Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 141:: Tại hạ Thích khách, xin chỉ giáo nhiều hơn. ---
Cập nhật lúc: 2025-10-07 12:13:33
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bảng điều khiển bán trong suốt đột nhiên 007 điều chỉnh đến mắt, giao diện hiện lên rõ ràng phần giới thiệu về viên t.h.u.ố.c mà các nàng gần như tiêu hết tất cả điểm tích lũy mới đổi , trong mục hiệu quả thuốc, bốn chữ “ hảo như lúc ban đầu” cố ý phóng to và in đậm, đặc biệt chói mắt.
Tiếng khô khốc của Giang Ánh Trừng cũng ngừng trong thoáng chốc.
【Vậy, chúng còn thể tạo cho Tam ca một vết sẹo ?】Nàng lí nhí thương lượng với 007, 【Mua một viên đá nhỏ cũng , Trừng Trừng sẽ vạch một vết thương nhỏ cho Tam ca!】
Tuy với Tam ca của nàng, nhưng nàng đảm bảo nhất định sẽ thật nhẹ nhàng!
Huyên Phi: “!!!”
Huyên Phi nghẹn thở, một thông, liền ho sặc sụa.
Giang Ánh Trừng giật , vội vàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng dì xinh , vỗ, liếc mắt hiệu cho phụ hoàng mỹ nam của nàng: 【Phụ hoàng mau đưa một chén nước tới ạ!】
Dì ho đến , thương xót khác chứ!
Giang Yến Xuyên đang xoa nắn ngọc bội trong tay bỗng khựng , mưu lược mới thành hình trong chốc lát tan biến. Y khẽ nhướng mày, nửa nửa về phía tiểu gia hỏa.
Cuối cùng, y cũng bước về phía trường kỷ như tiểu gia hỏa mong đợi.
Huyên Phi: “...”
Huyên Phi lập tức ho càng dữ dội hơn.
Đây là đầu tiên nàng cảm nhận , thế gian sự quan tâm "c.h.ế.t " đến .
Giang Ánh Trừng nắm tay Cẩm Thư mà nàng vô cùng yêu thích, đầu mà bước thẳng về phía , bỏ phía những lời khuyên răn khổ tâm của Thái tử ca ca, cố chấp : “Không ! Tuyệt đối về học đường!”
【Hỏi thì cứ là Thái tử ca ca dẫn chúng trốn học đó nha!】
Giang Ánh Trừng hiểu rõ ràng —
Thái tử ca ca ngày thường bài vở cũng vô cùng bận rộn, đến tìm bọn họ một dễ, nếu tận dụng một phen, gặp thời cơ như , e là đợi đến bao giờ !
Giang Ánh Trừng kiên định : “Phải tìm các dì để xin quà gặp mặt!”
Muốn ôm ấp dì xinh !
Giang Thính Hoài tức đến mức tự véo nhân trung của .
Cái đồ tiểu vô lương tâm, cũng nghĩ xem là ai, dẫn mấy tiểu gia hỏa từng đứa một đến vuốt ve khuôn mặt Trác Lam, giúp nàng phân tán hiềm nghi gây án đó!
Nếu Huyên Phi và phụ hoàng đều nguyên nhân bọn họ như , mấy bọn họ đuổi ngoài tại chỗ !
Giang Thính Hoài liên tục hít mấy khí, mới miễn cưỡng từ kẽ răng nặn một tia âm thanh: “Vậy ngươi ?”
Giang Ánh Trừng ánh mắt phiêu hốt, mũi chân cứ thế đá đá đống tuyết ven đường: “Thì... thì cứ dạo tùy ý thôi...”
【Có Bát ca ở đây, là tìm Nghiên Phi dì để "cướp bóc" thì vẻ cho lắm?】
Giang Thu Dự vốn đang nhe răng ngây ngốc bỗng nhiên trợn tròn hai mắt.
Cướp, cướp bóc tận nhà ư?
Hắn lập tức xông lên tranh luận, Giang Tinh Nhiên bên cạnh một tay ngăn : “Buông — ưm—”
Giang Thính Hoài cũng lách một bước, chắn tầm mắt tiểu gia hỏa, , với giọng điệu thấm thía: “Tiểu Bát , Tiểu Thập Nhất còn nhỏ, chúng nhường nàng một chút, nhường một chút mà—”
Chưa đợi dứt lời, chính y nhịn bật thành tiếng.
Quả nhiên, niềm vui tự nhiên mà , nhưng nó sẽ chuyển từ khác sang chính !
Giang Thu Dự: “???”
Tựa hồ như còn đủ giáng đòn , tiếng lòng sung sướng của tiểu gia hỏa liền vang lên theo —
【Đến Phong Cẩm Điện, còn thể ăn ké bữa trưa haha~】
【Tuy Nghiên Phi dì và các dì khác gần đây chỉ ăn chay, nhưng Trừng Trừng vẫn thể ăn điểm tâm Thái tử ca ca mang tới mà!】
【Mà Bát ca đến lúc đó cũng ăn chay theo Nghiên Phi dì... nhưng cả! Trừng Trừng thể giúp Bát ca ăn hết phần của luôn!】
Giang Thu Dự “oa” một tiếng bật thành tiếng—
Rốt cuộc còn ai quan tâm đến sống c.h.ế.t của nữa ?!
Mấy cuối cùng vẫn thể đến Phong Cẩm Điện bữa trưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-141-tai-ha-thich-khach-xin-chi-giao-nhieu-hon.html.]
Bản đồ địa hình 007 đưa tuy chi tiết, nhưng là cách ngắn nhất giữa hai điểm. Giang Ánh Trừng dẫn mấy vòng vèo, hiểu , vòng đến một viện lạc đổ nát.
Giang Ánh Trừng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: “Oa—”
Những thanh rui đầy mạng nhện, tấm biển hiệu tróc sơn nghiêm trọng, vòng cửa rỉ sét loang lổ, ngay cả bờ mái ngói cũng vỡ vài chỗ, qua giống cái loại viện tử ma ám mà nàng từng trong thoại bản!
Tâm trạng thám hiểm hiện rõ ràng khuôn mặt, Giang Ánh Trừng đôi mắt lấp lánh đầu Thái tử ca ca của nàng: “Đây là nơi nào ạ?”
Giang Thính Hoài mặt đờ đẫn, chuyện.
Y ngày thường ít khi lang thang khắp nơi, đối với từng cây từng cỏ trong cung , còn kém xa Tinh Nhiên như con khỉ đất hiểu .
một điều y chắc chắn —
Nơi nhất định là một chỗ, đủ để y Mẫu hậu vặn tai!
Trông qua nơi lành gì, nếu mấy tiểu gia hỏa ở đây lỡ va vấp gì, cuối cùng phụ hoàng phạt nhất định là y!
Giang Thính Hoài lòng cứng như sắt: “Không tìm các dì xin quà gặp mặt ? Nếu nữa thì sẽ kịp bữa trưa .”
Giang Ánh Trừng khựng , nhưng vẫn thoát khỏi cám dỗ thám hiểm: “Vậy chúng cứ trong dạo một vòng , một cái ngay!”
Giang Thính Hoài hề lay động.
“Thất ca Bát ca cũng đó!” Giang Ánh Trừng cố gắng phân bua: “Với , với chúng vận động nhiều một chút bữa trưa, cũng thể đến Nghiên... đến điện của các dì ăn thêm nhiều đồ ngon mà!”
“Hôm nay ngươi vận động đủ .”
Trước hết là cùng phụ hoàng lên triều, đến điện của các phi tần xin quà gặp mặt, cuối cùng còn cùng Đỗ Thái y, một đường thở hổn hển chạy đến Đàn Hinh Điện.
Tiểu gia hỏa đến tận bây giờ còn kêu đói, y bất ngờ .
Giang Ánh Trừng đột ngột lùi hai bước, vẻ mặt tổn thương khoa trương Thái tử ca ca của nàng, thấy y thật sự hề lay động, nàng mới tủi xổm tại chỗ.
Mèo Dịch Truyện
“Ai...” Nàng tiện tay nhặt một đoạn cành khô vẽ vời mặt đất: “Trừng Trừng thật đáng thương...”
Giang Thính Hoài: “???”
Rốt cuộc ai mới đáng thương???
Ngươi rõ ràng rốt cuộc ai mới đáng thương??!
Giang Ánh Trừng ủ rũ đến mức như sắp mọc nấm: “Ai, Trừng Trừng thật đáng thương, thám hiểm trong viện tử thú vị, Thái tử ca ca nào mềm lòng nguyện ý dẫn Trừng Trừng ...”
Giang Thính Hoài: “...”
“Trừng Trừng mà, Thái tử ca ca ngày thường bận rộn lắm, thời gian chơi với Trừng Trừng —”
Giang Ánh Trừng thở dài thườn thượt: “Không mà, Thái tử ca ca cần để ý đến Trừng Trừng , trong lòng Trừng Trừng một chút cũng hề khó— chịu— — mà—”
Giang Thính Hoài: “...”
Trên đất trống nhỏ , bỗng nhiên một tiếng khẽ vang lên: “Ha...”
Âm thanh nhỏ, nhưng Giang Ánh Trừng đang trong thời kỳ nhạy cảm vẫn bắt , nàng đầy vẻ tổn thương và kinh ngạc ngẩng đầu lên, giọng tràn ngập sự chất vấn: “Thái tử ca— ừm?”
【Thái tử ca ca ?】
Trong tầm mắt, Thái tử ca ca của nàng biểu cảm đờ đẫn một lát, đó liền vẻ mặt kinh hoàng giơ chân chạy về phía nàng.
Âm thanh điện tử của 007 cũng vang lên lúc : 【Mau dậy!】
Thế nhưng còn đợi nàng kịp phản ứng, Giang Ánh Trừng cảm thấy tầm mắt của chợt dâng cao—
Nàng nhấc bổng cả từ đất lên.
“Ế?”
Nàng bay lên ư?!
Người phía vững tường gạch, đưa tay đổi tư thế cho Giang Ánh Trừng.
Giang Thính Hoài mắt rách toạc nứt : “Kẻ nào tới?”
Tiếng khẽ ban nãy vang lên, Giang Ánh Trừng thấy phía đáp lời—
“Tại hạ là thứ khách, xin chỉ giáo nhiều hơn.”