Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 295:: Cái gì mà người khổ mệnh, đó đều là những khai quốc công thần bảo bối của bọn chúng mà!! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-08 23:59:21
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thân hình bán hàng khựng , biểu cảm mặt dừng ở điểm giao thoa giữa tức giận và kinh ngạc.

 

Hắn hai mắt trợn tròn, má ửng đỏ vì tức giận vì gió lạnh, khóe môi nhếch lên mà nhếch , trông kỳ dị buồn .

 

"Còn... còn ??" Dưới sự kinh ngạc tột độ, ngay cả giọng của cũng chút run rẩy.

 

Giang Yến Xuyên trầm gật đầu, thúc giục : "Nhanh lên."

 

Phong hồi lộ chuyển.

 

Mây tan sương tạnh!

 

Liễu ám hoa minh!!

 

Khóe miệng bán hàng lập tức nhếch đến tận mang tai, ánh mắt khỏi đắc ý trừng mắt Cố Thụy Chu một cái, vui vẻ hớn hở xổm xuống: "Được thôi!"

 

Đồng bọn phản tặc vây quanh hung hăng dùng vai va Cố Thụy Chu một cái, đó, cũng giống như bán hàng ở sạp đồ chơi , vui vẻ đến mức khuôn mặt như nở hoa, tâm trạng vô cùng vui vẻ mà tản khắp nơi.

 

Cố Thụy Chu thờ ơ xoa xoa vai, giữa các quần thần.

 

Các quần thần thể lý giải.

 

Các quần thần vô cùng kinh ngạc!

 

Các ngươi phản tặc đều nghèo đến nông nỗi ?!

 

Một đơn hàng mấy quan tiền như , thể vui vẻ đến mức trông chẳng đáng giá chút nào như ?!

 

Mọi trong khoảnh khắc thậm chí nảy sinh một loại cảm giác kiêu ngạo rằng, cho dù để mặc đám phản tặc phát triển bừa bãi, cũng sẽ gây nửa phần uy h.i.ế.p nào cho bọn chúng.

 

Người bán hàng vui vẻ hớn hở bắt đầu tính tổng sổ sách.

 

Lần , tốc độ tay cực nhanh, trong miệng còn ngừng lẩm bẩm: "Sáu mươi, sáu mươi, sáu mươi..."

 

Giang Yến Xuyên: "..."

 

Một đám thanh lưu tại chỗ: "..."

 

Giang Ánh Trừng trơ mắt từng cái "sáu mươi" lướt qua mắt, sắp hơn nửa đồ chơi trong đó cho xí mà !

 

【Ô ô ô con dê nhỏ và con chuột nhỏ đều quá mất, nhiều đồ chơi nhỏ đều quá mất—.】

 

Vừa nghĩ đến căn phòng của sắp đống đồ chơi chất đầy, nàng liền đau lòng đến mức như sắp thở nổi!

 

Tuy nhiên—

 

Cái đầu nhỏ của nàng khẽ xoay chuyển, nhanh liền nghĩ một cách vẻ tuyệt vời!

 

"Bá bá!" Giang Ánh Trừng chợt vô cùng hưng phấn cao giọng hô một tiếng.

 

Người bán hàng tiếng chợt vang lên dọa giật , động tác trong tay dừng , vô cùng bực bội mà nhíu chặt lông mày.

 

Lại đứt quãng .

 

Đây là cái "sáu mươi" thứ mấy chứ?!

 

Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt hung thần ác sát định mở miệng—

 

"Tài nghệ của bá bá thật ," Giang Ánh Trừng quỳ đất ngẩng đầu lên, hai tay chống mặt, trong ánh mắt là sự vui mừng thuần khiết, "nếu như bá bá thể nhiều đồ gỗ điêu khắc hơn thì quá..."

 

Nàng dang rộng hai tay, khoa chân múa tay vẽ một vòng tròn cực kỳ khoa trương trong trung: "Trừng Trừng còn thật nhiều bạn bè tặng quà mà!"

 

Người bán hàng: "..."

 

Nàng là thiên thần.

 

Hắn nghĩ.

 

Tiểu gia hỏa đáng yêu như , nàng thể tâm tư gì chứ?

 

Nàng cũng chỉ là thích đồ gỗ điêu khắc của mà thôi!!

 

Giang Yến Xuyên vốn cũng định mượn cớ mua thêm đồ gỗ điêu khắc mà theo bán hàng về tận ổ, khẽ nhướng mày, một lúc lâu, chậm rãi bật .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-295-cai-gi-ma-nguoi-kho-menh-do-deu-la-nhung-khai-quoc-cong-than-bao-boi-cua-bon-chung-ma.html.]

 

Người bán hàng suốt đường nhiệt tình chút căng thẳng dẫn con hẻm nhỏ, , còn ngừng đầu , yên tâm dặn dò mấy : "Đã , lát nữa khi , các ngươi cứ đợi trong sân, lấy đồ gỗ điêu khắc xong liền tìm các ngươi—"

 

Dường như vẫn yên tâm, môi của kẻ bán hàng rong mấp máy hai cái, đầu nữa: “Nếu , các vị cứ đợi ở đây, lấy cho các vị xem—”

 

Chưa kịp để hết lời, tiểu gia hỏa trong lòng vị “lão gia” dẫn đầu căng thẳng hỏi: “Bá bá cẩn thận như , chẳng lẽ là từ nhà khác trộm bán cho chúng chăng?!”

 

Kẻ bán hàng rong: “???”

 

“Đương nhiên !” Kẻ bán hàng rong lập tức phản bác, mấy thở, rục rịch , “Hoặc là, các vị—”

 

“Thật hoang vắng a, bá bá nhốt chúng bán chăng?!”

 

Kẻ bán hàng rong: “……”

 

“Không !” Kẻ bán hàng rong đầu , liếc vị lão giả trông cường tráng với vẻ mặt đầy khó , “Nhà các vị ngay cả một tạp vụ cũng cường tráng như , nếu sợ, cũng nên là chúng mới đúng.”

 

các vị vẫn là—”

 

“Ồ ồ ồ,” Giang Ánh Trừng gật đầu, “ nơi đây thật sự hẻo lánh nha, bá bá ngươi—”

 

“Thôi .” Kẻ bán hàng rong với gương mặt đờ đẫn, “Để chúng yên tĩnh lên đường, ?”

 

Thật mệt mỏi.

 

vì mấy đồng tiền mà cố tỏ bình tĩnh.

 

“Được thôi!”

 

Suốt đường lời nào, chẳng mấy chốc dừng cổng viện sâu nhất trong con hẻm.

 

Kẻ bán hàng rong đưa tay gõ hai cái lên cánh cửa, hai dài một ngắn, trông như ám hiệu của bọn chúng.

 

Giang Ánh Trừng và các vị thanh lưu đều vô thức nín thở, ánh mắt sáng rực, nhưng giả vờ thờ ơ mà ngó xung quanh.

 

Cuối cùng, tiếng “két— ” trong trẻo, cánh cửa lớn từ từ mở mặt mấy .

 

Một cái đầu thò từ khe cửa, đột nhiên thấy kẻ bán đồ chơi mang về nhiều như , đồng tử đều run rẩy rõ rệt: “Thạch Dã, ngươi điên ?!”

 

“Ngươi ngươi đang — ” gì ?!

 

Kẻ bán hàng rong gọi là Thạch Dã nhanh mắt lẹ tay đưa một túi tiền đồng cho đối phương, thành công khiến những lời của đối phương đều nghẹn .

 

Hắn kiêu ngạo ưỡn cằm: “Hôm nay những món đồ gỗ mang đều vị khách quan bao hết, y còn mua thêm vài món về tặng , nên theo về xem kho hàng trong viện chúng .”

 

Ánh mắt kẻ phản loạn trong cửa dán chặt túi tiền một lúc lâu, khi ngẩng đầu lên, oán giận, kinh ngạc, do dự trong mắt ban nãy đều tan biến, chỉ còn niềm vui sướng ngập tràn: “Sao gọi Đôn Tử bọn họ về sớm báo một tiếng? Để sai chuẩn thêm ít nữa.”

 

Cái đầu rụt , giây tiếp theo, cánh cửa chỉ một khe hẹp ban nãy mở rộng, tươi trong cửa, đưa tay động tác mời: “Mấy vị khách quan, xin mời mau .”

 

Màn biến sắc mặt coi là tuyệt kỹ khiến các triều thần kinh ngạc đến nỗi nửa ngày hồn, vẫn là khi Minh Trạch Đế ôm tiểu gia hỏa theo , , bọn họ với vẻ khó hiểu một lát, mới như tỉnh mộng, nối đuôi bước .

 

Cánh cửa lớn ở lưng vị quan viên cuối cùng đột ngột khép , như thể cự thú vực sâu cuối cùng cũng đợi con mồi c.ắ.n câu.

 

Cảnh tượng trong cửa cuối cùng cũng lọt mắt .

 

“Ách—”

 

Thượng thư Lại bộ Trữ Đống đồng tử khẽ run: “Các ngươi đây là……”

 

Mọi thuận theo hướng ngón tay , đồng loạt chấn động.

 

Căn trạch viện bốn gian sương phòng, cửa sổ của mấy gian sương phòng đều đang mở toang, mỗi gian đều hơn mười nam tử trưởng thành , ngay ngắn ghế dài, kẻ phản loạn đầu sức diễn thuyết.

 

Mèo Dịch Truyện

Nơi tình cảm kích động, còn tiếng phụ họa vang trời đồng loạt vang lên.

 

Hai tên phản loạn phụ trách tiếp đón bọn họ , đồng loạt : “Chà, chỉ là mấy kẻ khốn khổ đổi vận mệnh thôi, lão gia nhà chúng lòng thiện, giúp thì giúp thôi.”

 

Các vị thanh lưu: “……”

 

Nghe thì hợp lý, nhưng tiếng lòng của tiểu gia hỏa như

 

【Ôi chao— cái gì mà kẻ khốn khổ, đó đều là công thần khai quốc bảo bối của bọn chúng đó!!】

 

 

Loading...