Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 281: Tiểu Bánh Quy và Cảnh Đánh Nhau, Quả Là Tuyệt Nhất! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-08 23:59:06
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đợi đến khi một đám thanh lưu cuối cùng cũng ngừng cái thủ đoạn “dơ bẩn” là bóc mẽ lẫn , Giang Yến Xuyên mới như thể cuối cùng cũng xem đủ kịch, công bố danh sách định trong lòng từ .

 

Ngoài những triều thần nổi bật nhờ tài năng của trong mấy vòng tranh luận đầu, còn thêm vài vị quan viên tham gia đó—

 

“Kẻ chịu oan ức” độc quyền của tiểu gia hỏa, Nguyên Lương Bình.

 

Đại nho Liễu Hồng Phi, thể nhân lúc rảnh rỗi đường mà dạy học.

 

Trang Húc Nghiêu, trải qua biến cố lớn trong đời, cần thư giãn tâm trạng.

 

Để gây nghi ngờ cho triều thần, Giang Yến Xuyên còn chọn một nhóm “gian thần” thể tiếng lòng của tiểu gia hỏa.

 

Đứng đầu là Phan Cấp Phong, đề phòng nhất, và cũng đưa theo bên cạnh để tiện giám sát, điểm thêm vài nữa.

 

Một đội ngũ gồm hơn hai mươi vị quan quyền quý và “thương nhân”, đến đây bước đầu thành hình.

 

Sau khi bãi triều, Giang Yến Xuyên đích đến nắm tay tiểu gia hỏa, ôm nàng đến Võ Dương Điện.

 

Tiểu gia hỏa lắm.

 

— Một đám triều thần đấu đá sống c.h.ế.t dường như cảm thấy cãi quá văn nhã, khi bãi triều ai rời , từng đôi mắt đỏ ngầu chớp chằm chằm đồng liêu xung quanh, chỉ chờ đợi một trận khẩu chiến kiêng nể.

 

Giang Ánh Trừng kéo tay phụ hoàng mỹ nhân của nàng, lí nhí : “Xem thêm một lát nữa mà!”

 

【Vở đại hí , Trừng Trừng nhất định xem!】

 

Đã lâu lắm ai đ.á.n.h mặt nàng!!

 

Giang Yến Xuyên: “...”

 

Một đám thanh lưu trong Trọng Vân Điện: “...”

 

Nghe thấy đó.

 

trận cãi vẫn đánh!!

 

Nghiêm Việt Bân Lôi Chí Tân một cước đạp xuống đầu tiên phát khó, dùng từ ngữ vô cùng thẳng thừng thô tục: “Ngươi cần mặt mũi nữa ?!”

 

“Lôi mỗ sai chỗ nào?!” Lôi Chí Tân đuối lý, nhưng vẫn ưỡn cổ, “Hay là ngươi ở ngoài nuôi tình nhân, còn con nhỏ mà chúng ?”

 

Nghiêm Việt Bân tức đến nỗi xắn ngay tay áo lên, nghiến răng : “Ngươi đây, dẫn ngươi tự xem!”

 

Uông Quốc Công vuốt râu, xem mà ha hả: “Các ngươi đám trẻ tuổi , chính là đủ trầm , như— ”

 

Lời dứt, đầu đối diện thẳng với hàng chục ánh mắt oán niệm.

 

Đám “ trẻ tuổi” một gậy đ.á.n.h c.h.ế.t mắt đỏ hoe Uông Quốc Công đang ha hả, y hệt những thanh niên cô độc cha vô trách nhiệm vứt bỏ ngoài đường: “Uông, Quốc, Công — hại chúng t.h.ả.m quá!”

 

Hãy trả kỳ nghỉ lương cho chúng !!

 

“Ách— ”

 

“Triệu tặc! Chính ngươi hại Đái mỗ thể thành công xuất hành, ngươi lấy gì bồi thường cho ?!”

 

“Bồi thường gì? Ngươi bồi thường gì?! Chẳng lẽ Triệu mỗ ngươi liên lụy mà hỏng hình tượng ?!”

 

“...”

 

Trong Trọng Vân Điện ồn ào dị thường, khí cũng quái dị khác thường.

 

Ngày thường tự xưng phong nhã là văn thần, và tự xưng thể động thủ thì cố gắng cãi là võ tướng, từng một cãi đến đỏ mặt tía tai, dường như chỉ một giây là sẽ động võ.

 

Các triều thần bước khỏi điện chậm rãi thu bước chân, những quan viên một đoạn đường thấy cũng vội vã , trong ba lớp ngoài ba lớp vây quanh đám ở trung tâm, đột nhiên cảm thấy trong miệng dường như thiếu mất thứ gì đó.

 

Giang Ánh Trừng chép chép miệng: 【A... ăn hạt dưa quá...】

 

cũng !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-281-tieu-banh-quy-va-canh-danh-nhau-qua-la-tuyet-nhat.html.]

 

Nàng cầm một miếng tiểu bánh quy, “cốp” một tiếng c.ắ.n mất nửa miếng, còn quên chia sẻ với phụ hoàng mỹ nhân của nàng.

 

“Phụ hoàng cũng ăn một miếng nha~”

 

【Tiểu bánh quy và cảnh đ.á.n.h gì đó, tuyệt nhất đó nha!】

 

Giang Yến Xuyên chậm rãi cúi đầu, xuống bàn tay nhỏ xíu dính dầu mỡ, sáng lấp lánh của tiểu gia hỏa: “...”

 

Mèo Dịch Truyện

Một đám thanh lưu đang cãi hăng say: “...”

 

Ngày xuất hành, trời còn sáng, đoàn thẳng từ Thăng Bình Môn , trực chỉ Nam Thành Môn.

 

Mấy ngày nay Giang Ánh Trừng hưng phấn thôi, đến tận bây giờ vẫn cảm thấy, cả nàng như đang sống trong mơ—

 

Đất chân mềm mại như bông, cảnh vật mắt vòng vòng, ngay cả khí hít mũi, cũng mang theo một mùi hương ngọt ngào mà nàng vô cùng yêu thích!

 

“Phụ hoàng phụ hoàng, Trừng Trừng hạnh phúc đến mức ngất xỉu !”

 

Giang Yến Xuyên nghiêng tai lắng tiếng động bên ngoài một lúc, : “Tiểu điểm tâm ăn nữa ?”

 

【Ưm?!】

 

Biểu cảm của Giang Ánh Trừng ngẩn trong giây lát, đó, đột nhiên vén rèm cửa sổ bên cạnh, vặn bắt gặp Chung Thừa Vọng đang định gõ cửa xe: “Chung bá bá, về !”

 

Mùi hương ngọt ngào vương vấn nơi chóp mũi càng lúc càng gần, Giang Ánh Trừng vui vẻ nhận lấy cả gói điểm tâm mà Chung bá bá của nàng đưa tới, ngọt ngào lời cảm ơn: “Chung bá bá trai nhất!”

 

Nói xong, nàng đôi mắt sáng lấp lánh chờ đợi “lễ đáp lễ” của Chung bá bá.

 

Thấy Minh Trạch Đế vẫn mỉm về phía , đầu ngón tay Chung Thừa Vọng khẽ xoa, dập tắt ý nghĩ tự tiện vuốt ve tiểu gia hỏa: “Tiểu điện hạ cũng là tiểu điện hạ đáng yêu nhất Đại Thụy.”

 

Giang Ánh Trừng vô cùng hài lòng với lời , và lịch sự đỏ mặt một chút.

 

Chung Thừa Vọng đưa điểm tâm xong, chào hỏi một tiếng trở về vị trí của .

 

Họ ngụy trang đoàn xuất hành thành một đoàn thương đội giàu .

 

Hơn mười chiếc xe ngựa nối đuôi thành hàng, các quan viên tùy tùng đều mặc một trang phục gọn gàng, cưỡi ngựa, vây quanh hai đầu đoàn xe—

 

Trừ Uông Quốc Công.

 

Uông Quốc Công hình vạm vỡ cuối cùng cũng kịp lúc nhớ tuổi tác của , mặt ủ mày chau, thở ngắn than dài theo một đoạn đường, đó Minh Trạch Đế cuối cùng cũng chịu nổi mà phái sang cỗ xe ngựa phía .

 

—Bọn họ đủ các công việc bề mặt của một đoàn thương khách, những cỗ xe ngựa phía chất đầy các loại trang sức ngọc thạch, gấm vóc lụa là, cùng với củi, gạo, dầu, muối, vàng bạc… và cả bánh ngọt mà họ cần dùng cho chặng đường .

 

Tiểu gia hỏa khăng khăng rằng những chiếc bánh ngọt sẽ khiến nàng nhớ về “hương vị của gia đình”, khi khởi hành, Ngự Thiện Phòng tăng ca suốt một đêm, kịp lúc nhét đầy một cỗ xe ngựa khi lên đường.

 

Nói là cả một cỗ xe cũng chính xác.

 

Mỗi cỗ xe ngựa ở đây đều giấu một lượng lớn đao dài, đoản kiếm, lợi kiếm, cung nỏ, để đảm bảo nếu tình huống bất ngờ, từ mỗi cỗ xe ngựa đều thể nhanh chóng rút binh khí phản kích.

 

Không chỉ , ám vệ trực thuộc Minh Trạch Đế chỉ để ba thành, ở trong cung bảo vệ Thái tử điện hạ chu , còn đều theo hai bên đội ngũ, ngừng thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối.

 

Đi ba ngày, đội ngũ cuối cùng cũng đến một trấn nhỏ phong cảnh khá tú lệ – Khúc Xuân.

 

Không ít văn thần thường xuyên cưỡi ngựa, chuyến xong, chân sớm đau rát, mặt mỗi đều lộ vẻ khổ sở khó xen lẫn chút ngượng ngùng, Giang Yến Xuyên trầm mặc một lát, thuận thế hạ lệnh nghỉ ngơi một ngày tại đây.

 

Trong khách điếm duy nhất còn đang mở cửa ở Khúc Xuân, chưởng quỹ đang ngủ gật.

 

Y vẫn tiếng ồn ào đột ngột vang lên cửa đ.á.n.h thức.

 

Sau Nguyên Đán, chính là thời điểm nhất để cả nhà đoàn tụ, việc ăn của các ngành nghề đều rơi tình trạng ảm đạm, đột nhiên thấy một đoàn xe dài như dừng cửa, đôi mắt chưởng quỹ chợt lóe lên ánh sáng cực kỳ rực rỡ!

 

Y vội vàng tươi tiến lên đón: “Khách quan dừng chân ghé quán dùng bữa, nghỉ trọ? Chỗ chúng đây—”

 

Lời còn kịp xong, liền bất ngờ bốn mắt với Minh Trạch Đế vặn bước xuống xe ngựa: “Ài…”

 

 

Loading...