Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 151:: Hừ. ---

Cập nhật lúc: 2025-10-08 00:11:10
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Dao ý đón vài tiền sảnh, nhưng tiếc là tiểu gia hỏa sống c.h.ế.t chịu.

 

Lý do cũng đưa từng cái một.

 

“Trừng, Trừng Trừng mới trốn thoát khỏi tay kẻ đó, đến một nơi quen thuộc, cảm giác an !”

 

“Lao phòng đó, thể ở cái bàn vuông lớn bên trong, còn vương thở của phụ hoàng đó!”

 

“Trừng Trừng quen với Uông gia gia và Trang gia gia ở đó, Trừng Trừng thích nơi đó!”

 

Lục Dao: “…”

 

Lục Dao còn gì hiểu nữa.

 

Chỉ sợ tiểu gia hỏa là nhắm Tạ Cẩm Nhu mà đến, hôm nay nhất định lao phòng một lát mới .

 

Y đành dẫn đến đó.

 

Vừa , y còn ngừng đ.á.n.h giá hai đàn ông xa lạ .

 

Trong hai , một là “Chung Thừa Vọng, đích tử Chung phủ ở ngõ Thanh Trúc, huyện Giang Nguyên”, chủ động khiến cửu tộc chịu tội; một là “Vu Nhạc Vịnh, kẻ si tình chuyên biệt của Tạ Cẩm Nhu”, vì tình mà lặn lội đến Đại Thụy, gián tiếp khiến cửu tộc chịu tội —

 

Lời tiểu gia hỏa từng ám vệ chép thành hai bản, một bản đưa đến tay Minh Trạch Đế, bản còn thì trong lòng y.

 

Cả hai đều là những kẻ tàn nhẫn. Y dịch , ngăn cách tiểu gia hỏa với hai .

 

Vài nhanh chóng lao phòng.

 

Ngục dọn sạch vết m.á.u gần giá tra tấn, nhưng trong khí vẫn còn vương vấn mùi m.á.u tanh nhàn nhạt.

 

Lục Dao tiểu gia hỏa ở trong môi trường như quá lâu, liền trực tiếp giúp nàng chủ đề chính.

 

Y mà vẫn hỏi: “Tiểu điện hạ hai ngày nay xảy chuyện gì?”

 

Giang Ánh Trừng mắt sáng lên, khi tiếp nhận sân khấu từ Lục bá bá của nàng, còn đầu Vu Nhạc Vịnh phía một cái, đưa cho đối phương một ánh mắt “cứ giao cho , bá bá cứ yên tâm”.

 

Vu Nhạc Vịnh thần sắc nghiêm nghị.

 

Tiểu gia hỏa mấy nhấn mạnh nàng lòng tin sắp xếp thỏa việc . Có lẽ, nàng thật sự phương pháp nào đó để xuất kỳ chế thắng?

 

Y cũng khỏi dâng lên vài phần kỳ vọng.

 

Sau đó, thoáng chốc , Vu Nhạc Vịnh liền thấy tiểu gia hỏa vốn dĩ còn vẻ mặt ranh mãnh bĩu môi, nước mắt nhanh chóng đọng trong đáy mắt —

 

Giang Ánh Trừng rống ngừng: “Oa oa oa sợ c.h.ế.t Trừng Trừng , tên thích khách thật, thật đáng sợ oa oa oa, Trừng Trừng suýt chút nữa , ợ… suýt chút nữa thích khách g.i.ế.c c.h.ế.t —”

 

“Trừng, Trừng Trừng lúc đó sợ hãi cực kỳ oa oa oa…”

 

Sự chú ý của quan binh trong lao phòng đều tiểu gia hỏa hấp dẫn. Trên mặt mỗi đều là vẻ mặt đau lòng, chỉ vài thể thấy tiếng lòng của tiểu gia hỏa, nhất thời nên phản ứng thế nào.

 

【Hắc hắc hắc, thế, thế còn đau lòng c.h.ế.t bọn họ ~】 Tiếng lòng của Giang Ánh Trừng vui vẻ hớn hở, thể hề liên quan gì đến vẻ mặt đau buồn lóc bề ngoài, 【Đợi các bá bá đều tụ tập , Trừng Trừng sẽ, sẽ để vị bằng hữu dị bang tôn quý của chúng trong, đích tìm Tạ Cẩm Nhu hỏi cho lẽ!】

 

Hôm nay, để tiện hành động, Cẩm Y Vệ đều mặc hành y màu đen. Vu Nhạc Vịnh với bộ trang phục cộng thêm mặt nạ da mặt, cũng vẻ gì là đột ngột.

 

【Trừng Trừng thật sự quá thông minh !】

 

Lục Dao: “…”

 

Lục Dao hít sâu một , như lặng lẽ xem tiểu gia hỏa biểu diễn.

 

Các thuộc hạ của y quả nhiên nhanh vây quanh theo đúng như tiểu gia hỏa mong đợi. Ngoài việc quan tâm an ủi, còn vài kẻ to gan nhân lúc hỗn loạn vuốt đầu tiểu gia hỏa một cái, đó bắt đầu ngây ngô.

 

Giang Ánh Trừng hài lòng với biểu hiện của các bá bá. Trong lúc giả , nàng còn đầu điên cuồng nháy mắt với Vu Nhạc Vịnh.

 

【Mau nha!】 Nàng thầm cầu nguyện trong lòng, 【Lần bá bá đừng kẻ si tình u mê nữa nha!】

 

Vu Nhạc Vịnh: “…”

 

Vu Nhạc Vịnh vốn nghĩ nàng đang ủ mưu chiêu lớn gì, trong lòng thấy buồn .

 

Tuy nhiên, y cũng thuận theo ý tiểu gia hỏa, nhân lúc sự chú ý của đều đổ dồn nàng, bước chân cực nhẹ nhàng lách sâu trong lao phòng.

 

Ba Lão Trầm chủ động che chắn cho y một phần.

 

Trong lao phòng đêm nay, các phạm nhân đều yên tĩnh. Y một quãng đường dài, mới thấy tiếng nức nở yếu ớt từ sâu nhất trong dãy lao phòng vọng .

Mèo Dịch Truyện

 

Vu Nhạc Vịnh nhẹ bước chân, nhanh chóng tới.

 

Bên trong dần truyền tiếng trò chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-151-hu.html.]

 

“Cẩm Nhu, đều là , là hại nàng…”

 

Giọng nam yếu ớt như chạm vết thương, khẽ “xì” một tiếng: “ Cẩm Nhu nàng cứ yên tâm, nhất định sẽ chủ động gánh vác tội trách, , sẽ để bọn họ đến gây phiền phức cho nàng !”

 

Trong hành lang chỉ một giọng vang lên, mãi một lúc lâu cũng thấy hồi đáp từ phía đối diện.

 

“Cẩm Nhu? Sao nàng gì?”

 

“Cẩm—”

 

“Câm miệng,” đối diện cuối cùng cũng phản ứng, “Đồ vô dụng.”

 

Vu Nhạc Vịnh trong hành lang và lên tiếng đều khựng .

 

Giọng nữ trong trẻo lạnh lùng là của Tạ Cẩm Nhu, cuối cùng nàng cũng chịu mở miệng.

 

Vu Nhạc Vịnh gần như từ nhỏ lớn lên cùng nàng, nhưng bao giờ thấy một thanh âm lạnh lẽo đến thế thoát từ miệng Tạ Cẩm Nhu.

 

Người đối diện vẫn chịu tin, Tạ Cẩm Nhu vốn luôn dịu dàng, thể phát giọng như : “Cẩm… Nhu?”

 

“Đã bảo ngươi câm miệng, ngươi cũng xứng gọi tên ?” Tạ Cẩm Nhu , “Ta từng thấy nam nhân nào vô dụng như ngươi!”

 

Người đối diện run rẩy chất vấn: “Nàng… nàng thể như ? Sao nàng thể đối xử với như thế?! Ta vì nàng mà ngay cả—”

 

“Chỉ là vượt ngục thôi mà ngươi ủy khuất ?” Tạ Cẩm Nhu nữa cắt ngang lời y, “Người thích , ngay cả tính mạng cả nhà đều đ.á.n.h đổi, còn giúp việc, chút trình độ của ngươi thì đáng là gì?”

 

“Huống hồ, đều là vì ngươi vô dụng, chúng mới bắt , ?”

 

“Ngươi—”

 

Vu Nhạc Vịnh cuối cùng cũng thể tiếp, bước chân bỗng nhiên nặng hơn.

 

Tiếng trò chuyện bên trong cũng lập tức dừng .

 

Mãi đến khi tới cửa phòng giam của hai , Tạ Cẩm Nhu mới cuối cùng kích động lên tiếng: “Nhạc Vịnh? Là Nhạc Vịnh đúng ?!”

 

Nàng là hiểu rõ nhất thuật dịch dung xuất thần nhập hóa của Vu Nhạc Vịnh, hôm nay còn cố ý đổi dáng vẻ, nàng chỉ liếc mắt một cái nhận .

 

“Ngươi đến cứu ngoài đúng ?” Nàng đột nhiên đến bên cạnh cửa gỗ, vẻ mặt đầy mong đợi, “Ta ngay ngươi nhất định sẽ đến cứu mà!!”

 

Tuy nhiên, câu đầu tiên Vu Nhạc Vịnh đóng đinh Tạ Cẩm Nhu tại chỗ: “Nàng , ngay cả tính mạng cả nhà đều đ.á.n.h đổi, còn giúp nàng việc, ?”

 

Môi Tạ Cẩm Nhu cứng đờ.

 

“Nhạc Vịnh, ngươi đang gì— ưm—”

 

Vu Nhạc Vịnh học theo dáng vẻ của tiểu gia hỏa ban nãy, lợi dụng lúc nàng chuyện, đột nhiên từ trong lòng móc một thứ nhét miệng Tạ Cẩm Nhu, bịt chặt miệng nàng, cho đến khi trơ mắt nàng nuốt vật đó xuống.

 

“Ngươi cho ăn thứ gì?!” Giọng Tạ Cẩm Nhu đầy kinh hãi.

 

“Độc dược,” Vu Nhạc Vịnh khẽ, “Nàng sợ ?”

 

 

Giang Ánh Trừng lóc t.h.ả.m thiết một hồi lâu, giọng phần khô khốc, nàng liền nữa.

 

Nàng đưa tay lòng sờ sờ, tìm thấy gói điểm tâm giấu sẵn, cả cứng đờ rõ rệt.

 

【Ê? Bánh phu thê ? Bánh phu thê Trừng Trừng cố ý gói cẩn thận ?!】

 

Liễu Trần bá bá và Chung bá bá rõ là họ sẽ đưa nàng đến Thiên Hương Lâu nữa, đó là mấy miếng bánh phu thê cuối cùng của nàng đó!

 

Giang Ánh Trừng sốt ruột đến mức suýt nữa.

 

Đột nhiên, cầm một gói điểm tâm nhỏ đưa đến mặt nàng, Giang Ánh Trừng chỉ ngây một chút liền vội vàng nhận lấy.

 

Mùi hương thoang thoảng truyền ngọt ngào, nhất định là món điểm tâm ngon!

 

Nàng khoái chí lời cảm ơn với phía : “Ô ô ô ngươi thật đúng là —”

 

Giang Ánh Trừng đặt gói điểm tâm lên đùi cẩn thận mở , động tác đang tiến hành một nửa thì nàng mới chợt nhận , các bá bá xung quanh, hình như, lâu ?

 

【Hả?】 Nàng ngẩng đầu, 【Các bá bá thế ạ?】

 

Trong một mảng tĩnh lặng, phía nàng vang lên một giọng trầm thấp—

 

“Hừ.”

 

 

Loading...