Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 233: Thì ra ngươi lại là nhà tiên tri ư?! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-08 09:48:01
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Gian tai thất xa hoa bằng gian .

 

Nơi càng giống một gian phòng ngủ đơn giản, chỉ bốn bức tường vẫn hào phóng mà khảm một vòng châu quang, giống như phủ lên gian tai thất một lớp ánh sáng dịu nhẹ quý phái, giản dị mà kém phần sang trọng.

 

Du Hành Miễn ôm tiểu gia hỏa bước , bỏ qua hành động nàng vươn tay đỡ Liễu Trần dậy, thẳng tắp lướt qua bên cạnh đối phương.

 

Giang Tinh Nhiên vài ở cửa đá chần chừ một lát, cũng liền theo bước .

Mèo Dịch Truyện

 

Liễu Trần: “…”

 

Ngươi ấu trĩ đến ?!

 

Giang Ánh Trừng với vẻ mặt ngây ngốc “a ——” một tiếng.

 

【Liễu Trần bá bá đắc tội với Du bá bá ở ?】

 

Du Hành Miễn khẽ kéo khóe môi, vẽ một đường cong méo mó.

 

Mấy ngày gửi thư cho phó thủ của , chim bồ câu đưa tin còn kịp bay khỏi cung, “hòa thượng rượu thịt” b.ắ.n hạ nướng ăn .

 

Nếu việc tìm Liễu Trần, khéo bắt gặp một đống xương cốt còn sót và đầy đất lông bồ câu xung quanh , còn chẳng chờ tin hồi âm bao lâu!

 

trọng điểm lúc cái , Du Hành Miễn bước phòng đặt tiểu gia hỏa xuống đất, mặc cho nàng tìm bảo vật mà “Thống ca” .

 

Giang Ánh Trừng khi đặt chân xuống đất tiên về phía Liễu Trần bá bá của nàng một cái, thấy đối phương thất ca và Thời Tự ca ca dìu đỡ dậy, bước chân khẽ dịch chuyển, rời xa Du bá bá đang Liễu Trần bá bá hung dữ trừng mắt một chút, xa hơn một chút nữa, cho đến khi lùi đến phạm vi an , mới yên tâm mà bắt đầu đông ngó tây.

 

【Ủa…】 Giang Ánh Trừng mắt đầy thất vọng, 【Cái giống như sẽ bảo bối chứ…】

 

Vài theo sát phía cũng vẻ thiếu hứng thú, Lạc Phù Doanh thì chỉ lướt qua trong phòng một cái, liền chán ghét mà dời ánh mắt .

 

Rồi đó sát bên cạnh Giang Tinh Nhiên.

 

——Ánh mắt Thịnh Thời Tự liếc qua quá hung dữ, nàng dám gần .

 

Trong gian tai thất chỉ vài món đồ nội thất thiết yếu, giường thậm chí còn trống trơn, chỉ một tấm ván gỗ trơn nhẵn trải lên , giống như phúc địa tu hành chuẩn cho khổ hạnh tăng .

 

Liễu Trần phủi phủi bụi , bước đến bên giường, vươn tay gõ gõ mấy cái ở nhiều chỗ đó.

 

Tiếng “đông đông” do gõ phát trầm, nặng.

 

Dưới giường là đặc ruột.

 

Nơi thật sự quá cũ nát , Giang Ánh Trừng từ bỏ ý định tự tìm bảo bối, trong lòng liên tục gọi 007 mấy tiếng.

 

Rồi đó, bảng điều khiển bán trong suốt màu lam nhạt đột nhiên bật , bộ gian đều vẽ thành một mô hình phẳng, đó còn những chấm đỏ nhấp nháy chỉ dẫn phương hướng.

 

Giang Ánh Trừng ngẩng đầu, khi xa xa một cái, cả đều : 【Cái, cái cũng thể tính là bảo bối ?!】

 

Sao cái nào lấp lánh hết ?!

 

Vài theo ánh mắt tiểu gia hỏa ngẩng đầu lên.

 

Kệ sách bằng gỗ mun ở góc tường trống trơn, chỉ một hộp trang sức cũ nát lặng lẽ đặt ở vị trí cao nhất của kệ sách, giống như chủ nhà khi dọn nhà tùy tiện vứt ở đây .

 

Giang Ánh Trừng với vẻ mặt ngây ngốc đến kệ sách, vươn tay vô ích mà vớt một cái ——

 

Hành động dừng , phía vang lên vài tiếng khẽ nén thấp.

 

“…”

 

【Thật, thật quá đáng!】

 

Đáng ghét quá!

 

“Xin hỏi,” Giang Ánh Trừng nhẫn nhục chịu đựng mà xoay , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, “ bá bá lương thiện nào thể ôm Trừng Trừng lên, lấy giúp cái hộp cùng ?”

 

Tiếng khẽ nén biến thành tiếng công khai, đợi cho đợt lắng xuống, Liễu Trần mới khẽ nhấc bước chân, chuẩn về phía tiểu gia hỏa ——

 

“Vụt ——”

 

Thịnh Thời Tự phía Liễu Trần đột nhiên dùng sức, mũi chân khẽ chạm một cái vụt qua bên cạnh .

 

Luồng gió nhẹ do tạo thậm chí còn khẽ thổi tung ống tay áo của Liễu Trần, đó, Thịnh Thời Tự một đường đạp tường mà vượt lên phía kệ sách, vươn tay nhẹ nhàng lấy cái hộp xuống, vững vàng đặt mặt tiểu gia hỏa.

 

Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, khiến trong ánh mắt Giang Ánh Trừng đều hiện lên những ngôi nhỏ sùng bái.

 

“Thời, Thời Tự ca ca thật lợi hại quá!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-233-thi-ra-nguoi-lai-la-nha-tien-tri-u.html.]

“Cho ngươi.” Thịnh Thời Tự nhét cái hộp tay tiểu gia hỏa, khẽ mỉm .

 

Hôm nay cũng thành chỉ tiêu lấy hảo cảm của tiểu gia hỏa .

 

Tương lai đáng mong đợi!

 

Giang Ánh Trừng ngoan ngoãn lời cảm ơn, nhận lấy cái hộp gỗ mun , đặt bên tai khẽ lắc một cái ——

 

Tiếng va chạm lanh canh của trang sức quấn quýt cùng tiếng "cạch" vang dội đồng loạt vang lên, trong khoảnh khắc, khí trong phòng dường như cũng ngừng .

 

“Hả?”

 

Giang Ánh Trừng nữa lắc chiếc hộp trong tay, , chỉ còn tiếng lanh canh yếu ớt của trang sức quấn .

 

“Ế ế ế?!!”

 

Giang Ánh Trừng vô thức từ chối phỏng đoán chẳng lành từ đáy lòng nàng: “Sao ‘cạch’ nữa , ‘cạch’ nữa ?!!!”

 

Ánh mắt Liễu Trần chợt lóe lên vẻ sắc lạnh.

 

Sau khi “tặc” một tiếng đầy bực bội, y nhanh chóng bước về phía lối , vươn tay đẩy một cái——

 

Cánh cửa ngầm còn thể tùy ý đẩy bất động, rõ ràng bên ngoài chạm cơ quan, ý đồ nhốt tất cả bọn họ c.h.ế.t ở bên trong!

 

Tính toán sai lầm .

 

Liễu Trần khẽ mắng một câu tục tĩu.

 

Cánh cửa đá của gian tai thất cực kỳ nặng nề, hiệu quả cách âm cũng vô cùng xuất sắc.

 

Mặc dù bằng thính lực siêu phàm của y vẫn thể miễn cưỡng rõ động tĩnh bên ngoài, nhưng bên ngoài rõ ràng cũng là một cao thủ võ công tuyệt đỉnh, cộng thêm việc y chỉ chú ý đến hai tiểu gia hỏa, y thế mà hề phát hiện chút manh mối nào!

 

Mấy trong phòng thấy tình cảnh , lập tức đều vây .

 

Du Hành Miễn nhan sắc ngưng trọng: “Khóa c.h.ế.t ?”

 

Biểu cảm của Liễu Trần cũng mấy dễ coi: “Ừm…”

 

Trong lòng cả hai đều chìm xuống.

 

Nơi địa thế đặc biệt, nếu cưỡng ép phá hủy cánh cửa , ai dám chắc gây hậu quả khó vãn hồi .

 

Lạc Phù Doanh kinh hô một tiếng, bỗng nhiên nắm chặt cánh tay Giang Tinh Nhiên bên cạnh, giọng khẽ run: “Khóa, khóa c.h.ế.t ?!”

 

Chẳng lẽ ngoài nữa ?!

 

Bọn họ cứ thế nhốt mãi ở trong ?!

 

“Hu hu hu ngoài, ngoài gặp phụ hoàng!” Lạc Phù Doanh gào đến mức sụp đổ, “Các ngươi mau nghĩ cách , mau nghĩ cách mà!!”

 

Những mặt ai đáp lời.

 

Lạc Phù Doanh ngừng khẽ run rẩy, bàn tay nắm Giang Tinh Nhiên cũng vô thức càng lúc càng siết chặt.

 

Tiếng nức nở như tiếng gào của nữ quỷ, khiến mấy trong lòng càng thêm bực bội.

 

Giang Tinh Nhiên vốn định chạy đến bên cạnh tiểu gia hỏa, nhíu chặt mày, thở dài một nặng nề.

 

Tên khốn Thịnh Thời Tự thừa cơ nắm lấy tay tiểu gia hỏa, mặc dù đúng lúc, Giang Tinh Nhiên luôn một cảm giác bảo bối nhà heo ủi mất, đầy phẫn uất.

 

“Đừng sợ,” giọng Thịnh Thời Tự ôn hòa kiên định, mang theo chút trấn an, “Hai vị đại sư nhất định sẽ cách đưa chúng rời .”

 

Giang Ánh Trừng ngẩng đầu: “Ừm——”

 

“Trừng Trừng sợ nha~”

 

Nàng lạc quan tình hình hiện tại: “Hệ Thống ca ca , phụ hoàng dẫn đến cửa lãnh cung , nhanh sẽ xuống cứu chúng mà~”

 

“Mặc dù ở đây nước cũng thức ăn, nhưng chỉ cần bên ngoài dùng khói độc gì đó tấn công—— Ế?”

 

Ánh mắt theo ánh mắt tiểu gia hỏa xuống.

 

——Một luồng khói đậm đang theo khe hở của cửa đá tràn bên trong, tốc độ tuy chậm, nhưng vô cùng trí mạng.

 

Ba thể thấy tiếng lòng của tiểu gia hỏa đều ánh mắt chấn động.

 

Hóa ngươi là nhà tiên tri ?!

 

 

Loading...