Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 275: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-08 13:13:33
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sao trở thành và vật chứng đều đủ ?!
Chung Thừa Vọng , nhét kim đậu tử .
Xung quanh đây đều là các vị thanh lưu thể thấy tiếng lòng của tiểu gia hỏa, căn bản sợ khác thấy.
Hắn cố ý chọn một góc độ mà Khấu Kỳ Văn thể thấy, một tay chậm rãi nhét , động tác khoan thai kéo dài vô hạn thời gian giày vò , dù đầu , cũng thể đoán biểu cảm của đối phương hiện tại –
【A ha ha ha ha ha, Chung Bá Bá độc địa quá ha ha ha ha ha –】
【Đôi mắt của Khấu Kỳ Văn thế mà thể trợn to đến ha ha ha ha!!】
【Chao ôi, trông như sắp giận đến ngất xỉu ha ha ha ha ha –】
Khóe môi Chung Thừa Vọng cong lên một nụ .
Hắn cung kính đưa túi thơm xác nhận độc cho Thái tử điện hạ, khi đối phương vẻ xác nhận, cầm túi thơm, về phía tiểu gia hỏa.
Giang Ánh Trừng mắt mày cong cong, hào phóng chọn những hạt kim đậu tử bên trong , tại chỗ “tặng” cho Chung Bá Bá của nàng.
Sau đó, nàng nhấc túi thơm trong tay lên, đặt giữa trung, tỉ mỉ so sánh với cái trong tay Thái tử ca ca nàng.
Hai túi thơm kiểu dáng y hệt , cái trong tay Thái tử ca ca nàng, thậm chí còn tỉ mỉ đến mức, ngay cả sợi dây rách đứt cũng gần như khác gì cái trong tay nàng.
“Người, và vật chứng đều đủ !”
Đây rõ ràng là kết quả vô thử nghiệm từ !
Khấu Kỳ Văn: “!!!”
Sao trở thành và vật chứng đều đủ ?!
Nhiều đôi mắt như đều đang mà, kim đậu tử đó rõ ràng là do hộ vệ của mới đặt mà!!
Giang Ánh Trừng đầu , biểu cảm của Khấu Kỳ Văn đối diện, chỉ hung ác : “Ngươi còn gì để chối cãi nữa?!”
Khấu Kỳ Văn: “…”
Khấu Kỳ Văn: “???”
Cảnh tượng quá đỗi hoang đường, đến mức điều đầu tiên hiện lên trong đầu , là cảnh tượng thê t.h.ả.m sắp đưa Đại Lý Tự tra tấn, mà là –
Ta ?
Là đang hỏi ?
Là đang hỏi , thể cử động, chỉ thể trơ mắt khác nhét kim đậu tử túi thơm, một vô tội ?!
Ánh mắt đầy vẻ tố cáo vô cùng rõ ràng, dù phát tiếng, mặt cũng lập tức cảm nhận sự uất ức mà thể .
Ngay cả Giang Ánh Trừng đang trong cơn giận dữ cũng liếc mắt lung tung một hồi lâu, đó nhanh trở nên lý lẽ hùng hồn: “Vì ngươi gì, Trừng Trừng cứ coi như ngươi mặc nhận !”
Trừng Trừng cho ngươi cơ hội đó nha!
Là ngươi tự quý trọng!
Khấu Kỳ Văn càng tức giận hơn.
Thành phần trong túi thơm sợ kiểm tra.
Tuyết Thiềm Hương độc, thậm chí bản nó cũng là một loại hương liệu .
Chỉ là loại hương liệu , khi kết hợp với Thủy Vận Hương, sẽ tạo độc khí vô giải, nếu hít trong thời gian dài, tất yếu sẽ tổn thương nội tạng, bệnh tật ngừng.
Với sự khoan hậu nhân từ của Thái tử, cùng với tính cách tuyệt đối cho phép xảy án oan sai của , nhất định sẽ !
Chỉ là –
Thập Nhất công chúa đối diện dường như còn cảm thấy ba hạt kim đậu tử trả đó vẫn đủ để bày tỏ lòng ơn, nàng cúi đầu chọn một chiếc túi thơm màu nâu sẫm trong chuỗi túi thơm đeo ngang hông tháo xuống, ngay mặt liền trực tiếp tặng cho vị hộ vệ vô danh oan uổng .
Khấu Kỳ Văn m.á.u huyết dâng trào, cứng rắn cảnh tượng cho hốc mắt cũng ươn ướt!
Giang Ánh Trừng liếc qua khóe mắt, cả cũng cứng đờ như kinh ngạc.
【Khóc, ?】
【Thế mà ?!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-275.html.]
Chỉ trong chốc lát, nàng còn chút gánh nặng tâm lý nào mà phá lên: 【Hề hề hề~】
“Đừng vội nha~” Giang Ánh Trừng nhỏ giọng an ủi đối phương, “Chúng nhà lao hẵng !”
Khấu Kỳ Văn: “???”
Người an ủi khác như ?!
…
Mặt trời thời điểm thường lặn khá sớm.
Chờ đến khi bọn họ xử lý xong xuôi việc trong Vân Khê Điện, trời dần sẫm tối.
Sau khi giữ dùng bữa tối xong, yến tiệc Nguyên Nhật coi như chính thức khép .
Giang Yến Xuyên đích cùng văn võ bá quan tiễn các sứ thần tại Thăng Bình Môn. Sau khi quốc chủ nước Xương Lan, cuối cùng dẫn đoàn rời khỏi cổng cung, khuất dạng khỏi tầm mắt , ngài liền phất tay áo, trực tiếp hạ lệnh cho bá quan cũng thể về phủ.
Mọi một lượt, cung kính chắp tay cáo từ.
Xe ngựa của Uông Quốc Công và Hám Duệ Phong cùng, khi đến Vân Sơn lộ thì rẽ riêng. Cả hai thò đầu khỏi kiệu, khi khách khí chào hỏi liền lệnh phu xe rẽ về hướng trạch phủ của .
…
Màn đêm buông xuống.
Uông Quốc Công theo sự chỉ dẫn của cung nhân đến bên ngoài Ngự Thư phòng, thỉnh hộ vệ ở cửa thông truyền rằng ông chuyện gấp cần lập tức diện kiến Thánh thượng.
Chẳng mấy chốc, bên trong vọng một tiếng bước chân nhẹ nhàng vội vã, một lát , cánh cửa gỗ chạm khắc sơn đỏ mắt từ từ bên trong mở .
Trường Thuận công công với vẻ mặt rõ ràng mang theo nỗi sợ hãi, nở một nụ gượng gạo, khom thi lễ với Uông Quốc Công: "Uông Quốc Công, mời trong ạ––"
Uông Quốc Công vội vã cất bước theo .
Dọc đường, Uông Quốc Công mấy mở miệng hỏi về trạng thái của Minh Trạch Đế, nhưng nhận thấy bên trong Ngự Thư phòng yên tĩnh dị thường, đành bỏ ý nghĩ .
Bước qua hành lang u ám, rẽ một lối, vầng sáng mắt liền đột nhiên bừng lên.
Giọng trầm thấp súc tích của Minh Trạch Đế vang lên từ phía : "Có chuyện gì?"
Thần sắc Uông Quốc Công chợt nghiêm nghị, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên, thẳng tắp đến bàn việc, vén vạt áo choàng, lập tức quỳ sụp xuống!
Mèo Dịch Truyện
"Bệ hạ!" Uông Quốc Công khẩn thiết tâu: "Sau yến tiệc Nguyên Nhật, thần thêm một tuổi nữa. Thần tự thấy tình trạng cơ thể ngày càng sa sút, e rằng còn đủ sức gánh vác trọng trách triều đình. Nay thần thỉnh cầu Bệ hạ một ân điển, chuẩn tấu thần cáo lão hương!"
Bầu khí trong Ngự Thư phòng chìm ngưng trệ, hồi lâu––
"Chỉ là cáo lão hương thôi ?" Giọng từ phía truyền xuống, như : "Uông khanh còn thỉnh cầu nào khác ư?"
Uông Quốc Công nuốt khan một tiếng, trong lòng ngừng tự cổ vũ.
Được thôi!
Cách nhất định sẽ thành công!
Đừng chùn bước, cứ việc !!
Uông Quốc Công nhắm mắt , kiên quyết : "Thần tự nhận công lao lớn, mà dựa đó mong báo đáp, chỉ là..."
"Chỉ là, nếu Bệ hạ thể chấp thuận, cho phép thần mang theo Thập Nhất công chúa cùng , thần nhất định sẽ vô cùng cảm kích!!"
Trong Ngự Thư phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Trường Thuận công công với vẻ mặt đành lòng, dời tầm mắt , hàng như phạt ở góc phòng, nặng nề thở dài một tiếng.
Lại khỏi cảm thấy vài phần an ủi.
Nếu tiểu gia hỏa , lúc đang dốc hết sức để bảo vệ nàng an , e rằng cũng sẽ giống như lúc , vành mắt ngập tràn nước mắt nóng.
Giang Yến Xuyên khuỷu tay chống lên bàn việc, nắm đ.ấ.m chống thái dương, giọng trầm thấp: "Thì là ."
Uông Quốc Công thấy trong giọng điệu của Minh Trạch Đế dường như cảm xúc tức giận bùng nổ, liền kích động ngẩng đầu: "Bệ hạ?!"
Sau đó, khóe mắt ông liền thấy một hàng dài các đồng liêu đang , với vẻ mặt phức tạp.
Hám Duệ Phong, lâu còn tuyên bố khi về phủ sẽ lập tức nghỉ ngơi, cúi đầu xuống. Bốn mắt chạm , đều là sự lúng túng khó xử tương đồng.
Uông Quốc Công: "..."