Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 121: Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại... ---

Cập nhật lúc: 2025-10-07 10:03:22
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Đồ khốn nạn!” Tăng nhân đột nhiên xuất hiện, giận đùng đùng đuổi theo mấy bước, “Cà sa! Cà sa của !”

 

Tuy nhiên, mấy chạy khá xa, ai đáp .

 

Thấy đuổi theo vô vọng, đành hậm hực dậm chân một cái, định trở Phật đường để tránh gió lạnh.

 

Vừa , thấy tiểu đoàn tử phấn nộn nổi bật nhất trong đang sáng rực mắt chằm chằm , ánh mắt đó...

 

Khiến cảm thấy giống như một đĩa thịt mỡ nhòm ngó.

 

Liễu Trần vô duyên vô cớ rùng một cái.

 

Hắn hỏi: “...Mấy vị thí chủ đây là?”

 

19_Không thể trách thắc mắc như , từ khi vị trụ trì lừa gạt bằng tượng Cùng Thần, hương hỏa trong chùa liền xuống dốc phanh, cho đến khi lão trụ trì viên tịch, nơi đây cũng còn ai lui tới.

 

Hắn cũng lười đổi tượng đá trở

 

Tuyệt đối tiền!

 

lời dứt, ánh mắt sáng rực đối diện từ hai cái biến thành tám cái, và xu hướng càng lúc càng nhiệt tình hơn.

 

Liễu Trần: “???”

Mèo Dịch Truyện

 

Hắn ngay mà, những khách hành hương đến chùa đều vấn đề!

 

Thời gian trở vài thở .

 

Giang Ánh Trừng Liễu Trần đại sư đang lưng về phía bọn họ, hai mắt phát sáng: 【Thật ư? Hắn thật sự lợi hại như ư?】

 

Nàng kích động đến mức khẽ hít từng nhỏ: 【Oa, Võ học tông sư đó nha, oa ——】

 

“!!!”

 

Võ học tông sư còn lợi hại hơn cả Tư Cửu ?!

 

Toàn bộ Đại Thụy cũng chỉ đến mười vị Võ học tông sư, mà bọn họ thể tình cờ gặp một ở đây ?!

 

Ánh mắt Giang Thính Hoài nhất thời còn sáng hơn cả Giang Ánh Trừng.

 

Thế nhưng ——

 

Một võ học tông sư đường đường chính chính, cớ thể dễ dàng tên Vu Nhạc Vịnh lột mất cà sa?

 

【Một võ học tông sư nửa tháng nay ăn no, sắp đói đến ngất ——】

 

【Một võ học tông sư lấy một xu dính túi, dễ mua chuộc đó nha ——】

 

Giang Ánh Trừng siết chặt nắm tay nhỏ: 【Trừng Trừng đưa bá bá về, để bá bá bảo vệ phụ hoàng!】

 

Đôi tay nàng như lắp động cơ nhỏ, ngừng vẫy vẫy: “Bá bá mau ạ!”

 

Giang Thính Hoài: “…”

 

Đây quả là một lý do thê lương khiến đau lòng, kẻ thấy rơi lệ.

 

Ánh mắt chợt nhuốm đầy sự đồng tình.

 

Liễu Trần: “…”

 

Liễu Trần đưa nhóm bên trong một gian thiên điện, quây quần bên đống lửa mà Hư Cửu sai đốt lên, suýt nữa thì xúc động đến rơi lệ.

 

“Các ngươi đến sớm hơn chút !” Y vì một gói bánh nhỏ mà hòa giải với vị thí chủ “ bệnh” , khi ăn uống no say, y bắt đầu hoài niệm về chiếc cà sa mất, mạnh mẽ vỗ đùi một cái: “Đó chính là chiếc cà sa duy nhất của a!”

 

“Đã mất cà sa , chính là Phật Tổ đang ban cho bá bá một sự khai thị đó ạ!” Giang Ánh Trừng cũng theo đó mà vỗ một cái đùi của ca ca Thái tử nàng.

 

Trước đó tự vỗ chân đau quá, nàng tự vỗ chân nữa.

 

Khóe miệng Giang Thính Hoài khẽ giật giật.

 

“Bá bá theo Trừng Trừng ạ,” Giang Ánh Trừng, tự nhận thiết với Liễu Trần đại sư, hai mắt sáng lấp lánh như , “Trừng Trừng nuôi bá bá nha!”

 

Nàng nghĩ kỹ , bá bá thể cứ giữ một chức vụ nhàn tản, cứ thế ăn uống thoải mái cùng nàng, chỉ cần đợi khi phụ hoàng mỹ nhân của nàng cần đến, bá bá tay giúp đỡ là !

 

Mấy những lời lẽ hổ lang , sắc mặt đều trở nên khó .

 

Ngươi là lưu manh ư?!

 

“Nuôi ư? Từng giá một năm ngàn lượng bạc trắng, lão phu cũng chẳng mảy may động lòng,” Liễu Trần đưa ánh mắt đầy ý vị tiểu gia hỏa một cái, khẽ hừ lạnh: “Ngươi vẫn nên bỏ ý định , lão phu sẽ theo các ngươi .”

 

Để một tiểu đoàn tử nuôi, chuyện như nếu truyền ngoài, y Liễu Trần còn mặt mũi nào mà lăn lộn giang hồ nữa?

 

Tuyệt đối thể!

 

Cho dù tiểu gia hỏa đáng yêu đến mấy, cũng tuyệt đối thể!

 

Giang Ánh Trừng cũng gì, trực tiếp tháo chiếc túi thơm màu hồng cánh sen từ bên hông , tùy tiện mở khóa thò tay lục lọi, tiếng xủng xẻng liền vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-121-nhung-ma-noi-di-cung-phai-noi-lai.html.]

 

Sau đó, nàng rút tay , lòng bàn tay ngửa lên xòe mặt Liễu Trần, để lộ mấy hạt đậu vàng tròn xoe bên : “Thứ Trừng Trừng nhiều, bá bá thích thì cứ lấy chơi nha ~”

 

Liễu Trần: “…”

 

Liễu Trần: “…………”

 

Mặc dù mấy hạt châu đủ để mua chuộc y, nhưng đây là thứ y bao ngày tháng đói rét cơ cực, thử hỏi ai mà động lòng cho !

 

Thời gian dường như đều ngừng khoảnh khắc , một lúc , Liễu Trần nuốt nước bọt, khó khăn : “Thế nhưng cũng …”

 

Động tác tay y nhanh thoăn thoắt, chớp mắt thu hết mấy hạt đậu vàng túi: “Ta chủ yếu là duyên với tiểu gia hỏa nhà ngươi thôi.”

 

Trong điện vang lên mấy tiếng khịt mũi khinh thường, Liễu Trần coi như thấy.

 

“Hay quá ạ!!”

 

Giang Ánh Trừng hưng phấn đến mức liên tục xoay mấy vòng trong điện.

 

【Ồ ồ ồ, bá bá đồng ý !!】

 

【Sau Trừng Trừng nhất định sẽ đối xử với bá bá thật nha!!】

 

Mấy nghỉ ngơi một lúc trong miếu, đó mới lên đường về phía sườn núi.

 

Trước khi , Giang Ánh Trừng thần thần bí bí lục lọi trong Phật đường nửa ngày trời, lúc , chiếc túi thơm vốn xẹp ít phồng lên nữa.

 

Khi hỏi, nàng vẫn thần bí chịu .

 

【Hì hì hì, đây là “thần dụ” dành cho bá bá Lộ đó!】

 

Giang Thính Hoài: “…”

 

Thôi , .

 

Đường xuống núi dễ hơn nhiều so với đường lên núi, cộng thêm việc Liễu Trần, kẻ nhận tiền của khác, tự giác gánh vác trọng trách cõng tiểu gia hỏa xuống núi, bọn họ chẳng mấy chốc hết phần lớn quãng đường.

 

Khi gần đến sườn núi, mấy thấy phía xa truyền đến một tiếng kêu cứu yếu ớt.

 

“Ai da, vị hảo tâm nào thể giúp đỡ lão già đây yo…”

 

Cả nhóm cảnh giác , giây tiếp theo ——

 

Vu Nhạc Vịnh đổi sang mặt nạ da kiểu mới cùng Liễu Trần quần áo mới, bốn mắt , trong ánh mắt cả hai đều hiện rõ sự kinh ngạc ở mức độ khác .

 

Giang Thính Hoài rõ nguyên do: “Người quen ư?”

 

Không khí chút giống lắm.

 

【Lại là Vu Nhạc Vịnh ư?】 Tiếng lòng của Giang Ánh Trừng đầy vẻ kinh ngạc, 【Ối giời, đang “ba đến lều tranh” ở đây ?!】

 

Mấy Giang Thính Hoài: “…”

 

Lại là ngươi !

 

Liễu Trần khẽ nheo hai mắt .

 

Đến cảnh giới tông sư như y, việc phân biệt phận một còn chỉ dựa tướng mạo bề ngoài nữa, mà sự vận hành của xương cốt, sự lưu chuyển của khí tức đều là những phương pháp nhận quan trọng.

 

Y chỉ quan sát thêm một lát nhận phận của kẻ đến, trợn mắt giận dữ : “Hay cho ngươi tên trộm y phục !!”

 

Dám ư?!

 

Vu Nhạc Vịnh “xoạt” một tiếng bật dậy từ mặt đất, chạy thẳng sâu trong rừng rậm.

 

Hắn chỉ đến dò hỏi vị trí của Cẩn Nhu một chút, cớ đụng vị ?!

 

Trước đó khi giao thủ, phát hiện đấu hòa thượng , chỉ là khi đ.á.n.h một nửa, hòa thượng mất hết sức lực, điều đó mới khiến may mắn đắc thủ.

 

Nhìn thấy y giờ đây với trạng thái giọng như chuông đồng, rõ ràng là sức lực !

 

Giang Thính Hoài mắt nhanh tay lẹ ngăn Liễu Trần : “Sau lưng ngươi còn đang cõng Trừng Trừng đó!”

 

Liễu Trần mặt đầy vẻ rối rắm dừng một lát, hối hận mà giậm chân mạnh một cái: “Ôi chao!”

 

Đáng lẽ nên để ca ca nàng cõng mới !

 

Bàn tay khoanh cổ y chợt khẽ vuốt hai cái n.g.ự.c y: “Đừng giận mà, Trừng Trừng sẽ mua quần áo mới cho bá bá!”

 

Mua thật nhiều thật nhiều quần áo mới!

 

Liễu Trần im lặng một lát.

 

Trong khoảnh khắc , y cảm nhận niềm vui khi “tiểu bạch kiểm”.

 

Vào lúc y gần bốn mươi, dung nhan cũng lão hóa.

 

 

Loading...