Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 119: --- Lợi hại thay, hài nhi của ta
Cập nhật lúc: 2025-10-07 10:03:20
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không khí ngưng trệ trong chốc lát.
Tuy nhiên Vu Nhạc Vịnh những tin tức liên tiếp mà tiểu gia hỏa tung cho tâm thần bất an, sự bình tĩnh tự mãn mà y vẫn luôn tự hào thường ngày, giờ khắc tan biến như khói mây.
Y giơ tay gạt các ám vệ mặt , giọng cấp thiết: “Ngươi còn điều gì nữa?!”
Một giọng non nớt khác gần như vang lên cùng lúc với y: “Giang Ánh Trừng! Tại là biến thành ch.ó con? Tại là biến thành ch.ó con?!”
Vu Nhạc Vịnh: “Ngươi !”
Giang Thu Tự: “Muội !”
Giang Ánh Trừng ôm chặt lấy chân Thái tử ca ca của nàng, vùi mặt thật sâu chiếc áo choàng bằng gấm vân cẩm.
【Trừng Trừng gì hết nha!】
Giang Thính Hoài liếc hai gần như nàng ép đến điên loạn, đó ánh mắt phức tạp tiểu đoàn tử đang ôm chặt lấy bắp chân .
Khiến cả hai cùng phát điên.
Lợi hại , hài nhi của .
Suy nghĩ trở , Giang Thính Hoài ngẩng đầu hiệu cho Tư Cửu, ám chỉ họ hãy để lộ dấu vết mà thả .
Y ở vị trí Đông cung Thái tử vài năm, từ nhỏ tiếp xúc với đế vương chi học, tự nhiên ngay lập tức ý nghĩa sâu xa trong hành vi của tiểu gia hỏa.
Kỳ thực, ngay khi y chính là Vu Nhạc Vịnh cải trang, trong lòng một kế hoạch mơ hồ tương tự, chỉ là kịp trau chuốt kế hoạch thành hình, tiểu gia hỏa một bước, thực hiện nó một cách hảo.
Hơn nữa, hiệu quả còn hơn nhiều so với những gì y tưởng tượng.
Dẫu , đề phòng những đứa trẻ nhỏ tuổi như là cách suy nghĩ cố hữu của trưởng thành.
Bên , Tư Cửu nhận chỉ thị của Giang Thính Hoài, lớn tiếng với vẻ giận dữ: “Dám bất kính với Công chúa điện hạ, thấy ngươi trải nghiệm quân pháp của Hãn lão tướng quân nghiêm khắc đến mức nào !”
Vu Nhạc Vịnh miễn cưỡng tỉnh táo từ trạng thái mơ hồ, ánh mắt sâu thẳm cuối cùng tiểu đoàn tử đang trốn lưng Thái tử, đó nhón chân một cái, nhảy lên cành cây bên cạnh, mấy lóe lên biến mất tại chỗ.
Ánh mắt Tư Cửu trầm xuống, quát lớn một tiếng: “Đuổi!”
Có hai ám vệ từ trong đám đông vọt , nhanh chậm đuổi theo.
Giang Thính Hoài thấy , phất tay hiệu cho ám vệ lui về chỗ tối.
Những hôm nay theo bọn họ đều là những thường xuyên theo phụ hoàng, võ công cao cường lanh lợi, chắc hẳn thể việc mỹ mãn.
“Được , chúng cũng trở về thôi.” Y cảm thấy cần thiết bẩm báo chuyện với phụ hoàng .
Giang Ánh Trừng ngẩng đầu lên với vẻ mặt đờ đẫn: “Á?”
“Không lên đó nữa ?”
Nghe đó một ngôi chùa, bên trong thờ một pho tượng Phật vô danh, linh quan trọng, nàng lên đó cúng chút kim đậu tử để đổi lấy công đức tích phân cơ!
Nàng nắm chặt túi nhỏ của : “Phải !”
【Phải đổi tích phân!】 Giang Ánh Trừng kiên quyết, 【Phải dùng tích phân đổi bản vẽ! Đổi binh pháp!!!】
“Phải !” Nàng dứt khoát lặp .
Giang Thính Hoài: “…”
…
Ngôi chùa vẻ hoang tàn.
Lư hương quanh năm cúng bái phủ đầy bụi, chỉ pho tượng đá chính giữa Phật đường là còn khá sạch sẽ.
Giang Thính Hoài dẫn ba tiểu gia hỏa cửa Phật đường, khi cất lời mang theo một cảm giác như cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp nạn: “Đến mặt Phật tổ thì ồn ào nữa, rõ ?”
Trên đường lên núi, Giang Thu Tự một nữa đặt câu hỏi xoáy vấn đề “ dối là ch.ó con”, Giang Ánh Trừng cũng từ lúc đầu chột né tránh, biến thành dũng cảm đối mặt.
Hai suốt đường cãi vã đến nơi , khiến y đau đầu thôi.
Hai đồng thời hừ một tiếng, mỗi đầu sang hướng ngược .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-119-loi-hai-thay-hai-nhi-cua-ta.html.]
Giang Thính Hoài thở dài một , cam chịu điện để quét dọn cho các tiểu gia hỏa.
Những tấm bồ đoàn tượng Phật phủ đầy bụi, y nhấc lấy hai tấm trong đó ngoài điện, nhẹ nhàng vỗ đất trống trong sân, bụi bay mù mịt sộc thẳng mặt.
Mèo Dịch Truyện
Giang Thính Hoài ho tiếp tục vỗ, cho đến khi hai tấm bồ đoàn đó qua vẻ sạch sẽ , mới điện: “Đến bái .”
Giang Ánh Trừng liền cùng Giang Thu Tự vui vẻ nắm tay xông lên.
Giang Thính Hoài: “…”
Hai bọn họ cãi , chỉ là để hành hạ đúng ?
, đúng ?!
Ánh mắt y quét qua Giang Tinh Nhiên cũng đang mang vẻ mặt câm nín, trong lòng lập tức dễ chịu hơn nhiều.
À, đúng , còn hành hạ đến băng lãnh của nữa.
Cũng .
Giang Ánh Trừng ngoan ngoãn quỳ bồ đoàn, hai tay chắp , hai mắt nhắm nghiền.
Lời cầu nguyện đầu tiên chính là: 【Hy vọng Trừng Trừng cả đời đều đồ ăn nhẹ ngon miệng để ăn!】
Khóe miệng ba khác trong điện co giật.
Là tiểu công chúa sủng ái nhất Đại Thụy, trong cung bao giờ thiếu nàng đồ ăn nhẹ ?
Đi đến cũng ăn đến đấy , ngay cả phụ hoàng của bọn họ, cũng chỉ vì giẫm nát một chiếc đản hồng cao của nàng mà kéo cả một đoàn tùy tùng dài dằng dặc, cùng nàng đến tiệm điểm tâm.
【Mong phụ hoàng mỹ nhân, mẫu phi thương, dì dì Vân Mộng, Hoàng hậu nương nương, Cẩm Thư, Thất ca, Bát ca, Thái tử ca ca, Uông gia gia...】 Giang Ánh Trừng gần như gọi tất cả những cái tên nàng nhớ một lượt, 【Họ đều thể thể khang kiện, trường mệnh bách tuế!】
Giang Thính Hoài mày râu giãn , khóe mắt mang theo ý .
Thế thì còn tạm .
【Còn mong...】
“A Di Đà Phật,” một giọng đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của mấy , “Mấy vị thí chủ đang gì ở đây?”
Mọi đầu , thấy một hòa thượng mặc tăng bào ở cửa, ánh mắt nghi hoặc mấy : “Pho tượng là Cùng Thần, các vị...” thờ Cùng Thần gì?
Giang Ánh Trừng “choang” một tiếng bật dậy khỏi bồ đoàn, năng lộn xộn: “Không cần nữa! Trừng Trừng cần Tôn giả phù hộ nữa!!”
【Ô ô ô các thờ Cùng Thần chứ!】
Giang Thính Hoài cũng là đầu tiên thấy trong miếu thờ Cùng Thần, nhất thời cũng chút á khẩu.
Chàng đành lễ phép cúi chào đến: “Đại sư.”
Giang Ánh Trừng gần như nỗi sợ hãi tột độ bao vây: 【Ô ô ô Trừng Trừng Cùng Thần phù hộ Trừng Trừng...】
Trong miệng cực kỳ lễ phép: “Đại sư khỏe ạ~”
007 đột nhiên cực kỳ sốt ruột “chậc” một tiếng.
【Ca ca hệ thống ạ~】 Tiểu đoàn tử nũng nịu hỏi.
Lần mấy ám vệ trực tiếp sát bên cạnh để bảo vệ an nguy của bọn họ, nên 007 cũng còn cảm giác căng thẳng như , chỉ là trong giọng vẫn khó tránh khỏi sự bực bội: 【Tên hòa thượng , vẫn là Vu Nhạc Vịnh giả dạng.】
【Hắn khi thoát khỏi đám ám vệ thì , chắc là vẫn thăm dò thêm tin tức gì đó từ cô.】
【Vẫn là Vu Nhạc Vịnh ư?】 Giang Ánh Trừng hai mắt run rẩy, nhất thời còn để ý đến nỗi sợ hãi, 【Hắn rốt cuộc bao nhiêu mặt nạ da !】
Giang Thính Hoài: “!!!”
Chàng ngẩng đầu kỹ tăng nhân mặt, nhịp tim trong khoảnh khắc tăng vọt.
Không vì sợ hãi, thuần túy là tức giận.
Hắn xem chúng là quả hồng mềm dễ nắn ?!