Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 220: --- Khốn kiếp, Lục bá bá rốt cuộc là làm sao mà phát hiện ra Trừng Trừng vậy?! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-08 08:54:50
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Ánh Trừng sốt ruột thôi.
Hộ vệ mà Đan Hà quốc quốc chủ mang theo bên , tên của họ đều vô cùng đặc biệt, đều đặt theo Ngũ Hành. Đây là chuyện mà 007 thấy thú vị nên mới nhắc nàng một , ngờ nàng đụng một đề bài ứng dụng ngay lúc !
[Ôi chao, đó là cái tên của gương mặt mới của Lục bá bá ?!!]
Lưng Lục Dao lập tức toát mồ hôi lạnh rịn.
Thiếu Huyên quả nhiên cẩn trọng, nếu tiểu gia hỏa đang ở ngay sân viện bên cạnh, y suýt nữa lộ phận ngay khi gặp mặt.
Ánh mắt dò xét của Thiếu Huyên vẫn lướt qua như như , trong khóe mắt còn thể thấy đối phương đặt tay lên vỏ kiếm.
“Xoảng ——”
Tiếng lưỡi d.a.o rời vỏ kiếm chợt vang lên.
Mèo Dịch Truyện
Lục Dao tay , rút kiếm, đặt ngang cổ Thiếu Huyên, quát lạnh: “Ngươi là ai?!”
Tư Cửu cùng mấy lòng giật , cũng vội rút kiếm vây tới.
Thiếu Huyên ngẩn giây lát, giơ hai tay lên: “Đừng hiểu lầm, Viêm Liệt.”
“Ta cũng chỉ là cẩn thận một chút, dò xét thôi,” y , “Nếu tin, còn thể đối ám hiệu với ngươi.”
Nói , đợi đối phương đáp lời, Thiếu Huyên liền tự : “Hộ thành hà quá hộ thành kiều.”
Tiểu gia hỏa còn phản ứng đặc biệt với cái tên đó nữa, chứng tỏ Thiếu Huyên giở trò tên gọi.
Lục Dao ánh mắt khẽ động, định thu kiếm ——
[Ê?]
[Ám hiệu nối liên lạc của bọn họ từ , liên lạc với Thiếu Huyên từ tới giờ vẫn luôn là chính Đan Hà quốc quốc chủ mà?!!]
Lục Dao: “!!!”
Thiếu Huyên nhiều cạm bẫy đến thế chứ?!
Thanh trường kiếm vốn định thu về thuận thế đưa tới , trong mắt Lục Dao lóe lên hàn quang, giọng khàn đặc: “Động thủ!”
Tư Cửu cùng mấy ứng tiếng tiến lên, kiếm pháp sắc bén nhưng tránh yếu huyệt, công thế dù hỗn loạn nhưng cũng quá lộ liễu.
Duy chỉ Lục Dao, mỗi một vung kiếm, đều nhắm thẳng cổ Thiếu Huyên, thỉnh thoảng còn múa may hai cái về phía gương mặt trang điểm đậm của đối phương, thể là chứa đầy tư oán cá nhân trong đó.
Công phu của Thiếu Huyên yếu, Lục Dao cùng mấy thể thật sự lấy mạng y, bầu khí nhất thời vô cùng căng thẳng.
Nếu tiếng lòng ngừng nghỉ của tiểu gia hỏa.
[Đánh ?]
Tiếng nghi hoặc lâu liền trở nên vô cùng chắc chắn: [Đánh !!!]
Tiếp đó cực kỳ hưng phấn: [Trừng Trừng xem mới !]
Lại qua một lát ——
[Ồ ồ ồ, Du bá bá đúng là , Trừng Trừng thích y lắm!!!]
Lục Dao mượn sự che chắn của Tư Cửu cùng mấy , nhanh chóng liếc mắt về phía sân viện mà tiểu gia hỏa đang ở ——
“!!!”
Chỉ một cái liếc mắt, suýt chút nữa khiến hồn phách Lục Dao bay mất!
Trên bức tường nối liền hai sân viện, mấy đôi mắt đen nhánh lấp ló từ khe hở tường, hảo hòa màn đêm đen kịt. Nếu ánh đao bóng kiếm lung lay trong viện thỉnh thoảng soi sáng đồng tử của họ, y thật sự khó mà phát hiện bóng dáng mấy !
Nhìn kỹ, một đôi mắt trong đó đặc biệt linh động, rõ ràng là tiểu gia hỏa mấy vị quốc chủ đáng tin bế lên, áp sát tường hòng gần gũi xem trò vui!
Lục Dao quả thực phát điên !
Đám quốc chủ thật sự thể trị lý đất nước của ?!
Y dùng mũi chân khều viên đá đất, đá thẳng bức tường đó: "Về !"
Tiếng lòng của tiểu gia hỏa phía tường chợt ngừng : [Ưm… Lục bá bá nhất định cố ý !]
“…”
Lục Dao hít sâu một , nhân lúc hỗn loạn đầu , hung tợn trừng mắt mấy , khẽ mấp máy môi: “Về !”
Mấy phía tường hình khựng , nửa ngày , lẩm bẩm c.h.ử.i bới rút lui.
[Khốn kiếp, Lục bá bá rốt cuộc là mà phát hiện Trừng Trừng ?!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-220-khon-kiep-luc-ba-ba-rot-cuoc-la-lam-sao-ma-phat-hien-ra-trung-trung-vay.html.]
Trời rõ ràng tối đen như mực !
Lục Dao bên tường và Liễu Trần cùng bốn bên tường gần như đồng thời lạnh một tiếng.
—— Ngươi đoán xem.
Cuộc giao đấu trong viện kéo dài bao lâu.
Dù cho Tư Cửu cùng mấy đều cố ý nương tay, Thiếu Huyên cũng nhanh bại trận sự vây công của nhiều như . Y mũi chân điểm nhẹ, lùi mạnh một đoạn: “Dừng tay —— Viêm Liệt, ngươi điên ?!”
Tư Cửu cùng mấy đều dừng tay tiếng quát khẽ đầy kìm nén , chỉ Lục Dao bất chấp tất cả, mũi kiếm vẫn hướng về phía , để một vết m.á.u dài và mảnh cổ Thiếu Huyên.
“Bớt nhảm ,” Lục Dao khàn giọng , “Mấy chúng cùng sắp đến hôm nay từng ám hiệu. Không g.i.ế.c ngươi, lẽ nào còn giữ để ăn Tết ?!”
Lục Dao giơ kiếm lên định tấn công tiếp, Thiếu Huyên đối diện tức đến bật : “Gần đây trong cung một cao thủ dịch dung, đương nhiên cẩn thận hơn một chút.”
“Ngươi thì tin ?!”
Nói là , nhưng Lục Dao cũng thật sự dừng tấn công, chỉ giơ kiếm đề phòng Thiếu Huyên đối diện.
Thiếu Huyên hít sâu một , giơ tay mạnh bạo giật xuống một khối ngọc bội từ thắt lưng: “Cái thể chứng minh chứ?!”
Đan Hà quốc quốc chủ còn tới đây, trong phòng chỉ thắp mấy ngọn nến le lói, trời cũng tối, hình dáng ngọc bội rõ ràng.
Lục Dao lòng khẽ động, vươn tay về phía Thiếu Huyên: “Ta xem.”
Thiếu Huyên khẩy một tiếng, dùng sức ném ngọc bội tay Lục Dao: “Xem !”
Lòng bàn tay Lục Dao chợt nặng trĩu, khối ngọc bội bạch ngọc điêu khắc hoa văn cứ thế rơi tay y.
Ngọc bội lạnh, nhờ màn đêm cũng miễn cưỡng rõ bộ, phượng hoàng sống động như thật nhảy vọt lên , chắc chắn giá trị nhỏ.
Giá trị ẩn chứa của nó càng thể đong đếm.
Ánh mắt Lục Dao trong nháy mắt trở nên vô cùng thâm sâu.
Phải nghĩ cách, lặng lẽ đoạt lấy nó mới .
“Xem xong ?” Thấy “Viêm Liệt” nửa ngày ngẩng đầu, Thiếu Huyên thúc giục với giọng điệu thiếu kiên nhẫn, “Sao , ngay cả ngọc bội do chủ tử của các ngươi tự tay ban tặng cũng nhận ?!”
Lục Dao ngẩng đầu: “Giục cái gì mà giục, ——”
[Ôi chao? Ngọc bội do Đan Hà quốc quốc chủ tự tay ban tặng ?!!]
[Đồ nha!]
Lục Dao: “…”
Vậy các ngươi lén khi nào chứ?!
Liễu Trần ?
Cứ thế mà ?!
Tiếng lòng gào thét kịp phát tiết xong, phía bức tường chợt vang lên một tiếng lớn ——
“Ha ha ha ha ha ha, cha cha đến bắt con , đến bắt con !!”
[Lục bá bá mau đến bắt Trừng Trừng nha!]
[Mau mang ngọc bội đến bắt Trừng Trừng nha!]
Tiếng gần đến , dù rõ ràng là của một đứa trẻ, vẫn khiến Thiếu Huyên giật giây lát: “Hàng xóm bên cạnh đều là những nào?”
Vừa , y bước về phía sân viện bên cạnh, dường như tận mắt kiểm chứng một phen.
Lục Dao siết chặt ngọc bội trong tay, vội vàng : “Ta .”
Nói , đợi Thiếu Huyên đáp lời, y liền mũi chân điểm nhẹ, thẳng tắp nhảy sân viện đối diện.
Tiếng nô đùa lúc nhanh vang lên: “Ê? Bá bá là hàng xóm bên cạnh ?”
“Ừm.”
Tiếng mũi chân giẫm lên cành khô ngày càng xa, nhưng giọng của Lục Dao vô cùng rõ ràng: “Tiểu gia hỏa, đại nhân nhà ngươi ?”
Nghe thông tin , Thiếu Huyên liền mất hứng, xoay về phía căn phòng.
“Bảo Viêm Liệt khi về thì trả đồ cho .”
Tư Cửu khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng tiếng động: “Được.”