Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 22:: Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa Quả Là Một Vinh Dự, Nhưng Hắn Lại Không Muốn Nữa ---
Cập nhật lúc: 2025-10-07 10:00:44
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Yến Xuyên cẩn thận ôm tiểu gia hỏa lòng.
Mèo Dịch Truyện
Giang Ánh Trừng vốn dĩ định giả đáng thương mặt phụ hoàng, bây giờ thực sự đau, liền đến trời đất tối sầm ngay tại chỗ.
Giang Yến Xuyên sắc mặt trầm tĩnh ôm Giang Ánh Trừng, vượt qua Nhu Quý phi đang ngừng run rẩy, mắt hề liếc ngang mà thẳng tiến về phía chủ vị.
Đến khi Trường Thuận công công khẽ ho một tiếng, trong điện mới như bừng tỉnh, trong nháy mắt liền quỳ rạp xuống đất.
Ngay cả Giang Hoài An cũng khó khăn dậy sự đỡ của cung nhân, quỳ xuống theo.
Tuyệt nhiên thấy chút kiêu ngạo hống hách nào của lúc nãy.
Hành lễ xong, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng, cả điện chỉ còn tiếng xé lòng của tiểu gia hỏa, cùng với tiếng vỗ nhẹ lên lưng tiểu gia hỏa của Giang Yến Xuyên ngừng nghỉ.
Qua một lúc lâu, tiếng mới dần yếu , cho đến khi nàng bắt đầu nấc từng tiếng.
Tuy nhiên nỗi kinh hãi trong lòng Phan Tĩnh Uyển, càng nồng đậm theo từng tiếng vỗ đó.
Vào cung nhiều năm, nàng từng thấy Minh Trạch Đế một mặt dịu dàng như , xưa nay đều lạnh lùng bạc tình, ngay cả đối mặt với Giang Hoài An, cũng thể khiến băng tuyết mặt tan chảy.
Giang Ánh Trừng , rốt cuộc rót t.h.u.ố.c mê gì cho Minh Trạch Đế?
Mà Minh Trạch Đế, đối với chuyện bao nhiêu?
Nàng những năm sở dĩ dám ở hậu cung hoành hành kiêng nể, chính là dựa Minh Trạch Đế đối với chuyện hậu cung chút hứng thú nào, nhưng hiện tại, xuất hiện Giang Ánh Trừng, một ngoại lệ .
Ngón tay Phan Tĩnh Uyển bắt đầu khẽ run, nàng vội vàng nắm chặt thành quyền che giấu.
“Đừng hoảng, sự tình còn ......”
“Nhu phi.” Giang Yến Xuyên đột nhiên mở miệng, thoát sự dịu dàng , trong giọng tràn đầy băng lạnh.
Phan Tĩnh Uyển vội vàng đáp lời, sự bất an trong lòng càng tăng thêm: “Thần tại.”
Tay Giang Yến Xuyên vẫn vỗ nhẹ lên lưng Giang Ánh Trừng từng cái một, khung cảnh ấm áp dịu dàng, nhưng lời lạnh lùng bất thường: “Xem , hai con ngươi, hẳn là đối với phán quyết hôm qua của điều bất mãn.”
Một trái tim của Phan Tĩnh Uyển đều chìm xuống đáy.
Hắn quả nhiên cái gì cũng thấy !
Nàng tâm niệm đổi nhanh chóng, vội vàng tìm lý do biện giải cho : “Bệ hạ, Hoài An hôm qua mang một thương tích trở về, thần là mẫu phi của Hoài An, thể đau lòng chứ......”
“Thần cũng chỉ là nhất thời tức giận mờ mắt, còn mong Bệ hạ thể lý giải một tấm lòng khổ tâm của thần .”
Nói , nàng còn rút chiếc khăn tay mang theo bên , hờ hững lau hai khóe mắt.
Ánh mắt mượn sự che giấu của khăn tay, thẳng tắp về phía Giang Hoài An.
Giang Hoài An cúi đầu thật sâu, nửa điểm cũng dám ngẩng đầu về phía Minh Trạch Đế.
Cái bộ dạng thành khí khiến Phan Tĩnh Uyển đại não từng trận choáng váng, lửa giận trong lòng càng bùng lên dữ dội hơn lúc nãy.
Giang Tinh Nhiên còn dám bảo vệ mẫu phi của khi bà gặp nạn, bây giờ đến lượt nàng gặp nạn, đứa con trai nàng nâng niu trong lòng bàn tay như dọa mất mật, vùi đầu hỏi?!
Nàng nắm chặt quyền, móng tay cắt tỉa gọn gàng lưu từng vết lõm lòng bàn tay.
Nhất thời, sự tức giận thậm chí còn lấn át cả sự run sợ mà Minh Trạch Đế mang cho nàng.
——
Một tiếng nhẹ của Minh Trạch Đế, nhanh kéo suy nghĩ của nàng trở về.
“Thì là như , là của .” Giang Yến Xuyên nhàn nhạt .
Hắn can thiệp quá nhiều tranh đấu hậu cung, chẳng qua cũng chỉ dành nhiều sức lực hơn để mở rộng bờ cõi, nhưng điều cũng nghĩa là, các thủ đoạn của đám .
“Nếu là t.h.ả.m cảnh của Hoài An nhiễu loạn tâm thần của Nhu phi,” Giang Yến Xuyên gật đầu, căn dặn Trường Thuận, “ thì hãy đưa Hoài An đến chỗ Ngôn phi, để nàng mặt chiếu cố .”
Trên gương mặt Giang Yến Xuyên vẫn là vẻ lạnh nhạt như , dường như chỉ một điều hết sức bình thường, nhưng khiến Nhu Quý phi và Giang Hoài An đang quỳ đất đột ngột ngẩng đầu, sắc mặt cả hai đều trắng bệch.
“Bệ hạ,” Nhu Quý phi run rẩy cất tiếng, đôi mắt tràn ngập vẻ thể tin nổi, “Người ý gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-22-co-the-nghe-thay-tieng-long-cua-tieu-cong-chua-qua-la-mot-vinh-du-nhung-han-lai-khong-muon-nua.html.]
Ngôn phi một hoàng tử gối, Giang Hoài An những năm gần đây trong cung hống hách ngang ngược, vị hoàng tử cũng trong danh sách ức hiếp, Ngôn phi chẳng qua vì thế lực của Phan gia nên mới nhẫn nhịn đến nay.
nếu đưa Hoài An đến điện của Ngôn phi, khó mà đảm bảo đối phương sẽ tìm cơ hội trả thù.
Huống hồ...
Minh Trạch Đế hề nhắc đến thời hạn.
Sẽ gửi qua bao lâu?
Chỉ là trong thời gian Hoài An dưỡng thương , là sẽ đưa về nữa?
Đại não Nhu Quý phi những câu hỏi nối tiếp lấp đầy, đầu óc vốn mơ hồ, thế mà Giang Hoài An vẫn ngừng gào trong suốt thời gian đó.
Tiếng kêu t.h.ả.m thiết thậm chí còn bi thương hơn tiếng của Giang Ánh Trừng ban nãy.
“Phụ hoàng, nhi thần đến chỗ Ngôn phi phụ hoàng!”
Giang Hoài An bất chấp cơn đau , hai tay chống xuống đất định bò về phía Minh Trạch Đế: “Là nhi thần sai , nhi thần nhất định sẽ kiểm điểm sâu sắc, tuyệt đối đừng đưa nhi thần đến chỗ Ngôn phi mà huhuuhu.”
Khi bắt nạt Giang Thu Tự đây, từng ít thấy ánh mắt Ngôn phi oán hận nhưng nhẫn nhịn, lúc đó còn cảm thấy đắc ý.
Nàng giận đến mấy thì chứ, chẳng vẫn chỉ thể vì kiêng dè thế lực mẫu tộc của mà lựa chọn nuốt giận trong .
giờ đây, chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Hôm nay nếu đưa đến điện của Ngôn phi, nhất định sẽ kết cục !
Dù thế lực mẫu tộc của vẫn còn đó, nhưng những thủ đoạn tra tấn trong cung, há lẽ nào chỉ những thứ hiển hiện ngoài mặt?
Chàng đời nào đưa đến chỗ Ngôn phi.
Thấy phụ hoàng chau mày lời nào, Giang Hoài An vội vàng sang hướng mẫu phi của : “Mẫu phi, mau giúp nhi thần cầu xin phụ hoàng mẫu phi, nhi thần rời xa mẫu phi huhuhu…”
Phan Tĩnh Uyển cũng hoảng loạn cả thần, mồ hôi trán chảy còn nhiều hơn Tử Đường ban nãy: “Bệ hạ, thần thể rời xa Hoài An bệ hạ…”
Giang Yến Xuyên hai mắt cho đau đầu, định mở miệng sai đưa Giang Hoài An , thì cảm thấy Giang Ánh Trừng đang cẩn thận đạp lên mép ghế mềm, nắm lấy cánh tay khó khăn dậy, ghé sát đến mặt , “Pắc tặc”——
Hai bàn tay nhỏ xíu, mỗi bên một chiếc, bám chặt lấy hai tai .
Giang Yến Xuyên: “……”
Tiểu cô nương nước mắt tèm lem khắp mặt, thấy ngẩng đầu, vẫn nở một nụ thật tươi với : “Ầm ĩ, !”
【Tứ ca đây còn bắt Bát ca học tiếng ch.ó sủa đó, mau đưa Tứ ca đến điện Ngôn phi kêu hai tiếng trả !】
Giọng sữa nhỏ giận dỗi, lảm nhảm ngừng: 【Hơn nữa, hơn nữa Tứ ca còn sẽ đẩy Bát ca xuống ao trong vườn, còn, còn ngăn cho thị vệ xuống vớt , Bát ca vì chuyện mà bệnh nặng nửa năm , khi khỏi bệnh thể chất cũng yếu hơn thường, đến ba mươi tuổi lìa đời !】
Giang Yến Xuyên chợt trầm xuống đôi mắt.
Cái hậu cung , chẳng lẽ đổi sang họ Phan ?!
Trường Thuận công công phía Minh Trạch Đế, đầu cúi thấp.
Đây là thứ bao nhiêu, y thầm thở dài trong lòng.
Nghe những chuyện mật về hoàng thất như thế vốn khiến y vô cùng phiền não, nhưng càng phiền não hơn là Bệ hạ còn rõ ràng rằng y những bí mật .
Ôi…
Chuyện thể tiếng lòng của tiểu công chúa quả thật là một vinh dự, nhưng y nó nữa .
Ánh mắt y khẽ di chuyển.
Tiểu cô nương dường như mệt , đang tựa đầu vai Minh Trạch Đế, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào tràn đầy hạnh phúc.
Ánh mắt Trường Thuận bắt đầu dáo dác.
Ưm, tiểu công chúa thật sự quá đáng yêu…
Hay là, vẫn cứ ?