Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 118: Nếu Ta Lừa Người, Bát Ca Của Ta Chính Là Chó Con! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-07 10:03:19
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây là đầu tiên Giang Ánh Trừng thấy giọng vội vàng như kể từ khi kết nối với 007.
007 trực tiếp : 【Đây là Vu Nhạc Vịnh đang đeo mặt nạ da !】
Giang Ánh Trừng đến gần đó, nếu lúc đối phương phát hiện sơ hở mà vùng dậy bắt , cho dù là ám vệ gần nàng nhất cũng thể kịp thời chạy tới.
Điểm công đức cần thiết cho đạo cụ tự vệ thường là gấp mấy so với d.ư.ợ.c phẩm, tiểu gia hỏa khi đổi d.ư.ợ.c phẩm cho lớn thì từng mềm tay, đó hiếm khi điểm công đức nào tích lũy , chỉ dựa mấy tướng sĩ nàng đỡ, ngay cả một bộ giáp phòng hộ dùng một cũng đủ để đổi.
Chuyện gần như chỉ còn một cách: 【Bình tĩnh một chút, đừng đến quá gần, tìm cách kéo dài thời gian, đó tìm cơ hội tín hiệu cho ám vệ xung quanh.】
Giang Ánh Trừng nuốt một ngụm nước bọt: 【Trừng Trừng, Trừng Trừng hình như thấy, võ công của Vu Nhạc Vịnh ở Đông Ly cũng thể xếp hàng đầu đó nha…】
Tiếng lòng dứt, ba nàng trong chốc lát đều cảm thấy tim đập chậm .
Cái tên Vu Nhạc Vịnh … bọn họ lâu mới từ tiếng lòng của tiểu gia hỏa!
Tuy sẽ trở thành bằng hữu của Đại Thụy , song lúc , y vẫn là một gian tế chỉ vì thanh mai của mà thu thập cơ mật quân đội!
Giang Tinh Nhiên lập tức đến mặt Giang Ánh Trừng, Giang Thính Hoài một tay ngăn .
Sau đó, y cố gắng giả vờ như chuyện gì, : “Sao , Tiểu Thập Nhất của chúng hôm nay đỡ quá nhiều , nên còn sức nữa ư?”
Y buông lỏng Giang Tinh Nhiên đang giữ chặt, vỗ nhẹ an ủi lên vai đối phương, bước lên phía : “Muội nũng với ca ca , ca ca giúp —”
Giang Ánh Trừng phía mấy bỗng nhiên động đậy.
Nàng thêm vài bước về phía , đầu : “Trừng Trừng mới !”
Giọng Giang Ánh Trừng bướng bỉnh, nhưng trong tiếng lòng tủi đến : 【Ô ô ô Vu Nhạc Vịnh lợi hại như , Trừng Trừng thể kéo Thái tử ca ca chuyện nữa !】
Giang Thính Hoài ngẩn .
Y sớm tiểu đoàn tử ấm lòng, nhưng ngờ, ngay cả trong lúc , nàng vẫn thể lo nghĩ đến sự an nguy của bọn họ.
Trong chớp mắt, sự thiên vị chút che giấu của phụ hoàng, sự yêu thích lộ liễu của quần thần, những nỗi cay đắng chất chứa từ đến nay đều tiếng lòng xoa dịu.
Giang Thính Hoài vẫn chậm rãi bước tới.
Tuy giờ y vẫn thể đ.á.n.h bại cao thủ đến từ Đông Ly , nhưng nếu dốc hết sức lực, nhất định thể bảo vệ tiểu đoàn tử bình an vô sự chờ ám vệ kịp thời tới nơi!
Về đến cung, y sẽ để phụ hoàng ban cho các ám vệ một chức quan nửa chức tước, Giang Thính Hoài hiệu cho các ám vệ xung quanh nghĩ, như còn thể tiết kiệm thêm chút thời gian.
Giang Ánh Trừng dừng cách Vu Nhạc Vịnh vài bước chân, đôi mắt sáng ngời thẳng Vu Nhạc Vịnh: “Lừa là đúng nha.”
Đồng thời, bàn tay nhỏ bé của nàng ngừng vẫy vẫy lưng, các ám vệ bá bá đang theo dõi xung quanh nhận điều bất thường ở nàng.
Thân hình Vu Nhạc Vịnh cứng đờ, thấy tiểu đoàn tử mắt vươn tay, tiếp tục bẻ ngón tay : “Trừng Trừng mới ghi nhớ đó nha, những tướng sĩ các ám vệ bá bá đưa , mười thì ba bốn đều đột nhiên ngã oạch~”
Lời thốt , tất cả mặt đều ánh mắt kỳ quái lướt qua trong giây lát.
Sao bỗng nhiên trở nên thông minh chứ?
Tuy nhiên—
Giang Ánh Trừng vỗ vỗ đùi , ánh mắt chất vấn: “Các thấy Trừng Trừng đỡ đầu tiên vui nên đều tới trêu Trừng Trừng đúng ?!”
Giang Thính Hoài mấy : “…”
Vu Nhạc Vịnh: “…”
Vu Nhạc Vịnh tỏ vẻ ngượng ngùng: “À… , là , ha ha…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-118-neu-ta-lua-nguoi-bat-ca-cua-ta-chinh-la-cho-con.html.]
Y dậy, giả vờ vô ý bước gần tiểu gia hỏa, tiện miệng : “Tiểu điện hạ thông minh như , nàng còn điều gì nữa ?”
Y lo lắng chút công phu mèo cào của Thái tử Đại Thụy, dáng vẻ bước về phía tiểu gia hỏa vẫn khá ung dung.
Trong lòng thầm tính toán cách.
Bảy bước, năm bước, ba bước…
Ngay khi Vu Nhạc Vịnh định vươn tay về phía tiểu gia hỏa, y thoáng thấy Thái tử phía dường như chợt tăng tốc.
Muộn , y nhếch miệng , trong lòng nghĩ một cách hiểm độc.
Mặc dù đưa Thái tử Đại Thụy về Đông Ly là thượng sách, nhưng Thái tử lớn đến một độ tuổi nhất định, mang vượt qua trùng trùng cửa ải của Đại Thụy khó như lên trời, tuy nhiên, Minh Trạch Đế sủng ái tiểu đoàn tử đến , chỉ cần thể đưa nàng về Đông Ly—
“Trừng Trừng còn ,” Giang Ánh Trừng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, chợt , “Bắc Cương đang chuẩn xuất binh đối phó Đông Ly đó nha~”
Thân hình Vu Nhạc Vịnh đột ngột cứng đờ tại chỗ, khuôn mặt đeo mặt nạ da , biểu cảm vô cùng khó coi: “Sao thể?!”
Bắc Cương và bọn họ tuy mối quan hệ hữu hảo, nhưng đối mặt với Đại Thụy liên tục mở rộng lãnh thổ qua các năm, bọn họ vẫn mục tiêu nhất quán là chĩa mũi dùi quả b.o.m hẹn giờ .
Sao Bắc Cương thể tay với bọn họ lúc chứ?!
Vu Nhạc Vịnh theo bản năng phủ nhận lời , nhưng—
Y liếc tiểu công chúa Đại Thụy với vẻ mặt vẫn vô cùng ngây thơ.
Một tiểu đoàn tử nhỏ bé như , thể tâm kế trưởng thành đến thế, dùng chuyện như để lừa gạt một lạ thậm chí còn y là ai?!
Giang Thính Hoài cũng nhân lúc Vu Nhạc Vịnh ngẩn mà vội vàng chạy tới, nhanh chóng che chắn tiểu gia hỏa lưng: “Này, ngươi tên gì, là binh lính của ai? Đã Trừng Trừng là công chúa Đại Thụy, thể vô lễ như ?!”
Vừa , ánh mắt y ngừng đảo quanh.
Các ám vệ xung quanh trật tự tiến gần đây, chỉ cần cách của bọn họ gần hơn một chút nữa, y niềm tin thể đưa Ánh Trừng thoát khỏi phạm vi tấn công của .
Giang Thính Hoài dẫn tiểu gia hỏa lùi một cách kín đáo, bỗng thấy đối diện giả vờ thản nhiên : “Công chúa Đại Thụy đường đường lời hồ đồ, thể trách bọn lính gạt chứ?”
Giọng điệu Vu Nhạc Vịnh mang theo ý trêu chọc, nhưng ánh mắt đó, thế nào cũng cực kỳ căng thẳng.
Giang Ánh Trừng dường như vì nghi ngờ mà tức giận, hai má phúng phính, thò đầu từ lưng Thái tử ca ca của nàng, nắm chặt nắm đấm: “Trừng Trừng dối chỗ nào! Đây đều là Trừng Trừng mới phụ hoàng và các bá bá mật đàm mà đó!”
“Trừng Trừng, Trừng Trừng còn , con gái của tướng quân Đông Ly, tên là Tạ, Tạ…” Giang Ánh Trừng nhíu mày, dường như nhất thời nhớ tên đó.
Vu Nhạc Vịnh trong lòng chấn động mạnh, dò hỏi: “Tạ Cẩn Nhu?”
“Không sai, chính là Tạ Cẩn Nhu!” Giang Ánh Trừng như đang cố gắng chứng minh , tức giận , “Chính là Tạ Cẩn Nhu , Trừng Trừng Lục bá bá , nàng trong Chiếu ngục gặp chân mệnh thiên tử của , mỗi ngày đều ngọt ngào quấn quýt bên như mật trộn dầu !”
Mèo Dịch Truyện
“Cái gì?!!” Vu Nhạc Vịnh thể kiềm chế nổi sự chấn động trong lòng nữa, thốt tiếng kêu sắc nhọn.
Ngay lúc , các ám vệ cuối cùng vây đến, thừa lúc Vu Nhạc Vịnh tinh thần hoảng loạn, vây chặt y : “Lùi ! Thái tử và công chúa Đại Thụy của , há để ngươi tùy tiện đến gần ?!”
Vu Nhạc Vịnh dường như thấy, ánh mắt vẫn thẳng tiểu đoàn tử đang trốn lưng Thái tử: “Ngươi bậy!”
Y thích Cẩn Nhu nhiều năm, thích đến mức màng lợi ích gia tộc, bỏ tất cả để theo nàng đến đây, Cẩn Nhu thể trong thời gian ngắn như mà thích khác chứ?!
Y tin!
Giọng Giang Ánh Trừng còn sắc bén hơn cả y: “Ta, nếu dối, thì bát ca của là ch.ó con!”
Vu Nhạc Vịnh đang ám vệ vây chặt, lòng như lửa đốt: “…”
Giang Thu Tự đang thấy cục diện kiểm soát, vội vàng chạy đến: “???”