Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 267: --- Nốt ruồi đen

Cập nhật lúc: 2025-10-08 13:13:25
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Cẩm quốc quốc chủ lập tức hiểu ý tứ hết của tiểu gia hỏa, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm tức thì trở nên cực kỳ khó coi.

 

Y bước vài bước trở bên cạnh bàn, chằm chằm mười ngón tay khớp xương rõ ràng của đối phương một lúc lâu, càng , càng kinh hãi!

 

Đầu ngón tay đó những vết bẩn màu nâu bất thường, thoạt , còn giống như chất bẩn tích tụ khi lao động.

 

Ánh mắt trong đáy mắt Chu Cẩm quốc quốc chủ ngừng lóe lên.

 

Chu Cẩm tuy vẫn luôn coi Đại Thụy là địch quốc, mong đợi một ngày nào đó thể thế, nhưng đồng thời, y cũng yên tâm về chuyến sứ .

 

Minh Trạch Đế hành sự là quang minh lạc đến mức nào, nhưng cũng bao giờ khinh thường việc sử dụng những thủ đoạn đê hèn như .

 

, thể , ý nghĩ cố hữu như thường thể khiến những thủ đoạn đơn giản đạt hiệu quả kỳ diệu.

 

Y thu sự suy tư trong đôi mắt, khi ngẩng đầu lên, vẻ hoảng hốt mặt vặn: "Người ... ...?"

 

Giang Yến Xuyên thấy đối phương trong thời gian ngắn như điều chỉnh xong cảm xúc, vẻ hứng thú trong mắt càng thêm nồng đậm: "Trẫm đây từng nhận thư của một bí ẩn, trong thư thích khách nước địch trộn cung Đại Thụy của , định hạ độc mưu hại một vị quốc chủ nào đó."

 

"Tin tức tuy vài phần ly kỳ, trẫm vẫn lập tức phái tăng cường thêm vài lớp phòng ."

 

Dừng một chút, Giang Yến Xuyên cúi đầu liếc tiểu gia hỏa trong lòng, tiện miệng : "Giờ xem , ngược còn cảm tạ vị thần bí nhân gửi thư , chỉ là đó họ gì tên gì, cư ngụ nơi nào."

 

【Là Trừng Trừng đây mà!】

 

Giang Ánh Trừng đột nhiên che mặt rộ lên: 【Là chiếc áo bông nhỏ chống gió nhất của phụ hoàng đây mà!】

 

Nàng đó còn sợ thông tin mảnh giấy quá hoang đường, phụ hoàng mỹ nam của nàng e rằng sẽ dễ dàng tin tưởng, bởi mới chuẩn hai phương án.

 

Nào ngờ, phụ hoàng của nàng những tin mà còn những sắp xếp chu như thế!

 

Giang Ánh Trừng thành thạo mở mười ngón tay thành hai khe hở, đôi mắt to tròn ngoài theo khe hở đó.

 

Cung nữ đó đá Thiếu Huyên thành đôi chân mềm như mì sợi đang cạnh với vẻ mặt hiền tĩnh, còn đang đè lưng Thiếu Huyên thì sự hiệu của Giang Yến Xuyên, vươn tay nhanh chóng điểm vài cái mấy huyệt đạo.

 

Á huyệt của Thiếu Huyên phong bế giải, nhưng y như mất khả năng chuyện.

 

Trên cả khuôn mặt y, chỉ còn vẻ kinh hãi.

 

Minh Trạch Đế nhận tin tức sớm đến thế ư?

 

Rốt cuộc là khâu nào xảy sai sót?!

 

Đan Hà quốc quốc chủ đang lẫn trong đám đông cũng theo lời Giang Yến Xuyên mà tự chủ run rẩy vài lượt.

 

Sau lưng y toát những hạt mồ hôi lạnh li ti, cơn gió mát lướt qua, mang đến từng đợt lạnh.

 

Sự hoảng loạn trong lòng y cũng kém Thiếu Huyên đang ở giữa đám đông là bao.

 

Nếu thật sự một vị thần bí nhân như , bộ kế hoạch của bọn họ, thì, phong thư đó, liệu thông tin về y ?!

 

Đan Hà quốc quốc chủ khẽ nhúc nhích đầu ngón chân, rời khỏi Đại Thụy Hoàng Cung ngay lập tức.

 

Chu Cẩm quốc quốc chủ vốn dĩ cho rằng đây là kế của Đại Thụy nhằm y, nhưng khi thấy vẻ kinh hãi mặt "cung nữ", trong lòng y cũng khỏi đ.á.n.h trống.

 

Chẳng lẽ, thật sự một vị thần bí nhân như ?!

 

Giang Yến Xuyên ánh mắt trầm lắng lướt qua từng gương mặt của mấy , đó, nghiêng đầu, khẽ gọi: "Lục Dao."

 

Lục Dao sớm ghé gần, lập tức đáp: "Có thần!"

 

"Người cứ giao cho ngươi tra hỏi, nhất định trong hai ngày đưa một câu trả lời thỏa đáng cho Chu Cẩm quốc quốc chủ."

 

"Vâng!" Lục Dao nghiêm trang xuyên qua đám đông, đường ngừng xin các sứ thần các nước, suốt đường đều cẩn thận từng li từng tí.

 

Cho dù như , y vẫn trẹo chân giữa đường, ngã thẳng về phía bên cạnh!

 

"Cẩn thận!"

 

Đan Hà quốc quốc chủ vô thức đưa tay đỡ, nhưng ngờ vị Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ trẻ tuổi lướt tay qua, trực tiếp túm lấy nửa vạt áo của y!

 

Lực kéo mạnh mẽ khiến y cũng kéo dịch vài bước sang bên cạnh, vẫn là nhờ Tề Quang quốc quốc chủ bên cạnh đưa tay kéo một cái, mới giúp y tránh khỏi cảnh ngượng nghịu ngã vật xuống đất giống như Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ.

 

"Thần đáng vạn tội —"

 

Đan Hà quốc quốc chủ vội vàng xua tay: "Không , là cô tự vững, liên quan đến Lục đại nhân."

 

Y xua tay, chỉnh cổ áo .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-267-not-ruoi-den.html.]

 

Vừa lực đạo của vị Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ quá mạnh, khiến trường bào của y cũng rách một đường, cơn gió lạnh lùa cổ, khiến y rùng một cái.

 

Lục Dao cúi đầu che thâm ý trong đôi mắt: "Đa tạ quốc chủ đại lượng."

 

Khi ngẩng đầu lên nữa, Lục Dao với vẻ mặt đầy áy náy lướt qua mấy vị quốc chủ, sải bước về phía Thiếu Huyên.

 

"Để ."

 

Công phu của Thiếu Huyên yếu, Tư Cửu cũng chỉ chiếm lợi thế bất ngờ, mới thể phong bế bộ kinh mạch của y.

 

Lục Dao giải huyệt đạo của y, chỉ thuận thế vặn một cái, mượn sức của Tư Cửu, đỡ y thẳng lên.

 

Động tác của hai cực kỳ chậm rãi, đủ để các vị quốc chủ gian phát huy.

Mèo Dịch Truyện

 

Lục Dao thậm chí cần đầu, cũng thể bộ tiến độ của bọn họ.

 

【Oa —】

 

Lục Dao ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, chuẩn đón nhận lời khen.

 

【Diễn xuất của Lục bá bá tệ quá —】

 

Lục Dao: "..."

 

Lục Dao: "???"

 

Y rõ?

 

Tiểu đoàn tử đang gì thế?!

 

Nàng đối xử với bá bá, đang điên cuồng nghĩ cách giúp nàng sống sót như ư?!

 

【Ố ồ ồ! Các quốc chủ bá bá phát hiện kìa!】

 

【Bọn họ phát hiện nốt ruồi đen cổ Đan Hà quốc quốc chủ kìa!!】

 

【Tuyệt vời!!】

 

Lục Dao trong lòng định , đưa cho Tư Cửu một ánh mắt, hiệu y thể thực hiện bước tiếp theo .

 

Hai khiêng Thiếu Huyên cứng đờ vai, một một bên, định bước khỏi Vân Khê Điện, thì thấy phía đột nhiên vang lên một giọng do dự —

 

"Lục đại nhân, khoan !"

 

Bước chân của Lục Dao và Tư Cửu đột ngột dừng , mặt hai gần như cùng lúc hiện lên một nụ khó nhận thấy, nhanh chóng thu về.

 

"Quốc chủ việc gì?" Lục Dao đầu , vẻ mặt thuần lương hỏi.

 

Tề Quang quốc quốc chủ Du Tấn tiến lên, một tay kéo Lục Dao góc.

 

Trọng lượng của Thiếu Huyên cũng thuận thế dồn hết lên vai một Tư Cửu, y cúi đầu suy nghĩ một lát, dứt khoát buông tay luôn, mặc kệ đối phương "choang —" một tiếng, ngã mạnh xuống đất.

 

Tiếng động lớn đó ai để ý, chỉ tiểu gia hỏa trong lòng đau răng mà "xì —" một tiếng, đó, tất cả đều vô tình hữu ý liếc góc mà Tề Quang quốc quốc chủ và Lục Dao đang .

 

Tề Quang quốc quốc chủ Du Tấn kéo Lục Dao một đoạn, cuối cùng cảm thấy an hơn vài phần, y như kẻ trộm hạ thấp giọng, : "Lục đại nhân, ngài còn nhớ , đây ở Giang Dương phố, chúng cùng gặp đôi nam nữ khả nghi ?"

 

Lục Dao ánh mắt sáng lên, trầm gật đầu: "Tự nhiên là nhớ."

 

Tề Quang quốc quốc chủ thở phào nhẹ nhõm: "Nhớ là ."

 

"Ngày đó, chúng ở chỗ cổ nam chủ nhân đó thấy một nốt ruồi đen," y thần bí liếc xung quanh, , "Vừa , Lục đại nhân kéo cổ áo của Đan Hà quốc quốc chủ , chúng ở cùng vị trí đó, thấy một nốt ruồi đen y hệt!"

 

"Ta xác nhận với Diên Dương quốc quốc chủ , y cũng nhớ nốt ruồi đen đó!"

 

"Đương nhiên, tất cả những điều đều cần Lục đại nhân tự cầu chứng, đại nhân —" (ý là, tự ngài cầu chứng là , ngàn vạn đừng khai mấy chúng nha!)

 

Lời còn kịp xong, Tề Quang quốc quốc chủ liền trơ mắt Lục Dao đối diện đột nhiên hít một khí lạnh, vẻ mặt khoa trương, giọng sang sảng: "Thật ?!"

 

Tề Quang quốc quốc chủ: "..."

 

Quốc chủ Tề Quang quốc da đầu tê dại, một dự cảm chẳng lành đột ngột ập đến trong lòng.

 

“Ngài thực sự xác định, ngài từng ở trong trạch viện tại Giang Dương phố, gặp Quốc chủ Đan Hà quốc nam giả nữ trang ?!”

 

Quốc chủ Tề Quang quốc: “???”

 

 

Loading...