Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 148:: Bằng hữu dị bang tôn quý của chúng ta, cuối cùng người đã đến rồi! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-08 00:11:07
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không khí trong phòng vô cùng quỷ dị.
Lâm Ân từ khi tiếp khách ở Thiên Hương Lâu đến nay, vẫn là đầu tiên thấy một tổ hợp… kỳ lạ đến .
Hai nam tử trưởng thành hai bên bàn tròn, mỗi đầu trời đất, tựa hồ vô cùng hứng thú với cách bài trí trong phòng nàng ——
Chính là chịu đầu nàng.
Còn tiểu đoàn tử ở giữa hai , thì đôi mắt luôn sáng lấp lánh chằm chằm , cứ như nàng mới là ân khách bỏ bạc để gọi nàng .
Lâm Ân đẩy đĩa Phù Dung Tô đựng điểm tâm về phía tiểu gia hỏa: “Phù Dung Tô ở lầu các của chúng thơm ngọt, tiểu… tiểu thư thể nếm thử xem.”
Giang Ánh Trừng rủ mắt liếc một cái: “Có bỏ thêm gì ? Trừng Trừng bỏ thêm gì thì sẽ ăn nha ~”
Lâm Ân ngây trong chốc lát, ánh mắt kỳ quái liếc hai nam tử cùng.
Trương ma ma ban nãy quả sai, hai nam tử chính là cặn bã!
Nếu thường xuyên đưa tiểu gia hỏa lui tới những nơi như thế , nàng thể quen thuộc chiêu trò trong đó đến ?!
Nàng để lộ dấu vết gì trừng mắt hai một cái, đó dịu dàng : “Yên tâm , mấy đĩa điểm tâm , hề thêm bất kỳ nguyên liệu đặc biệt nào.”
Giang Ánh Trừng vui vẻ đáp một tiếng, khi chia đều bốn đĩa điểm tâm, hai tay ôm lấy một miếng, “ào một cái” c.ắ.n xuống.
【Ô ô ô ngon quá mất ô ô ô, Trừng Trừng , còn để các bá bá đưa Trừng Trừng đến đây nữa!】
Phù Dung Tô vẫn còn nóng, thơm mùi sữa giòn tan, ngon quá chừng!
“…”
Liễu Trần và Chung Thừa Vọng đồng thời đầu , vượt qua đỉnh đầu tiểu gia hỏa một cái, cả hai đều thấy rõ sự tuyệt vọng trong mắt đối phương.
Tiểu gia hỏa Minh Trạch Đế bảo hộ như tròng mắt, từng một cung đến nơi như thế . Nay dáng vẻ quen thuộc đường lối về của nàng ám vệ ẩn nấp ở thấy, khó mà khiến nghi ngờ, trong thời gian ngắn ngủi một ngày , họ dạy nàng những gì.
Trong lòng uất ức, nhưng chỗ để .
Họ đưa tay mỗi lấy một miếng điểm tâm, xem như bữa ăn no cuối cùng của , nghiến răng nghiến lợi c.ắ.n xuống!
【Ưm… Trừng Trừng buồn ngủ , khi nào Vu Nhạc Vịnh mới trốn đến đây nữa.】
Giang Ánh Trừng nhét cả một miếng Phù Dung Tô miệng, đó dùng hai tay chống cằm, cái đầu nhỏ cứ gật gật theo động tác nhai nuốt, trông vô cùng đáng yêu.
【Lâm Ân dì dì là hồng nhan tri kỷ duy nhất của ở Đại Thụy đó, chắc sẽ đến tìm dì dì đúng nhỉ?】
Hai đang nhai nuốt đều ngây .
Họ chỉ tiểu gia hỏa đang nhắm Vu Nhạc Vịnh, nhưng kế hoạch cụ thể của nàng, cũng chỉ nghĩ rằng hôm nay nàng đến đây, đại khái là vì một tiểu đoàn tử tò mò về muôn mặt cuộc đời .
Không ngờ sự thật là thế .
Trong mắt hai chợt bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Vu Nhạc Vịnh đúng ?!
Chính là ngươi khiến chúng hôm nay mất mặt như thế đúng ?!
Chính là ngươi khiến chúng Minh Trạch Đế trách phạt đúng ?!
Để xem hôm nay lão tử lột da ngươi đến mức ngươi cũng nhận !!
Mèo Dịch Truyện
Giang Ánh Trừng xa xăm như xuyên thấu: 【Ôi... bằng hữu dị bang tôn quý của chúng , hiện tại đang gì, chạm trán Tạ Cẩm Nhu và cái tên Mục... Mục Huy gì đó ...】
…
Bằng hữu dị bang tôn quý Vu Nhạc Vịnh canh giữ ở cửa Chiếu Ngục hồi lâu, mãi đến khi đường thưa thớt mới đợi hai bóng lén lút .
Ánh mắt chợt lóe lên, lập tức từ cao nhảy xuống, phóng như bay về phía hai rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-148-bang-huu-di-bang-ton-quy-cua-chung-ta-cuoi-cung-nguoi-da-den-roi.html.]
Đêm nay đường phố ít một cách bất thường, nhưng ba với trái tim đập thình thịch chẳng hề mảy may nghi ngờ.
Võ công của Vu Nhạc Vịnh hơn nhiều so với hai , bao lâu , thành công bám theo xa phía hai .
Tiếng chuyện của hai cũng theo đó mà trở nên rõ ràng.
“Mục đại ca, chúng thật sự thể bình an khỏi thành ?”
Giọng nam tử lạ mặt run rẩy mang theo vẻ cuồng hỉ: “Yên tâm, hôm nay là, là của canh gác, , chào hỏi từ sớm, sẽ giúp chúng nghĩ cách!”
Giọng Tạ Cẩm Nhu vốn luôn sảng khoái cũng trở nên dịu dàng: “Mục đại ca, đợi trở về sẽ cùng phụ nhắc đến hôn sự của hai chúng , ông nhất định cũng sẽ yêu thích !”
Trong lòng Vu Nhạc Vịnh dâng lên từng đợt chua xót.
Cổng thành cách xa hướng quân doanh của . Nếu hôm nay Tạ Cẩn Nhu thoát khỏi đây, tuyệt đối sẽ chuyện mang theo .
Bất luận tiếng lòng của tiểu công chúa thật , đều Tạ Cẩn Nhu phán tử hình.
Cổng thành hiện rõ mắt, Vu Nhạc Vịnh cố nén nỗi chua xót trong lòng, định bám theo hai họ.
Đợi đến mai tin tức Tạ Cẩn Nhu vượt ngục truyền , phòng trong thành chắc chắn sẽ càng thêm nghiêm ngặt, khi đó khỏi thành cũng sẽ khó khăn hơn. Kế sách hiện tại, chỉ thể cùng hai bọn họ lén khỏi thành, những chuyện còn sẽ từ từ tính toán .
Bỗng nhiên——
Tiếng cung tiễn xé gió liên tiếp vang lên ở cổng thành, ngay đó, tiếng binh lính ồ ạt xông tới như vũ bão, đông nghịt, giống tiếng hy vọng vỡ tan trong lòng .
Vu Nhạc Vịnh thu trong bóng tối góc tường, kịp gỡ rối mớ bòng bong trong lòng, thì giữa những lời c.h.ử.i rủa và cầu xin ngừng của Tạ Cẩn Nhu, thấy kẻ dẫn đầu cất giọng lớn——
“Bằng hữu phía góc tường, đây trò chuyện đôi chút ?”
Vu Nhạc Vịnh lòng chùng xuống, điên cuồng lao ngoài ngõ!
Hắn thể c.h.ế.t ở đây !
Giang Ánh Trừng sắp ngủ .
Hôm nay nàng quá nhiều nơi, ăn quá nhiều điểm tâm, cho dù trong một trường hợp ồn ào như , nàng cũng chút chịu nổi.
【Oa oa oa, bằng hữu dị bang của chúng sẽ đến nữa chứ...】
Liễu Trần sai Chung Thừa Vọng giấu cô nương Lâm Ân đ.á.n.h ngất xuống gầm giường, xoay phía tấm bình phong cạnh cửa sổ.
Ban đầu Vu Nhạc Vịnh thể sẽ đến tìm vị hồng nhan tri kỷ của Thiên Hương Lâu , nhưng nay Minh Trạch Đế nhúng tay , dù tới, cũng sẽ quan binh truy đuổi đến đây.
Vừa nghĩ, bên ngoài cửa sổ phía vang lên một trận xào xạc.
Có khẽ gõ vài tiếng song cửa sổ.
Một dài hai ngắn, đó là ám hiệu hẹn với Lâm Ân.
Giang Ánh Trừng tinh thần phấn chấn: 【Ồ ồ ồ, bằng hữu dị bang tôn quý của chúng , cuối cùng cũng đến !】
Nàng vẻ ho khan hai tiếng, đó mới véo giọng đáp: "Vào ——"
May mà nãy khi Liễu Trần bá bá đ.á.n.h ngất Lâm Ân dì dì, nàng bảo 007 giúp nàng tra cứu tài liệu xong xuôi, nếu , với tâm trạng chim sợ cành cong như Vu Nhạc Vịnh lúc , chỉ cần một chút gió lay cỏ động, sẽ lập tức chạy mất dạng.
Giang Ánh Trừng trong lòng vui vẻ: 【Trừng Trừng quả là quá tuyệt vời!】
Tiếng cửa sổ đẩy lanh lảnh vang lên, Vu Nhạc Vịnh hình nhanh nhẹn vọt . Vừa mới chạm đất, thấy trong phòng hai nam tử đang âm u chằm chằm .
Trong đó một , còn quen thuộc!
“Ách——”
“Động thủ!”
“Ngao——”