Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 146: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-08 00:11:05
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bách bá Chung dâng lên cả cửu tộc của , còn gì mà thể tha thứ chứ.

 

Đường cùng lối thoát, núi cùng nước tận, tuyệt cảnh hồi sinh.

 

Chung Thừa Vọng chợt cảm thấy bầu trời bên ngoài sáng bừng lên!

 

Hắn run rẩy vì kích động, nhưng vẫn nhớ hạ thấp giọng: "Tạ—" Bệ hạ.

 

Lời còn kịp xong, Minh Trạch Đế lạnh lùng cắt ngang: "Câm miệng."

 

Chung Thừa Vọng: "..."

 

Chung Thừa Vọng cúi đầu, nước mắt.

 

Sau khi áp lực cái c.h.ế.t tan biến, đủ loại nghi vấn mới hậu tri giác mà trào dâng trong lòng.

 

Xông cung hành thích là tội lớn tru di cửu tộc thể chối cãi, Minh Trạch Đế những trách tội, còn đột nhiên phong quan cho ;

 

Phá cách phong quan vốn nên đại diện cho sự công nhận của Thiên tử đối với , nhưng thái độ của Minh Trạch Đế lộ rõ vẻ chán ghét...

 

Chung Thừa Vọng cảm thấy đau đầu vô cùng.

 

Rốt cuộc đây là cái gì với cái gì?!

 

Bỗng nhiên, kịp sắp xếp những nghi vấn trong đầu, tiếng của tiểu gia hỏa vọng đến từ phía giường –

 

【Ô hô hô, Bách bá Chung cần c.h.é.m đầu nha!】

 

Chung Thừa Vọng sững sờ.

 

Tiểu gia hỏa tỉnh ?

 

Hắn lớn mật ngẩng đầu lên, nhưng thấy tiểu gia hỏa giường vẫn nhắm nghiền hai mắt, hề dấu hiệu sắp tỉnh giấc.

 

Chỉ hình Minh Trạch Đế khựng , cúi đầu liếc về phía tiểu gia hỏa.

 

Khuôn mặt Minh Trạch Đế ẩn trong bóng tối lờ mờ, thể rõ biểu cảm mặt đối phương, nhưng tiếng khẽ vô thức thốt đó, thế nào cũng khiến cảm thấy mang theo chút ý vị nghiến răng nghiến lợi.

 

Có lẽ tiểu gia hỏa chỉ tỉnh táo một lát, vì quá buồn ngủ mà ngủ ngay lập tức, nghĩ.

 

Chung Thừa Vọng chậm rãi cúi đầu.

 

【Thế nhưng... phụ hoàng một chút cũng tính toán chuyện Bách bá Chung cung hành thích, thật kỳ lạ nha!】 Trong tiếng lòng của tiểu gia hỏa một chút buồn ngủ nào, chỉ sự nghi hoặc nồng đậm.

 

Chung Thừa Vọng đột ngột ngẩng phắt đầu lên, động tác quá mạnh suýt chút nữa trật cổ.

 

Lần , thực sự rõ mồn một, khi tiếng vang lên, tiểu gia hỏa hề mở mắt, càng hề mở miệng!

 

Tiếng đó từ truyền đến, nhưng đích thực là tiếng của tiểu gia hỏa!

 

Ít nhất, từ phản ứng của Minh Trạch Đế mà , cũng là như .

 

Tay Giang Yến Xuyên ẩn trong ống tay áo rộng, tiếng xương khớp kêu lạo xạo do nắm c.h.ặ.t t.a.y đặc biệt rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh .

 

Hắn trầm mắt tiểu gia hỏa đang giả vờ ngủ , trong cơn giận mỏng manh còn pha chút buồn .

 

Nàng còn chuyện hôm nay chút quá đáng, giả vờ ngủ để tránh trách phạt.

 

【Ưm... lẽ là phụ hoàng cho điều tra cảnh của Bách bá Chung, nên mới động lòng trắc ẩn?】

 

Tiểu gia hỏa nhanh chóng tìm lý do cho nghi vấn của , tiếng lòng vui vẻ, 【Hi hi hi, dù phụ hoàng bá bá giả vờ hành thích là ~】

 

【Bách bá Chung dâng lên cả cửu tộc của , còn gì mà thể tha thứ chứ?!】 Nàng cứ mà nghĩ.

 

Giọng mềm mại ngọt ngào nhanh chóng chuyển đề tài: 【 mà, bá bá mang Trừng Trừng ngoài nữa , phụ hoàng nhất định sẽ tức giận...】

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-146.html.]

chuyện liên quan đến Trừng Trừng nhé, Trừng Trừng cũng Bách bá Chung bắt cóc ngoài đó!】

 

Thế nhưng, tiểu gia hỏa còn kịp vui mừng bao lâu, dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thở nàng trở nên gấp gáp: 【Đợi — phụ hoàng sẽ mang Trừng Trừng về chứ?!】

 

【Không, ! Trừng Trừng còn tìm vị bằng hữu ngoại bang tôn quý của chúng nữa! Không về! Tuyệt đối về!!】

 

Mèo Dịch Truyện

Nàng nhanh chóng nghĩ cách giải quyết: 【Trừng, Trừng Trừng nghĩ cách ám hiệu cho Bách bá Chung, để đưa Trừng Trừng chạy thêm nữa!】

 

Trong ánh trăng, Chung Thừa Vọng rõ ràng thấy vị Đế vương trẻ tuổi vận thường phục màu đen chậm rãi đầu, ánh mắt lạnh lùng một cái.

 

Cái ảo giác như mãnh thú chằm chằm khiến Chung Thừa Vọng run lên bần bật.

 

Hắn vô cùng bi thương mà nghĩ: Cái đầu của , cuối cùng vẫn là giữ .

 

Tiểu gia hỏa hố , đúng là kỹ năng quần công!

 

Trần đúng lúc trở , Giang Yến Xuyên nhét ấm nước nóng đổi mới lòng tiểu gia hỏa, đó hiệu bằng ánh mắt cho hai ngoài chuyện.

 

Xung quanh lúc bố trí đầy ám vệ, bộ tửu lầu cũng bằng tâm phúc, tiểu gia hỏa dù một trong căn phòng , cũng yên tâm.

 

Hắn còn nhiều chuyện cần dặn dò hai , mà những chuyện , tạm thời còn thể để tiểu gia hỏa thấy.

 

Chung Thừa Vọng và Trần theo hiệu lệnh của Giang Yến Xuyên , hai đều ai chú ý tới, vị Thiên tử trẻ tuổi cuối cùng khi khỏi cửa, dịu dàng vuốt nhẹ lên đầu tiểu gia hỏa hai cái.

 

Đồ nhỏ vô lương tâm, Giang Yến Xuyên chút bật mà nghĩ.

 

Cứ thế mà chạy khỏi cung với khác, cũng chẳng màng lo lắng .

 

Sáng sớm ngày hôm , ba Minh Trạch Đế đến, và cũng hai cũng Minh Trạch Đế đến, đều ngầm hiểu mà nhắc đến chuyện .

 

Hai lớn sợ tiểu gia hỏa chuyện bọn họ thể tiếng lòng của nàng, còn tiểu gia hỏa thì sợ hai lớn chuyện nàng giữ lời mà giả vờ ngủ—

 

Đêm qua Giang Ánh Trừng vốn còn định giữ tỉnh táo để tìm cơ hội chạy trốn, nhưng ấm nước nóng mới đổi thực sự quá ấm áp, nàng chú ý một chút liền ngủ .

 

Sau khi ba lòng đầy chột dùng xong bữa sáng, Trần lấy hai chiếc mũ che mặt, một lớn một nhỏ, đưa cho hai phận đặc biệt, bọn họ liền theo kế hoạch ban đầu, về phía trại tị nạn ở ngoại ô.

 

Giang Ánh Trừng nhanh chuyển hướng chú ý: 【Đi kiếm tích phân thôi!】

 

Dưới sự phổ cập kiến thức của Minh Trạch Đế, hai mở cánh cửa thế giới mới, hiểu tầm quan trọng của "tích phân", nên việc càng tận tâm tận lực hơn.

 

Trần thuê một cỗ xe ngựa vô cùng rộng rãi, mua đủ các vật dụng sinh hoạt ở một cửa hàng ven đường, ngay cả bánh ngọt mà chỉ tiểu gia hỏa mới thích, cũng chất thành một đống nhỏ.

 

Khi xe ngựa đến nơi, đống bánh ngọt lõm xuống một góc nhỏ, Giang Ánh Trừng ánh mắt lơ đãng mà ợ một cái no nê.

 

Trần: "..."

 

Chung Thừa Vọng: "..."

 

Giang Ánh Trừng biểu cảm hung dữ, nhưng giọng mềm mại vô cùng: "Mau, mau mang xuống mà..."

 

Ba liên tục thăm viếng nhiều cơ quan phúc lợi dân gian, cho đến khi túi tiền nhỏ của Giang Ánh Trừng trống rỗng, còn một hạt đậu vàng nào để lắc , hoạt động trong ngày mới chính thức kết thúc.

 

Hai bận rộn cả ngày trời đều cảm thấy một chút mệt mỏi lâu .

 

Trời tối sầm, khi xe ngựa trở về thành chính, tiếng mõ báo canh vang lên nửa canh giờ.

 

Trong lúc đầu óc mơ màng, Trần chợt rùng : "Hả? Điện hạ ?!"

 

Giang Ánh Trừng lấy tờ ngân phiếu cuối cùng mà nàng giấu kỹ, như dâng bảo vật: "Trừng Trừng mời các bá bá Thiên Hương Lâu uống rượu nha!"

 

Hai thấy cái tên thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành từ miệng tiểu gia hỏa nhẹ nhàng thốt , cơn buồn ngủ tan biến.

 

Rượu gì?

 

Rượu tiễn đầu ?!

 

 

Loading...