Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 159:: Là bá bá thiên kiêu của Trừng Trừng đó! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-08 00:11:18
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà lao giam giữ Du Hành Miễn và Trương Định An cần qua một cánh cửa bí mật.
Lục Diêu dẫn mấy rẽ trái rẽ , cuối cùng đưa tay loay hoay vài cái một bồn cây cảnh, cánh cửa bí mật phía liền chậm rãi mở .
Một hành lang dài càng thêm u sâu đột nhiên lộ mắt mấy .
Áp lực trong còn nặng nề hơn bên ngoài nhiều phần, rõ ràng trời rạng sáng, vừng đông đang chói chang, mà các lao phòng hai bên hành lang đều giam giữ phạm nhân, nhưng tĩnh mịch đến độ thấy cả tiếng thở.
Giang Ánh Trừng ngoan ngoãn để Lục bá bá dắt tay, tò mò ngó xung quanh, dẫn đến lao phòng tận cùng sâu trong hành lang.
Đến đây, hành trình tĩnh lặng mới xem như cuối cùng cũng đôi chút chuyển biến.
Trương Định An thấy Lục Dao dắt tiểu công chúa bên ngoài cửa, liền bước vài bước đến mặt mấy .
Trong Triệu ngục mà trấn tĩnh lâu như , y cũng từ từ hồi tưởng những điểm kỳ quái trong bộ sự việc .
Khi Lục Dao nội dung bức thư triều đường, y quá đỗi hoảng loạn, hề kháng cự Cấm quân đưa đến đây. giờ nghĩ , y nhớ rõ ràng liếc thấy một cái đường áp giải, vị quan viên nhận bức thư vẫn vững vàng ở phía đám đông, bộ quá trình đều mang vẻ mặt kinh hãi y áp ngoài Trọng Vân Điện.
Nếu Cẩm Y Vệ quả thực nắm giữ bằng chứng xác đáng như , thì cớ gì chỉ giam giữ một y ở đây, mà để đồng bọn của y tiêu diêu pháp ngoại?!
Nghĩ đến đây, Trương Định An trầm giọng : “Lục đại nhân, Trương mỗ từng chuyện tham ô nhận hối lộ. Nếu lời ngài triều đường hư ngôn, Trương mỗ nguyện nhận trách nhiệm ngự hạ bất nghiêm, mong đại nhân chiếu cố, Trương mỗ diện kiến Thánh thượng trần tình.”
Lục Dao khẽ khẩy một tiếng.
Hắn sớm liệu lão hồ ly sẽ giở trò, cũng chuẩn sẵn sàng cho một trận chiến khó khăn, nhưng mà—
【Ân?】Giang Ánh Trừng thu sự chú ý từ lao phòng bên cạnh , đó mới ngờ nghệch nhận đối phương gì đó, 【Vẫn phục ?!】
Nàng thành tâm cảm thán: 【Miệng quả thật cứng rắn a...】
Mấy trong hành lang lộ vẻ khinh thường.
Ai chứ?
Trên triều đường còn bộ dạng chột sắp ngất xỉu, giờ hồn , liền giả vờ như gì xảy ư?
Đâu chuyện như .
Giang Ánh Trừng đột nhiên lắc lắc hai cánh tay của Lục Dao: “Lục bá bá, trong giam giữ ai ạ?”
Lục Dao đang chờ tiểu cô nương buôn chuyện điên cuồng thì cả đực mặt .
Kẻ hóng chuyện vui vẻ nhất triều đường chính là bé con mắt , nàng nhanh chóng quên mất Trương Định An ư?
“Tiểu điện hạ, vị là nguyên Công bộ Thị lang, Trương Định An Trương đại nhân.” Lục Dao vẫn phối hợp trả lời.
Tiểu cô nương kéo dài giọng, âm dương quái khí “ồ~” một tiếng: “Chính là Trương Định An Trương đại nhân sáng nay giống như một, vũng, bùn, lầy, , các bá bá Cấm quân kéo đó mà~”
Bốn chữ “một vũng bùn lầy” còn nàng nhấn mạnh rõ ràng hơn.
Mắt nàng sáng lấp lánh đầu, thẳng Trương Định An đang mặt xanh mét trong lao phòng, giòn tan : “Đại nhân bây giờ thẳng tắp như , Trừng Trừng suýt chút nữa nhận luôn nha!”
Trương Định An: “...”
Lục Dao: “...”
Liễu Trần và mấy : “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-159-la-ba-ba-thien-kieu-cua-trung-trung-do.html.]
Mấy mặt đều lời châm chọc đ.á.n.h cho một hồi lâu kịp hồn, Giang Ánh Trừng đột nhiên buông tay Lục Dao, “đáp đáp đáp” chạy đến mặt Liễu Trần và mấy đang xách đùm to gói nhỏ, lục lọi một hồi bên trong, cuối cùng xách một túi giấy, “đáp đáp đáp” chạy về cửa lao phòng.
“Đây ~ Cái cho Trương đại nhân ăn~” Nàng một tay bám song gỗ lao phòng, một tay khó khăn vươn trong.
Lục Dao cảnh tượng mắt dọa đến tim nhảy khỏi cổ họng, sợ Trương Định An đột nhiên nổi giận, chuyện gì bất lợi cho tiểu cô nương.
May mắn , Trương Định An chỉ ngẩn cúi đầu, vươn tay nhận lấy gói đồ: “Đây là gì?”
Giang Ánh Trừng mím môi lùi về bên Lục bá bá của nàng, kéo Liễu Trần bá bá của nàng về phía một chút, lúc mới đầy cảm giác an mà đáp một câu: “Là bánh bao nhân thịt đó~”
Ngừng một lát, nàng bổ sung trong lòng: 【Bánh, bánh bao nhân thịt ném ch.ó đó~】
“Bánh bao nhân thịt ném chó?” Trong lao phòng bên trong của Trương Định An, đột nhiên truyền một giọng dễ , hầu như trùng khớp với tiếng lòng của tiểu cô nương.
Mấy mặt đều thần sắc nghiêm nghị, chỉ đôi mắt Giang Ánh Trừng đột nhiên bùng lên ánh sáng rực rỡ.
【Thiên kiêu! Là Thiên kiêu bá bá của Trừng Trừng a a a!!】
Một ảnh cao lớn chậm rãi từ góc tối mờ mịt nơi sáng sủa, khuôn mặt như khắc từ lưỡi đao cũng dần dần rõ nét.
Vài năm lao ngục hề giảm chút ngạo khí nào của , ngược còn khiến một vẻ trầm độc đáo, chỉ là—
Lục Dao nghiến răng nghiến lợi : “Du Hành Miễn, ngươi lén lút ngoài đúng .” Lời thậm chí còn dùng ngữ khí trần thuật.
Trên Du Hành Miễn mặc bộ thường phục đen cắt may vặn, lớp vải vóc mới tinh một hạt bụi, ăn nhập chút nào với bầu khí của cả lao phòng, rõ ràng là một bộ y phục mới thể mới hơn.
Du Hành Miễn tiên đầy hứng thú liếc tiểu cô nương một cái, đó mới lạnh lùng, tặc lưỡi một tiếng bất mãn với Lục Dao: “Là ngươi đến đúng lúc.”
Nếu Lục Dao vẫn như đây vài tháng mới xuất hiện một , thì phát hiện vấn đề của bộ y phục .
Lục Dao: “???”
Nghe xem lời ngươi tiếng ?!
“Bảy năm , Trương Định An Trương đại nhân đầu từ trấn nhỏ biên cương kinh, trở thành một quan kinh thành thất phẩm,” Du Hành Miễn phớt lờ ánh mắt hung dữ của Lục Dao, đột nhiên mở miệng, “Khi đó, đầu tiên y bái phỏng khi kinh, chính là Trang Húc Nghiêu Trang đại nhân, lúc đó chỉ là quan tứ phẩm.”
Du Hành Miễn thèm để ý đến vẻ mặt đột nhiên ngẩn của những xung quanh, cúi đầu lười biếng xoay xoay chiếc nhẫn đeo ngón cái tay: “Khi đó, vị Trương đại nhân hẳn là một quan , chỉ là Trang đại nhân xưa nay luôn ghét kết bè kết phái, liền trực tiếp cự tuyệt y ngoài cửa.”
“Ngay đó, y liền nhân cơ duyên xảo hợp, cùng với Phan Thừa Bật.”
“Năm thứ hai kinh, y nhờ tố cáo đồng liêu nhận hối lộ công, thăng quan một cấp.”
“Năm thứ ba, vì một phá hủy ổ buôn lậu muối lén của dân gian, thăng quan hai cấp...”
Giọng nhanh chậm của Du Hành Miễn từ từ vang lên trong gian chật hẹp, phác họa rõ ràng sự nghiệp quan của Trương Định An. Ngay đó, khi vẻ mặt đều trở nên vô cùng nghiêm trọng, đột ngột chuyển hướng lời —
“Tất cả những kẻ pháo hôi y dùng để thăng quan đó, đều là quân cờ Phan Thừa Bật vứt bỏ,” Nói đến đây, cuối cùng ngẩng đầu, nhạo Trương Định An, “Khi đó mấy quan viên cũng mấy công lao , chẳng qua, bọn họ đều thông thạo đạo nịnh bợ bằng Trương đại nhân.”
Mèo Dịch Truyện
Trương Định An gan mật nứt toác, gần như dựa bản năng mà về phía lao phòng của Du Hành Miễn: “Mộ, một lũ bậy bạ! Ngươi cái tiểu nhi thô bỉ , dám——a!!”
Du Hành Miễn kéo mạnh cánh tay Trương Định An đang vươn trong lao phòng của , chờ kéo gần xong đột nhiên nhấc chân, đá mạnh một cú khoeo chân đối phương—
Ánh mắt liếc xuống từ cao đầy khinh miệt.
“Đồ rác rưởi.”