Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 289:: Đồ thâm độc!! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-08 23:59:15
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi đêm xuống.
Sau khi xác định tiểu nha đầu chìm giấc ngủ sâu, Giang Yến Xuyên mới từ từ đến bên cửa, động tác nhẹ nhàng đẩy cửa bước .
Một đám quan thanh liêm bên ngoài cửa bất động bóng râm hành lang dài, thoạt , bọn họ như hòa nhập hảo bóng tối, đang chờ cơ hội tạo chút bất ngờ cho đến .
Động tác cứng đờ cũng khiến là ngay, bọn họ đợi ở đây lâu .
1. Thấy Giang Yến Xuyên từ trong cửa bước , mặt mỗi đều vài phần thôi.
Giang Yến Xuyên nâng tay lên, chỉ gian phòng trống ở góc đối diện, hiệu bằng ánh mắt bảo bọn họ đó thương thảo.
Thế là một đoàn đông đảo nhẹ nhàng nhanh nhẹn theo Minh Trạch Đế, trật tự về phía đó.
Cho đến khi tất cả đều chen gian phòng riêng , một vị đại thần mới chần chừ mở lời: “Bệ hạ—”
“Chuyện Uông Quốc Công…”
Mặc dù bề ngoài bọn họ trăm kiểu chê bai Uông Quốc Công, nhưng cũng ai thấy vì thế mà mang tội.
Uông Quốc Công quả thực liên hợp với Cố tướng Cố Thụy Chu ngày , tạo một vở kịch lớn . xét về cốt lõi, hai chẳng qua cũng chỉ vì Cố Thụy Chu thoát khỏi sự kìm hãm của Cảnh Vương, để Cố Thụy Chu thể tâm ý việc cho Minh Trạch Đế.
Minh Trạch Đế trong việc trị vì đất nước, từ đến nay luôn bộ quy tắc riêng của .
Hắn liên tục chinh chiến khắp nơi bao năm, tự nhiên nhận thức sâu sắc hơn về câu “tướng ở ngoài, quân lệnh thể tuân theo”.
Vì , chỉ cần thể phán định việc Uông Quốc Công là vì nước vì dân, thì Uông Quốc Công khả năng cao sẽ vì thế mà mang tội.
Chỉ là chuyện một ngày định đoạt xong, bọn họ liền một ngày thể yên lòng.
Giang Yến Xuyên một cái thấu tâm tư của , chợt nhẹ một tiếng, : “Chư khanh cớ nghĩ, cô cũng đối với chuyện một mực ?”
Biểu cảm của đang mặt ngây một thoáng: “???”
Hình như, ai từng nhắc đến vấn đề ?
Sau khi phản ứng , một luồng hỏa khí bỗng chốc xông thẳng lên đầu!
Vậy nên, cả buổi chiều kinh hồn bạt vía, cẩn trọng từng ly từng tí của bọn họ, Uông Quốc Công rõ ràng đều thấy rõ trong mắt, nhưng ác ý ?!
Đồ thâm độc!!
Tiếng nghiến răng liên tục vang lên, trong cảnh tĩnh mịch rõ ràng lạ thường.
Trước khi cảm xúc đạt đến đỉnh điểm, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
“Cốc, cốc, cốc—”
Ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng và quy luật thành công các đại thần trong phòng giật .
Giang Yến Xuyên kịp thời mở lời: “Vào .”
Cửa khóa, hộ vệ hai bên đẩy cửa , để lộ hai ảnh với vẻ mặt đều nghiêm trọng bên ngoài cửa.
Cố Thụy Chu theo Uông Quốc Công chậm rãi bước , biểu cảm ngẩn ngơ, cả như đang lạc cõi mộng.
Nửa nén hương , y đang nhắm mắt chuẩn ngủ trong sương phòng một bên đại sảnh, bỗng tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, trong lòng y khi bỗng dâng lên một nỗi bất an vô cớ.
Sau khi mở cửa, Uông Quốc Công nghiêm nghị y hồi lâu, đoạn đưa tay vỗ mạnh hai cái lên vai y: “Bệ hạ truyền triệu, theo .”
“???”
Chẳng lẽ đời y sắp đến hồi kết ?!
Khách quán của Minh Trạch Đế bao vây, Uông Quốc Công giải thích nhiều, Cố Thụy Chu cũng tăng thêm gánh nặng cho đối phương.
Mãi đến khi Cố Thụy Chu mặt Minh Trạch Đế với vẻ mặt ngơ ngác, y mới ngập ngừng hỏi: “…Khách quan đây là?”
Lời thốt , khí trong phòng càng im lặng thêm chút nữa, đến cả những hạt bụi li ti lơ lửng trong trung cũng như ngưng đọng .
Đón lấy ánh mắt khó tả của các đồng liêu xưa tới, Cố Thụy Chu càng thêm mờ mịt.
Bỗng nhiên—
“Cố Thụy Chu.”
Giọng trầm , kiên định của Minh Trạch Đế, lập tức khiến cả Cố Thụy Chu giật nảy lên rõ rệt.
Sau cái giật , Cố Thụy Chu đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc Uông Quốc Công đang mặt y.
Do dùng sức quá mạnh, cổ y phát tiếng xương kêu “khặc khặc”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-289-do-tham-doc.html.]
Vừa mới gặp mặt để lộ phận của y ư?!!
Uông Quốc Công: “…”
Lòng khổ sở, nhưng chẳng cùng ai.
Dẫu , ai sẽ tin rằng, những trong căn phòng đều thể tiếng lòng của tiểu gia hỏa… một chuyện huyền diệu đến ?!
Uông Quốc Công nhanh chóng lấy bình tĩnh.
May mắn , y sắp thể rửa sạch oan khuất !
Cố Thụy Chu “phịch” một tiếng, quỳ sụp xuống đất: “Tội thần Cố Thụy Chu, tham kiến Bệ hạ—”
Giọng điệu run rẩy kéo dài âm cuối của y, Giang Yến Xuyên trầm mặc một lát, khẽ thở dài một tiếng.
Mèo Dịch Truyện
Y đỡ dậy, và sai Trường Thuận công công ban tọa cho Cố Thụy Chu.
Đợi việc sắp xếp thỏa, y mới cuối cùng trầm giọng mở lời.
Câu đầu tiên, y ban cho đối phương một liều an tâm dược: “Những việc ngươi và Uông Quốc Công bấy lâu nay, trẫm vẫn luôn rõ trong lòng.”
Nói là rõ trong lòng lẽ quá chính xác, bấy nhiêu năm qua, hành động của Cố Thụy Chu và Uông Quốc Công, y vẫn luôn tham gia đó.
Thậm chí ngay cả trận hỏa hoạn năm đó, cũng là y sai tìm đến t.h.i t.h.ể cháy đen.
Lùi xa hơn nữa…
—Cố Thụy Chu thể phát hiện quỷ kế của Tín Vương, cũng đều là do một loạt sắp đặt mà y trong bóng tối.
Triều đình cần những năng thần như Cố Thụy Chu.
nếu để Cố Thụy Chu giữa chừng đổi phe phái, chỉ giấu Cảnh Vương, mà còn khiến đối phương sinh lòng đề phòng.
Chi bằng để y trực tiếp chuyển bóng tối, mượn tay Uông Quốc Công, đề xuất từng kiến nghị lợi cho nước, cho dân.
Giữa chớp nhoáng điện quang, Cố Thụy Chu chỉ dựa một câu của Minh Trạch Đế, hiểu rõ mười phần tám chín mấu chốt bên trong.
Lòng y dâng trào cảm xúc mãnh liệt, khóe mắt cũng rưng rưng.
Y cứ ngỡ đang đơn độc bước trong bóng tối, cứ ngỡ đang gai nếm mật trong nghịch cảnh, mà phía luôn đất nước mà y yêu sâu đậm !
Cố Thụy Chu khó nén tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng: “Thần, thần bất đắc dĩ, một mồi lửa thiêu hủy Tướng phủ năm đó, việc , việc gây tổn thất—”
Đây vẫn luôn là một cái gai trong lòng y.
Đại Thụy tuy giàu , bổng lộc quan trong triều cũng khá cao, nhưng Minh Trạch Đế những năm từng xa hoa lãng phí, khoản chi tiêu đều tiết kiệm, chỉ để thể trợ cấp thêm quân lương.
Mà trận hỏa hoạn y gây , gần như thiêu rụi cả tòa Tướng phủ!
Hối hận, tự trách, hổ thẹn—
“À.”
Minh Trạch Đế chợt khẽ : “Tổn thất do thiêu hủy Tướng phủ gây , cứ để khách sạn đền bù .”
Tương ứng, y cũng sẽ ban thêm cho Cố Thụy Chu vài phần thưởng khác.
Tiểu gia hỏa bận tâm chuyện cả buổi chiều, thậm chí còn liệt kê vài kế hoạch, chỉ để thể coi nơi đây là một góc của núi vàng tặng cho y…
Cố Thụy Chu: “…”
Cố Thụy Chu: “???”
Cảm giác hổ thẹn tràn đầy trong lòng bỗng chốc ngưng bặt, Cố Thụy Chu ngón tay co giật một chút, nhưng vẫn giữ vẻ mặt đờ đẫn : “…Vâng.”
Giang Yến Xuyên dừng lâu ở chủ đề , tiếp lời: “Thoáng cái mấy năm, nay cũng là lúc ngươi nên trở triều đình. Nay phong ngươi Tri huyện Khúc Xuân, cùng chúng —”
Cố Thụy Chu vội vàng : “Bệ hạ, thần ở đây còn việc quan trọng cần xử lý, tạm thời thể rời…”
Giọng Cố Thụy Chu ngày càng nhỏ dần, cho đến cuối cùng im bặt, cũng thể hết lời.
Các quan viên xung quanh biểu cảm khác , nhưng ánh mắt y đều vô cùng thâm sâu.
Cố Thụy Chu đầy vẻ nghi hoặc, định mở miệng, chợt ngoài cửa truyền đến một giọng trẻ con non nớt quen thuộc.
【A! Trừng Trừng tìm thấy !!】
【Phụ hoàng nhất định là đang lén trốn trong căn phòng riêng mà!】