Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 223:: Kinh ngạc! Hóa ra bọn họ đang giả làm tỷ muội! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-08 08:54:53
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Dùng bữa…” Quốc chủ Tề Quang quốc thanh âm phiêu hốt, “Dùng bữa thôi…”

 

Trong giọng , sự nỡ thẳng, cố ý né tránh, cho qua chuyện… một loạt cảm xúc phức tạp như thế, mà tất cả đều thể rõ ràng nhận .

 

Ánh mắt c.h.ế.t lặng của Quốc chủ Đan Hà quốc chằm chằm Quốc chủ Tề Quang quốc hồi lâu.

 

Hôm nay mặt cũng tô một lớp phấn nước dày cộm, che màu da vốn , song nơi cổ thoa, tạo cảm giác phân cách rõ ràng đến lạ.

 

【Oa, vốn tưởng bọn họ giả l..m t.ì.n.h lữ,】 ánh mắt Giang Ánh Trừng đến ngây dại, 【 ngờ, hóa là giả tỷ nha!】

 

Dù lớp trang điểm quá đà khiến lập tức chú ý đến mặt , song cũng dễ khiến nhanh chóng dời ánh mắt.

 

Khó mà khiến khác phát hiện phận thật của .

 

mà!】

 

Giang Ánh Trừng cúi đầu lục lọi bảng điều khiển, nhanh phát hiện điểm mấu chốt: 【Trên cổ nốt ruồi kìa!】

 

Có một nốt ruồi lớn, đen kìa!

 

Mấy thể tiếng lòng của tiểu gia hỏa đều thần sắc nghiêm .

 

Ý nghĩ cũng cùng lúc trở nên linh hoạt.

 

Nếu như nốt ruồi thể để mấy vị quốc chủ thấy, mục đích hôm nay xem như đạt !

 

Lục Dao và Liễu Trần mấy liếc mắt , trong lòng đều tính toán.

 

Tuy nhiên, tay là Giang Ánh Trừng.

 

Mèo Dịch Truyện

“Bá bá hàng xóm,” Giang Ánh Trừng tiện tay cầm lấy ly rượu của Quốc chủ Tề Quang quốc định đưa tới mặt Quốc chủ Đan Hà quốc, “Nãi Nãi kính ngài một chén!”

 

Ly lưu ly đựng đầy rượu ngon thượng hạng chao đảo, còn đợi Quốc chủ Đan Hà quốc mở miệng từ chối, đưa thẳng đến mặt: “Bá bá, ngài mau nếm thử!”

 

Quốc chủ Đan Hà quốc nén giận, dĩ hòa vi quý mà giơ tay chuẩn nhận lấy——

 

“Ôi chao!”

 

Bàn tay nhỏ bé cầm ly rượu tựa hồ thể chống đỡ thêm, chợt nghiêng một cái——

 

Cả ly rượu trong vắt đổ ào xuống, tụ thành một vũng nước nhỏ trường bào của .

 

“Hu hu hu Nãi Nãi lau cho ngài hu hu hu——”

 

Tiểu gia hỏa vội vàng lấy khăn tay lau loạn xạ , rượu lẽ thể chảy xuống đất nàng túm gọn, thấm đều, loang rộng trường bào của , đến khi thể nào cứu vãn nữa.

 

Tiếng chút thành ý ngừng vang lên, trong mắt Giang Ánh Trừng đong đầy một tầng nước mắt: “Hu hu hu bá bá mau bào phục , Nãi Nãi nhất định sẽ giặt sạch sẽ cho bá bá!”

 

Quốc chủ Đan Hà quốc đếm hôm nay là thứ mấy hít thở sâu, hòng kìm nén lửa giận trong lòng, cố gắng nặn một nụ : “Không .”

 

“Nãi Nãi thật sự thể giúp bá bá giặt sạch mà!” Giang Ánh Trừng còn cố gắng thêm một chút.

 

“Thật sự ,” Quốc chủ Đan Hà quốc đột nhiên nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu tiểu gia hỏa, “Mau ăn .”

 

Ăn xong thì mau cút ngoài!

 

Tất cả những trong phòng đều rùng vì hành động .

 

Lục Dao mấy lo lắng cho an nguy của tiểu gia hỏa, còn Thiếu Huyên thì thuần túy là tiếng nghiến răng ken két trong giọng Quốc chủ Đan Hà quốc dọa sợ.

 

Giang Ánh Trừng mấp máy môi một lát, đành nuốt hận từ bỏ kế hoạch .

 

【Thế mà cũng cởi! Thế mà cũng cởi!! A a a a a a!!!】

 

Tức c.h.ế.t Trừng Trừng !

 

Lục Dao trầm mặc một lát, đột nhiên rút một cây ngân châm tới mặt Quốc chủ Đan Hà quốc, vẻ từng món từng món thử đồ ăn, đó cổ tay run lên, úp cả một đĩa thức ăn lên đối phương, mắng .

 

Chưa cởi.

 

Mấy trong phòng đồng loạt thở dài trong lòng.

 

Thật nhẫn nhịn nha!!

 

Liễu Trần và Lục Dao , đột nhiên mở cửa ngoài.

 

Không lâu , gõ cửa .

 

——mang theo một chậu than.

 

Đêm đông trời đông giá rét, nhưng nhiệt độ trong căn phòng ở một điểm giới hạn đủ, lạnh, cũng khiến cảm thấy ấm áp.

 

Chỉ là Quốc chủ Đan Hà quốc và Thiếu Huyên đều ý định tìm chỗ thuận tiện trang phục, nên mặc nhiều hơn mấy trong phòng, chậu than mang , hai cảm thấy một luồng nóng hừng hực bốc lên từ bên chân.

 

Giang Ánh Trừng mắt sáng rỡ: 【Oa a a! Cái thể !!】

 

Quốc chủ Đan Hà quốc nhíu nhíu mày: “Mang thứ gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-223-kinh-ngac-hoa-ra-bon-ho-dang-gia-lam-ty-muoi.html.]

Trong phòng chẳng mấy cái ?!

 

Liễu Trần rụt rè đáp: “Tiểu thư nhà chúng thể trạng yếu ớt, chịu gió lạnh.”

 

Giang Ánh Trừng phối hợp một động tác rùng .

 

Quốc chủ Đan Hà quốc một nghẹn ở cổ họng.

 

Không chịu gió lạnh thì về nhà mà sưởi ấm chứ?!

 

Tới viện của thì tính là chuyện gì đây?!

 

Tuy nhiên, đợi mở miệng thêm điều gì, phụ của đứa trẻ nghịch ngợm đối diện lên tiếng: “Phu nhân của ngài quả thật… vóc dáng cường tráng nhỉ?”

 

Lúc ở bên ngoài quá rõ ràng, xuống

 

Thân hình đó, hầu như còn cao hơn cả mặc áo đen một đoạn.

 

Quốc chủ Đan Hà quốc ngẩn , cũng bận tâm đến việc tranh cãi về cái chậu than nữa, cố gắng một tiếng: “Nương tử của ngày thường vốn thích cùng rèn luyện thể, vóc dáng quả là phần khỏe mạnh hơn nữ nhân bình thường.”

 

Mấy vị quốc chủ tuy nhiệm vụ cụ thể của Lục Dao bọn họ hôm nay là gì, nhưng cũng trong đó tất điều mờ ám, cũng chỉ thâm thúy “ồ——” một tiếng trong lòng, mặt hề biểu lộ nửa phần.

 

Lại qua một lúc lâu, trán Quốc chủ Đan Hà quốc cuối cùng cũng lấm tấm những giọt mồ hôi mỏng.

 

Hắn cúi đầu liếc cái chậu than đang đặt sát bên một cái, nuốt xuống vạn câu c.h.ử.i thề đến miệng, vươn tay cởi bỏ chiếc trường bào đen trộn lẫn đủ loại mùi lạ .

 

Trong khoảnh khắc, thở của mấy đều ngưng trệ .

 

【Cởi cởi !! A a a a cuối cùng cũng cởi !!】

 

Lục Dao vội vàng tiến lên đón lấy ngoại bào, trang phục thanh thoát mà Quốc chủ Đan Hà quốc mặc bên trong cũng lộ khoảnh khắc .

 

Giang Ánh Trừng vội vàng lật bảng điều khiển hệ thống: 【Ở bên nào ở bên nào, nốt ruồi đen đáng yêu của ở bên nào đây?!】

 

【A! Tìm thấy !!】

 

Giang Ánh Trừng ngẩng đầu lên, vẻ vô tình liếc phía Quốc chủ Đan Hà quốc: “A!! Đó là cái gì?!!”

 

Bàn tay nhỏ bé mũm mĩm xuyên qua giữa hai thẳng tắp chỉ về phía , ánh mắt nhất thời đều thu hút qua đó.

 

Quốc chủ Đan Hà quốc bức tường trống , do dự đầu : “Đâu cái gì đâ—— các ngươi ?”

 

Sắc mặt mấy đối diện trở nên vô cùng kỳ lạ, mặc dù nhanh điều chỉnh , nhưng vẫn bắt kịp khoảnh khắc biến sắc đó.

 

Tiểu gia hỏa đột nhiên rơi ly rượu: “Nãi Nãi chỉ nhấp một ngụm rượu nhỏ thôi, ?!”

 

“Không, uống thì uống, Nãi Nãi cũng ăn khuya nữa!”

 

Tiếng bước chân rời mong đợi bấy lâu liên tiếp vang lên, Quốc chủ Đan Hà quốc đầy vẻ khó nên lời.

 

Tiểu gia hỏa , gây trò , chỉ vì nếm thử một ngụm rượu nhỏ thôi ?

 

Hắn nâng ly rượu lên đặt chóp mũi.

 

Thật sự thơm ngon đến ?

 

 

Giang Ánh Trừng mấy trở về căn phòng kế bên, vô cảm gầm gừ loạn xạ nửa ngày, coi như là kết thúc màn kịch .

 

Sau đó——

 

“Các ngươi… thấy chứ?” Quốc chủ Tề Quang quốc giọng chần chừ.

 

“Nhìn, thấy …”

 

“A…”

 

Tiểu gia hỏa khoảnh khắc hai đầu hạ ngón tay xuống, thẳng tắp chỉ nốt ruồi đen rõ ràng , bọn họ thấy.

 

Mấy sớm gặp tại yến tiệc Nguyên Đán mấy năm , đối với nốt ruồi đen cũng vô cùng quen thuộc, đoán phận của .

 

Chỉ là…

 

Tiểu gia hỏa dẫn bọn họ xem cái , rốt cuộc là gì?

 

Ánh mắt dời xuống, đối diện với ánh mắt gian xảo của tiểu gia hỏa.

 

“Cái tiên mấy chuyện đó,” Giang Ánh Trừng ngượng ngùng một tiếng, “Mấy vị bá bá, hôm nay ai thể đưa Trừng Trừng về cung đây?”

 

Trời tối thế , nàng tự về cung sẽ phụ hoàng mắng.

 

Quốc chủ Tề Quang quốc: “…”

 

Quốc chủ Giang Cổ quốc: “…”

 

Quốc chủ Diên Dương quốc: “…”

 

 

Loading...