Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 257:: Giết người tru tâm, giết người tru tâm thay! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-08 13:13:15
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

phe Phan cứng rắn mở lời.

 

“Phan lão lòng quá...”

 

“Hôm nay Bệ hạ khai mở thái bình cho Đại Thụy , mới khiến bách tính an hưởng cảnh trong tranh, lễ vật của Phan lão chọn thật khéo!”

 

“Cảnh thiên luân là tâm nguyện chung của bách tính Đại Thụy , Phan lão thể sai bức họa , đủ thấy lão chắc chắn thấu hiểu sâu sắc lòng dân! Đây thực sự là phúc lớn của Đại Thụy !!”

 

Tiếng khẽ đó vang lên nữa, chỉ là , nó còn nặng hơn, to hơn, và cũng mỉa mai hơn nhiều.

 

Mấy mở lời , lén lút trừng mắt Quốc chủ nước Xương Lan, phát tiếng .

 

Cười gì mà , gì mà !

 

Chẳng lẽ họ ngượng ?!

 

Chẳng lẽ họ hành động sẽ khiến Minh Trạch Đế nổi giận ?!

 

họ sớm trói chặt với Phan phủ, họ thể chứ?!

 

Chẳng vẫn nghiến răng nuốt ngược bụng !

 

Thịnh Thời Tự đột nhiên đưa tay gắp một miếng thịt bát của Thịnh Văn Lễ: “Phụ hoàng, nếm thử món , Thời Tự thấy ngon!”

 

Thịnh Thời Tự , Thịnh Văn Lễ cũng .

 

Một như đứa trẻ ngây thơ sự đời, một như cha hiền từ yêu thương con.

 

Cả cảnh tượng đặc biệt cha từ con hiếu, đặc biệt...

 

Thiên luân chi lạc.

 

Giang Yến Xuyên: “...”

 

Phan Cấp Phong: “...”

 

Các tân khách trong Vân Khê Điện: “...”

 

G.i.ế.c tru tâm, g.i.ế.c tru tâm !!!

 

Giang Ánh Trừng đột nhiên vỗ tay cho Thịnh bá bá và Thời Tự ca ca của nàng, ý nghĩ nảy sinh, nàng liền thấy điện quả nhiên vang lên tiếng vỗ tay “lộp bộp”.

 

Nàng ngẩng đầu quanh một cách mơ hồ, nhưng phát hiện ánh mắt của đều vô tình hữu ý mà về phía .

 

Ánh mắt hạ xuống, liền thấy bàn tay vẫn còn đang vỗ tay.

 

Giang Ánh Trừng: “...”

 

Nhanh chóng giấu tay lưng, đó dùng ánh mắt khen ngợi Thịnh bá bá và Thời Tự ca ca của nàng!

 

Tên đại ác nhân thật đáng ghét, dám đem bí mật trong cung Đại Thụy công khai trong một dịp như thế !

 

, thì cứ để mất mặt cho đến cùng !

 

【A a a a Thịnh bá bá và Thời Tự ca ca thật tuyệt vời!】

 

Hai nhà họ Thịnh tuy tiếng lòng của tiểu gia hỏa, nhưng ý nghĩa trong ánh mắt của tiểu gia hỏa rõ ràng như , cũng khiến họ nhận tín hiệu rõ ràng!

 

Thịnh Văn Lễ khóe môi cong lên .

 

Các quốc chủ khác Phan Cấp Phong vì đột nhiên hành động , nhưng rõ mười mươi.

 

Ngày đó Thịnh Thời Tự về đến khách điếm mà họ ở, liền kể chuyện địa cung từ đầu đến cuối cho .

 

Vị Tứ hoàng tử vốn hợp với tiểu gia hỏa bây giờ vẫn còn đang cấm túc, lão già họ Phan đương nhiên là sốt ruột .

 

Phan Cấp Phong rảnh để ý đến những âm thanh xung quanh, chỉ cúi nữa, giọng điệu vô cùng thành khẩn: “Thần tự tiểu công chúa điện hạ vì chuyện đùa giỡn của Tứ hoàng tử mà kinh sợ, chỉ là thời gian cấm túc đáng lẽ kết thúc từ lâu, Bệ hạ thể...”

 

Phan Cấp Phong nghẹn ngào một tiếng, ngừng một lát mới tiếp tục: “Có thể khai ân, để Tứ hoàng tử cũng—”

 

Cảnh tượng ông ngoại già nua vì đứa cháu ngoại gây họa mà cầu tình thật sự cảm động, nhưng ý nghĩa sâu xa trong lời khiến đám thanh lưu tức giận đến mức thiếu chút nữa đập bàn dậy!

 

Phan Cấp Phong bề ngoài vẻ tâm ý cầu tình cho Tứ hoàng tử điện hạ, nhưng thực chất đổ hết nguyên nhân Tứ hoàng tử cấm túc là do hai tiểu gia hỏa đùa nghịch gây ...

 

Hơn nữa Minh Trạch Đế thiên vị đến mức chỉ trừng phạt một Tứ hoàng tử.

 

Quần thần trừng mắt , nhưng tâm tư của Giang Ánh Trừng bay xa vạn dặm.

 

【A...】 Tiếng lòng non nớt tràn đầy nghi hoặc, 【Hắn , Tứ ca vì giam nữa ?】

 

【Hệ thống ca ca, ngươi hiểu mà—】

 

Tư thế hóng chuyện quen thuộc nhanh chóng bày , ánh mắt của Giang Yến Xuyên trầm tĩnh tiểu gia hỏa một cái, đó thờ ơ liếc Phan Cấp Phong phía .

 

Hắn quả thực hề công bố rộng rãi chuyện .

 

Cái địa cung còn sắp xếp khác, ngay cả mấy trực tiếp tham gia khi đó, cũng phái cảnh cáo nghiêm ngặt, tuyệt đối truyền ngoài.

Mèo Dịch Truyện

 

Đến mức—

 

【Á!】

 

Giang Ánh Trừng đột nhiên la một tiếng kinh thiên động địa trong tiếng lòng, thành công khiến đang chăm chú quan sát sắc mặt Minh Trạch Đế giật thon thót.

 

Sao thế? Sao thế?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-257-giet-nguoi-tru-tam-giet-nguoi-tru-tam-thay.html.]

 

Màn mở đầu hóng chuyện quen thuộc khiến đám thanh lưu tạm thời quên sự đấu đá quyền lực triều, ánh mắt nóng bỏng về phía bóng dáng nhỏ bé ghế ở tầng thứ năm.

 

Đây là thấy tin tức gì ?!

 

【Cái Trì Ý Miên , nàng , nàng c.h.ế.t oan quá!】

 

Mặc dù Trì Ý Miên còn c.h.ế.t, nhưng trúng loại độc d.ư.ợ.c đó, nàng sẽ bỏ điểm tích lũy để đổi t.h.u.ố.c giải cho đối phương !

 

Quần thần thoáng chốc mơ hồ.

 

Trì Ý Miên...

 

Là ai?

 

Hộ bộ Thượng thư Tiêu Hoành Mão về phía chỗ đối diện.

 

Hắn nắm giữ Hộ bộ, trí nhớ xuất chúng, đối với những tài liệu qua tay đều sẽ ấn tượng trong một thời gian nhất định.

 

Tiểu gia hỏa nhắc đến, cũng liền nhớ .

 

Trì Ý Miên, sủng phi do Quốc chủ nước Dật Thủy mang đến, sinh mẫu của Cửu công chúa Lạc Phù Doanh.

 

Quần thần cũng theo bản năng hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoành Mão đang .

 

Chiếc bàn dài vốn chuẩn cho ba vị quốc chủ của Dật Thủy quốc dỡ bỏ, cách giữa các sứ thần của các nước vì thế cũng nới rộng ít.

 

【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!】

 

【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!】

 

【Đây chẳng là ác giả ác báo ?!】

 

Giang Ánh Trừng cố c.h.ế.t bịt miệng, sợ trong trường hợp trang trọng như bật thành tiếng.

 

【Nhu Quý Phi ban đầu chỉ Tứ hoàng tử vô duyên vô cớ cấm túc, vẫn là Trì Ý Miên chủ động chạy đến lóc kể lể xin , mới khiến Nhu Quý Phi hiểu rõ nguyên do trong đó!】

 

【Ban đầu nếu nàng cứ c.ắ.n răng , Nhu Quý Phi thậm chí còn chẳng chú ý đến nàng là ai, cố tình nàng cứ tự sáp gần, còn hứa sẽ giúp Nhu Quý Phi trừ khử Trừng Trừng nữa chứ—】

 

【Thế chẳng lợi cho Trừng Trừng ?!】

 

“…”

 

Tâm thanh của tiểu gia hỏa tràn đầy vẻ may mắn, nhưng hứng thú dâng lên khuôn mặt của các vị quan thanh lưu vì hóng chuyện thì tụt xuống còn sót chút nào.

 

Thay đó, là một cỗ lửa giận dâng trào!

 

Vậy , đây chính là nguyên nhân của vụ ám sát ?!

 

Tuy họ vẫn lý do Tứ hoàng tử cấm túc, nhưng Nhu Quý Phi là phi tần trong cung Đại Thụy, yêu cầu ngoài đến ám sát điềm lành của Đại Thụy ư?

 

Đây còn là chuyện mà con ?!

 

Quy Đức tướng quân Lôi Chí Tân tức giận dậy!

 

“Phan đại nhân, nếu đến niềm vui gia đình, thì đó cũng là Bệ hạ và Tứ hoàng tử càng cận hơn, ngài vì việc mà tấu lên, e rằng chút vượt quá phận !”

 

Lỗi lầm của con cái, cha gánh vác, thể Nhu Quý Phi, chẳng lẽ thể đáp trả lão già ngươi hai câu ?!

 

Phan Cấp Phong sớm liệu sẽ lên tiếng ngăn cản, cũng vẻ gì bất ngờ, vẫn với vẻ mặt sầu khổ đó : “Lôi tướng quân quá lời .”

 

“Chỉ là Phan mỗ năm nay tuổi tác cao, luôn kìm mà suy nghĩ nhiều hơn vài phần, khát khao tình cũng vì thế mà sâu đậm hơn vài phần,” Phan Cấp Phong giọng run run , “còn mong Lôi tướng quân thể thông cảm cho một hai.”

 

Vẻ mặt Lôi Chí Tân cứng .

 

Hay cho một chiêu lấy mềm chống cứng!

 

Lôi Chí Tân bực bội thua trận.

 

Lễ bộ Thượng thư Chử Gia Hứa liếc vị đồng liêu miệng lưỡi vụng về, khinh miệt một tiếng.

 

“Phan đại nhân, Bệ hạ chỉ ý , tất nhiên là suy tính của riêng , ngài nhúng tay việc , e rằng vẫn chút !”

 

Điều nhất là, lão thất phu chọn một dịp như thế để , chẳng khác nào uy h.i.ế.p Minh Trạch Đế để phóng thích Tứ hoàng tử!

 

“Chử đại nhân chí , chỉ là Phan mỗ hôm nay uống mấy chén rượu đục, chợt nhận đời như bóng câu qua cửa sổ, biến đổi khôn lường,” Phan Cấp Phong lấy bất biến ứng vạn biến, “Nếu như cuộc đời Phan mỗ sẽ kết thúc khoảnh khắc tiếp theo, Phan mỗ cũng chỉ mong vì thế mà để tiếc nuối.”

 

Chử Gia Hứa nghẹn lời.

 

cứu cháu ngoại của , lão thậm chí còn những lời như ư?!

 

Chử Gia Hứa bất lực, cũng đành xuống.

 

Mọi nhất thời đều cảm thấy chút khó xử.

 

【Ôi chao!】

 

Giang Ánh Trừng thấy các vị bá phụ thi dâng thành tích năm mạng cho Phan Cấp Phong, sốt ruột đến nỗi chỉ tự lên tiếng!

 

【Không bá phụ nào nhận , Nhu Quý Phi mặt ở đây ?!】

 

【Niềm vui gia đình mà còn bỏ qua một mắt xích quan trọng như ư?!】

 

Quần thần: “!!!”

 

 

Loading...