi chạy đến mặt .
"Giáo chủ!" Người đó ánh mắt kinh hoàng, đồng tử khẽ run, "Vừ- nãy khi về, thấy một đám lớn quan binh đang hung hăng đường, hướng, chính là đang hướng về cái sân của chúng đó!!"
Chúng đại thần hai , đều thấy rõ sự chột trong ánh mắt đối phương. Hình như... quên với Phan Cấp Phong và những khác một tiếng ?
Đại tướng quân Quy Đức Lôi Chí Tân môi mấp máy nửa buổi, định phát biểu ý kiến gì đó—
[À...]
[Chẳng lẽ bọn họ , Tri huyện và bọn họ là một phe ?]
"?!?"
[Vị Tri huyện đó mỗi năm đều thu của Giáo chủ Càn Nguyên Giáo một khoản phí bảo hộ lớn đấy,] tâm thanh mềm mại, ngọt ngào vang lên trong trẻo, [Nếu , cái Càn Nguyên Giáo cũng sẽ nghèo như !]
【Hơn nữa vị tri huyện lòng tham ngày càng lớn, Giáo chủ Càn Nguyên giáo thể tiếp tục duy trì, bắt đầu tính đến việc thu phí nhập giáo từ các giáo chúng ...】
【Chỉ đáng thương cho dân chúng sống quanh đây, nơi ngày qua ngày giảng kinh , giáo chúng còn lao động kể ngày đêm, tiếng ồn ào đến mức những xung quanh ngủ yên, nha môn cáo trạng, còn đ.á.n.h một trận đòn, ai da—】
Các quan viên mặt lập tức thẳng , mắt chớp thẳng mặt Giáo chủ Càn Nguyên giáo, ánh mắt tập trung, biểu cảm nghiêm nghị, còn nghiêm túc hơn cả lúc giảng .
Chỉ là dám đầu sắc mặt Minh Trạch Đế.
Mèo Dịch Truyện
Giáo chủ Càn Nguyên giáo đám đến vô cớ run lên một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-298-nguoi-dung-noi-bua-nha.html.]
Giáo chúng trong viện thấy tình hình , ngay lập tức trở nên hoảng loạn.
“Sao tự dưng dẫn dụ quan binh đến?!” Người chĩa thẳng mũi dùi Uông Quốc công đang tới cửa, “Chẳng lẽ là mấy các ngươi dẫn ?!!”
“ ! Chúng ở đây nghiện tập mấy năm từng quan phủ phát hiện, các ngươi đến dẫn dụ quan binh tới?!”
Uông Quốc công xem đến say sưa: “…”
Giang Ánh Trừng đột nhiên cực kỳ khoa trương “A?” một tiếng: “Uông gia gia, họ sợ quan binh đến ?”
“Họ chẳng lẽ là tà... giáo ?!” Nàng vội vàng đưa tay che chặt chiếc túi nhỏ bên hông !
Giang Ánh Trừng cố ý hai chữ “tà giáo” thật lớn, cực kỳ âm dương quái khí.
Người mở miệng chất vấn họ chợt nghẹn họng, sắc mặt cũng nhanh chóng đỏ bừng: “Gì, gì mà tà giáo? Tiểu nha đầu ngươi đừng bậy!”
Người giọng điệu ngang ngược, song khó che giấu sự cứng nhắc và chột bên trong.
Giáo chủ Càn Nguyên giáo đột nhiên khụ một tiếng rõ to, thành công khiến bầu khí xao động im bặt.
“Mọi chớ hoảng loạn!” Giáo chủ Càn Nguyên giáo trầm , “Càn Nguyên giáo tự trời phù hộ, nhất định vô sự!!”
Khi Khúc Xuân tri huyện đích dẫn đến tiểu viện, thậm chí còn khá lễ độ mà gõ cửa.
Giáo chủ Càn Nguyên giáo đích tiến lên, để đoàn quan binh đông đảo bên ngoài cửa , biểu cảm sững sờ: “…Đại nhân đây là?”
“Có báo quan , tiểu thư nhà của các ngươi bắt cóc ở chợ, bổn quan liền đến xem,” Khúc Xuân tri huyện ánh mắt quét một vòng trong viện, đưa tay chỉ về phía Giang Ánh Trừng, “Chính là nàng ?”
Phan Cấp Phong mấy theo phía vội vàng chen lên hàng đầu, ngẩng đầu thấy Minh Trạch Đế cùng đoàn tùy tùng thất lạc với họ mấy canh giờ.
Họ ngay ngắn trong sảnh đường chính phòng, mỗi trong tay đều cầm một cuốn sách, thấy sự xao động bên , từng từng biểu cảm thuần lương vô tội sang, dường như hiểu họ thể gây động tĩnh lớn như .
Nước mắt suýt chút nữa tuôn rơi ngay tại chỗ: “Lão gia! Tiểu thư!!”
Các ngươi lung tung khắp nơi, để một báo cho bọn một tiếng chứ?!!
Có bọn sợ hãi đến mức nào ?!!
Trên đường đến đây, bọn thậm chí còn chọn cả vị trí mộ địa đó!!
Giang Ánh Trừng rốt cuộc vẫn còn trẻ, là đầu tiên bại trận trong những lời tố cáo như , ánh mắt ngừng né tránh, cuối cùng đối mặt với Khúc Xuân tri huyện.
“Tiểu gia hỏa, con chứ?” Khúc Xuân tri huyện mặt đầy ý , “Nói cho bá bá , ở đây điều gì với con ?”
Giáo chủ Càn Nguyên giáo thầm mắng một tiếng trong lòng.
Lão già !
Nếu thật sự lời nên , tri huyện tuy thể che giấu cho , nhưng cũng nhất định sẽ vơ vét một khoản lớn từ !
mà—
Vừa họ còn kịp đến nội dung mấu chốt, giáo chúng đến báo tin, liền vội vàng đổi bài giảng thành việc giảng giải các kỹ năng mưu sinh hàng ngày của họ.
Hắn xác định sẽ khác tóm bất kỳ nhược điểm nào.
“Đại nhân, cứ yên tâm, chỗ chúng chỉ là một—” xưởng ăn đàng hoàng.
Giang Ánh Trừng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, một tay chỉ Giáo chủ Càn Nguyên giáo bên cạnh, vô cùng ngây thơ: “Bá bá , họ lật , chủ Đại Thụy!”
Giáo chủ Càn Nguyên giáo: “???”
Giáo chủ Càn Nguyên giáo: “!!!”
Ngươi đừng bậy mà!!