Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 106:: Sắp Tết rồi, để ta bái kiến ngài trước nhé?! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-07 10:03:07
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiêu Hoành Mão và Lâm Đức Vận, một kinh doanh, một quan, ngày thường đến chuyện nước giếng phạm nước sông, ngay cả mặt cũng từng gặp một .

 

Khi Lâm Đức Vận vội vã chạy đến theo lời thông báo của gia đinh gác cổng, hai Tiêu Hoành Mão và y một lúc lâu, đều rơi sự ngượng nghịu lời.

 

Chuyện quan lớn xa lạ đột nhiên đến thăm như , đặt nhà bất kỳ bình thường nào, e rằng cũng thành hoàng thành khủng mà kinh sợ thật lâu. Lâm Đức Vận thể run rẩy quỳ xuống ngay tại chỗ, coi như là tâm lý y vững vàng .

 

Cuối cùng, Lâm Đức Vận ngập ngừng mở lời, phá vỡ sự bế tắc .

 

“Không Tiêu đại nhân quang lâm hàn xá, điều gì chỉ giáo?”

 

Song ngờ câu hỏi ngay lập tức đẩy cục diện đến mức càng khiến khó xử hơn.

 

Tiêu Hoành Mão: “……”

 

Hắn thế quái nào ?!

 

Thậm chí cũng chỉ mới Lâm Đức Vận vài thở rằng hôm nay hai họ gặp mặt, chứ?!

 

Tiêu Hoành Mão mặt nở nụ ngượng nghịu, ánh mắt dấu vết liếc tiểu điện hạ bên cạnh.

 

Tiểu điện hạ nội tình, chỉ trời đất, nhất quyết chịu đối mặt với .

 

May mà, lăn lộn chốn quan trường mười mấy năm, phương diện dối từ lâu đạt đến trình độ đáng sợ !

 

“Bổn quan nhận lời tiểu công chúa ủy thác, đến giúp thăm hỏi bệnh tình của công tử Lâm Cẩm Thư quý phủ.”

 

Lý do khó đoán, bạn của tiểu điện hạ đột nhiên việc xin nghỉ, mà tiểu điện hạ tốn bao tâm tư dụ đến Lâm phủ, nghĩ cũng là vì điều gì.

 

Lâm Đức Vận mặt thụ sủng nhược kinh, cúi đầu hai tiểu đoàn tử: “…Vậy hai vị là?” Chẳng lẽ chính là tiểu quý nhân từ trong cung đến?!

 

Mèo Dịch Truyện

Giang Ánh Trừng hỏi thì né lưng Tiêu Hoành Mão, túm lấy một vạt áo dài của , ngẩng đầu lên, rụt rè kêu một tiếng: “Cha!”

 

Tiêu Hoành Mão giật run rẩy, cho Lâm Đức Vận đối diện cũng giật nảy .

 

“Đại nhân?”

 

Tiêu Hoành Mão: “……”

 

Cũng gì to tát, chỉ là –

 

Sắp Tết , để bái kiến ngài nhé?!

 

Cơ bắp mặt Tiêu Hoành Mão cũng giật giật: “Không , bệnh cũ tái phát thôi.”

 

Lâm Đức Vận: “A, a……”

 

Một đoàn cung kính mời phủ.

 

Hai tiểu gia hỏa tuy phận thật của , nhưng cái danh hiệu “con cái của Hộ bộ Thượng thư” cũng đủ để họ nhận đãi ngộ vô cùng tôn quý.

 

Các loại bánh ngọt bày đầy án thư mặt hai , Giang Ánh Trừng ăn một miếng nào, nàng gọi nha mang đến vài tờ giấy dầu, đóng gói tất cả các đĩa bánh ngọt .

 

Vừa đóng gói, trong lòng nàng còn ngân nga một điệu nhạc tên.

 

【Hừ hừ hừ, nhất định ăn nhiều điểm tâm ngon như , gói hết ! Mang tìm !】

 

Lâm Đức Vận hệt như Phật Di Lặc, đầu với Tiêu Hoành Mão: “Lệnh thiên kim thật đáng yêu.”

 

Tiêu Hoành Mão hai tiểu tổ tông hãm hại đến tê liệt, nhưng trả lời ngô nghê: “Đa tạ, ngươi cũng .”

 

Lâm Đức Vận: “……”

 

“???”

 

Nhận gì, Tiêu Hoành Mão chợt bừng tỉnh, vội vàng dẹp bỏ những suy nghĩ linh tinh trong lòng, trực tiếp thẳng vấn đề: “Lâm lão gia, bổn quan nhận ủy thác của tiểu điện hạ, tất nhiên tận trung vì điện hạ, còn mong Lâm lão gia chiếu cố tạo điều kiện.”

 

“Cái ……” Đôi mắt nhỏ của Lâm Đức Vận đảo hai vòng trong hốc mắt, “Không thảo dân giúp đại nhân việc , chỉ là……”

 

“Bệnh của khuyển tử tính lây truyền mạnh, gặp mặt tức khắc thể mắc bệnh. Những trong phủ trông nom đều nhiễm bệnh, đến nay vẫn thể……”

 

Lâm Đức Vận thành khẩn, khi dứt lời, còn ám chỉ hai tiểu gia hỏa một cái, tỏ vẻ dụng tâm lương khổ vì Tiêu Hoành Mão mà suy nghĩ.

 

Thế nhưng còn đợi nụ lễ phép vặn môi y tắt hẳn, thì thấy tiểu đoàn tử từ lúc nào ngừng động tác, hồn nhiên vô tà hỏi: “Đối mặt tức khắc thể mắc bệnh?”

 

Lâm Đức Vận gật đầu, trong lòng dường như chút lo lắng: “Chính xác là như .”

 

“Vậy bá bá ?” Tiểu đoàn tử tiếp tục hỏi, “Chẳng lẽ bá bá từng thăm con của ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-106-sap-tet-roi-de-ta-bai-kien-ngai-truoc-nhe.html.]

 

Lâm Đức Vận nghẹn lời.

 

phận khó của Lâm Cẩm Thư, y luôn thể hiện là một cha nhân từ. Ngay cả những mưu kế thể cho khác hằng ngày, y cũng luôn một cách kín kẽ, để Lâm Cẩm Thư phát hiện chút manh mối nào.

 

y nhanh nghĩ lời giải thích: “Hôm đó thảo dân đang ở ngoài ăn, khi trở về thì báo tin khuyển tử mắc bệnh như , ai……”

 

Lời gì đáng chê trách, Giang Ánh Trừng gật đầu ——

 

“Vậy phu nhân quý phủ nhất định cũng nhiễm bệnh ư?” Đôi mắt nhỏ của Giang Ánh Trừng liếc về phía phụ nhân xinh đang chuẩn bước nhà từ bên ngoài, “Vậy vị di nương là ai, là thất của bá bá ?”

 

Phương Ý Uyển: “……”

 

Lâm Đức Vận: “À……”

 

“Tính lây nhiễm mạnh như , bá bá phong tỏa phủ chứ, bá bá sợ bệnh tật lây lan ngoài ?”

 

Lâm Đức Vận: “……”

 

Trên trán Lâm Đức Vận lấm tấm mồ hôi, nhưng Giang Ánh Trừng vẫn tiếp tục truy sát ngừng: “Sao bá bá còn để chúng , lỡ cha cũng lây thì ạ?”

 

Giọng non nớt của Giang Ánh Trừng khi chất vấn khác vô cùng lưu loát.

 

“Nếu cha hỏi, sẽ mãi chuyện , nếu cứ thế gì mà lên triều thì ạ?”

 

“Lây sang đồng liêu thì ạ?”

 

“Lây sang Bệ hạ thì ạ?”

 

“Lây……”

 

Lâm Đức Vận ngừng lau mồ hôi bằng ống tay áo, những câu hỏi dồn dập đ.á.n.h cho còn sức phản kháng. Cuối cùng, Phương Ý Uyển đang ở cửa đột nhiên mở lời, mới chấm dứt cuộc tra hỏi tưởng chừng vô tận .

 

“Bệnh tình của Cẩm Thư nghiêm trọng đến mức đó, lão gia cũng là sợ khiến chư vị coi trọng,” Phương Ý Uyển thẳng giữa sảnh đường, cung kính cúi chào về phía mấy , “Dân phụ lão gia tạ tội với đại nhân, mong đại nhân đừng để bụng.”

 

Tiêu Hoành Mão chăm chú .

 

Phương Ý Uyển và Phương Tư Uyển giống đến chín phần, là một mỹ nhân tiêu chuẩn. Khi nàng đó đoan trang, mỉm giải thích, dễ khiến tin tưởng.

 

Nếu bên cạnh còn một Giang Ánh Trừng.

 

【Hừ! Nói thì lắm, rõ ràng là đ.á.n.h với mấy công tử trong phủ, đám đó quen thô lỗ nặng nhẹ, đều nhắm mặt mà tấn công, thể gặp khác nên mới xin nghỉ thôi!】

 

【Trừng Trừng về sẽ ghi hết sổ nhỏ, nhất định sẽ từng từng một đ.á.n.h trả !!】

 

Giọng tức giận của Giang Ánh Trừng chợt ngừng , đó nàng trở nên vui vẻ như phát hiện lục địa mới: 【Hay là… Tiêu bá bá hôm nay thể đ.á.n.h luôn mấy nhỉ?】

 

Tiêu Hoành Mão thần sắc chợt nghiêm nghị: “Nếu như , trong phủ ngươi đứa trẻ nào cùng lứa , thể dẫn … hai đứa trẻ chơi quanh đó ?”

 

“Hai đứa chúng nó tính tình hiếu động, e rằng chịu yên lâu .”

 

Hắn vội vàng tống khứ hai như thể tiễn ôn thần .

 

Đùa , hôm nay mà dám động thủ, ngày mai Minh Trạch Đế sẽ cớ để vét thêm bạc từ tay !

 

Lâm Đức Vận cũng tống khứ hai tiểu gia hỏa , đặc biệt là cái đứa nhỏ mồm mép tép nhảy . Nghe , y cần nghĩ ngợi, liền gọi Phương Ý Uyển tìm hai đứa trẻ cùng tuổi đến, dẫn hai tiểu gia hỏa dạo chơi.

 

Giang Ánh Trừng hài lòng với sự sắp xếp .

 

【Hì hì hì, thể tìm hì hì hì~】

 

Trước khi cửa, nàng lén lút đầu liếc Phương Ý Uyển một cái, tự nhiên dời tầm mắt .

 

Người đàn bà xa, nàng mới thèm nhận cô .

 

Tiêu Hoành Mão và Lâm Đức Vận cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Chỉ là……

 

Đợi đến khi bóng dáng mấy tiểu gia hỏa khuất khỏi tầm mắt, Tiêu Hoành Mão mới giật nhận ——

 

Hai tiểu điện hạ , chỉ thể tiếp tục chuyện gượng gạo với hai cho đến khi chúng trở về thôi !

 

Đây là cái trò đùa địa ngục gì ?!

 

Nguyên đại nhân ngày thường, đều sống như thế ư?!

 

 

Loading...