Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 282: Miệng thì nói không, nhưng thân thể lại rất thành thật. ---
Cập nhật lúc: 2025-10-08 23:59:07
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Dừng, dừng chân ghé quán là…” Chưởng quỹ lắp bắp, hai chữ “nghỉ trọ” loanh quanh đầu lưỡi, cuối cùng biến thành—
“Dừng chân ghé quán?”
Lời thốt , sân trống cửa khách điếm liền rơi sự tĩnh mịch quỷ dị, trời đất mênh m.ô.n.g lạnh lẽo, xung quanh dường như chỉ còn tiếng gió rít ào ào.
Giang Yến Xuyên nhướng mày, ánh mắt đầy vẻ trêu ngươi chưởng quỹ đối diện lấm tấm mồ hôi lạnh.
Thân hình trung đẳng, gầy gò nhưng vẫn khá khỏe mạnh, nước da trắng bệch do quanh năm ở trong nhà.
Hắn lục tìm khắp ngóc ngách ký ức, cũng tìm hình ảnh nào liên quan đến .
—
Y nhận trẫm.
Giang Yến Xuyên nghĩ.
Y sợ trẫm.
Giang Yến Xuyên cả đời xuất cung chỉ đếm đầu ngón tay, khi kế vị, quanh năm bận rộn chinh chiến khắp nơi, ngay cả khi dừng nghỉ ngơi, cũng luôn cần mẫn trong cung, hiếm khi rời kinh.
Theo lý mà , chưởng quỹ đáng lẽ nhận mới đúng.
Một đám triều thần tùy hành cũng gần như cùng lúc nảy sinh suy đoán .
Người …
Chắc chắn vấn đề!!
“Không, thể nghỉ trọ ?” Giọng trẻ con rụt rè chợt cắt ngang những suy nghĩ khác của hai bên ngựa.
Ánh mắt chưởng quỹ hạ xuống, tiểu gia hỏa đang Minh Trạch Đế ôm trong lòng.
Mềm mại, trắng trẻo, khuôn mặt bầu bĩnh, là một tiểu oa nhi mắt y.
Nếu là bình thường, y mà gặp tiểu gia hỏa phố, nhất định sẽ lên trêu chọc một phen, nhưng giờ thì…
Vừa nghĩ đến mối quan hệ giữa đứa bé và Minh Trạch Đế, y liền cảm thấy nhức răng.
Chưởng quỹ xoa xoa tay, xòa : “Là như , tiểu điếm hết phòng , ngài xem…”
Vừa , y còn giữ nguyên tắc “ít chuyện hơn thì hơn”, tiến lên hai bước, định che khuất tầm của đám .
Bây giờ đang là buổi trưa, tuy đại sảnh một bóng , y cũng thể miễn cưỡng giải thích rằng, các khách nhân đều đang ngủ trưa.
“Ưm.” Giang Ánh Trừng bám vai phụ hoàng mỹ nhân của nàng, thò đầu .
Cả khách điếm trống rỗng, hồi lâu hề chút tiếng động nào truyền , yên tĩnh đến mức như sắp đóng cửa vĩnh viễn .
Giang Ánh Trừng chớp chớp mắt: “Bá bá nãy ?”
Chưởng quỹ: “???”
Tuy vì chủ đề đột nhiên chuyển sang hướng quỷ dị như , nhưng: “Tiểu gia hỏa ngươi đang bậy bạ gì đó?!”
Nam nhi lệ dễ rơi, năm đó y ở trong hiểm cảnh như còn từng rơi một giọt nước mắt nào, hôm nay chẳng qua là việc ăn mà thôi, y thể ?!
Việc liên quan đến thể diện nam nhi của y, thể bừa!!
Giang Ánh Trừng biểu thị tin, và đưa chất vấn: “ mắt của bá bá đỏ.”
Chưởng quỹ hừ một tiếng, theo bản năng phản bác: “Ta là do ngủ trưa đó!!”
Chưởng quỹ: “…”
Chưởng quỹ: “Ài…”
Lời dứt, dự cảm “c.h.ế.t ” liền truyền đến rõ ràng, cả y tự chủ mà run rẩy một cái!
—Nếu khách điếm thực sự chật kín , y tuyệt đối thể nào còn thời gian ngủ trưa!
Ánh mắt chột liếc ngang liếc dọc, chỉ chịu đối mặt với đám .
ngăn tiếng “Ồ~~” kéo dài, đầy vẻ thâm thúy của tiểu gia hỏa, ngang ngược xông tai y.
Giang Yến Xuyên chợt bước , ôm tiểu gia hỏa trong quán, khoảnh khắc lướt qua , hai chữ “nghỉ trọ” mang chút cảm xúc nào, như sợi rơm cuối cùng đè c.h.ế.t lạc đà, nặng nề giáng xuống đôi vai gầy gò của chưởng quỹ.
Đám quần thần đóng giả gia đinh phía nối đuôi , mỗi khi một bước , y đều thể cảm nhận một ánh mắt dò xét, ghim chặt lên y.
Chưởng quỹ nhắm nghiền mắt .
Các ngươi là thổ phỉ ?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-282-mieng-thi-noi-khong-nhung-than-the-lai-rat-thanh-that.html.]
Gian khách điếm cần nữa!
Cứ cho các ngươi hết!
Cho các ngươi hết ?!
“Bá bá, Trừng Trừng một ấm quả ẩm~”
Y gần như theo phản xạ đáp lời: “Có ngay!”
Miệng thì , nhưng thể thành thật.
…
Trường Thuận công công gọi gần hết các món đặc trưng của quán, xung quanh ám vệ giăng khắp, bọn họ cũng lo lắng vấn đề hạ độc.
Ngay tại chỗ thấy “đơn hàng lớn từ trời rơi xuống”, chưởng quỹ bọn họ với vẻ mặt phức tạp hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng chấp nhận phận, xắn tay áo về phía nhà bếp, cùng bọn họ thành “đơn hàng lớn” vượt quá khả năng tiếp nhận của .
Sau khi y , bầu khí yên ắng hồi lâu mới xem như hoạt bát trở .
“Chưởng quỹ … e là vấn đề.”
Giữa sự tĩnh lặng, đầu tiên lên tiếng, một “lời vô nghĩa” mà ai cũng nhận .
Không ai đáp lời, cuối cùng vẫn là Giang Ánh Trừng giữ nguyên tắc “quan tâm lớn tuổi” và một việc thiện mỗi ngày, khô khan vỗ tay hai cái: “Oa ồ, Phan gia gia lợi hại quá!”
Rõ ràng là một câu khen ngợi, nhưng kiểu gì cũng thấy mỉa mai, ngay lập tức đẩy tình thế càng thêm khó xử.
Phan Cấp Phong: “…”
Phan Cấp Phong như : “Đa tạ lời khen.”
Trong đám đông vang lên vài tiếng “phụt phụt” nhẹ, như thể thứ gì đó xì , liên tiếp vang lên, khiến gân xanh trán Phan Cấp Phong nổi lên.
Các quan viên cấp thấp hơn sức bịt miệng , liều mạng dùng ánh mắt khích lệ tiểu gia hỏa!
Nếu thì hãy nhiều !
Bọn thích !
Mèo Dịch Truyện
Thế nhưng—
【Hệ ca Hệ ca, chưởng quỹ là ai , thể tra tư liệu ?】
Giang Ánh Trừng chỉ xã giao và qua loa với Phan Cấp Phong một cái, cúi đầu cùng 007 tra cứu tư liệu của .
Thông thường mà , những thường dân vô danh tiểu liên quan gì đến cốt truyện như , 007 khó tra tư liệu.
, thực sự quá đáng ngờ.
Thái độ đột nhiên đổi đáng ngờ, ý đồ bọn họ nghỉ trọ đáng ngờ, ngay cả biểu cảm thôi khi nàng cũng đáng ngờ!
Giang Ánh Trừng vô thức c.ắ.n một miếng bánh quy nhỏ từ khi nào đặt tay: 【Ơ? Cái ngon thật đó!】
Nghĩ , nàng liền hai miếng nhét nốt nửa chiếc bánh còn trong tay miệng, vươn tay lấy thêm một miếng nữa.
—Tư liệu của loại tiểu nhân vật đáng kể lẽ tra lâu, nàng cần tự tìm chút việc để .
Ăn bánh quy là một việc !
Tay đưa , bất ngờ tấm bảng bán trong suốt đột ngột hiện che kín mặt.
Giang Ánh Trừng quả thật kinh ngạc: 【Thật ngờ nhanh đến !】
Nàng còn tưởng tra lâu chứ!
Giang Ánh Trừng ngay cả bánh quy cũng thèm ăn nữa, tay rụt , bắt đầu vuốt ve tấm bảng bán trong suốt mắt.
Trong tâm thanh vô thức lặp tư liệu thấy: 【Ừm, Cố Thụy Chu… Xám Châu…】
“Phụt—”
Có dùng thô bàn ẩm cổ họng, đạo tâm thanh của tiểu gia hỏa dọa cho giật , nước đột ngột sặc cổ họng, đó ho sù sụ đến xé lòng.
Người bên cạnh để ý đến , chỉ hai mắt run rẩy ngẩn ngơ tại chỗ, dường như cả đều cứng đờ như một bức tượng, hồi lâu thể nhúc nhích.
Cố Thụy Chu, đó chính là—
“Khách quan, quả ẩm đến—” ?
Cố Thụy Chu đang bưng một ấm quả ẩm bước , liền đối mặt với mười mấy ánh mắt chấn động, bước chân đột ngột dừng .
Cảnh tượng mắt quá đỗi quỷ dị, cả hai bên đều cảm thấy thể gặp quỷ.