Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 105:: Mở cửa ra! Các ngươi có bản lĩnh giấu đệ đệ của ta, có bản lĩnh thì mở cửa ra!! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-07 10:03:06
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Giang Ánh Trừng kéo Giang Tinh Nhiên trốn con đường nhỏ nhất định qua khi khỏi Vũ Dương điện, ánh mắt chăm chú vị đại thần sắp tới.

 

Cành khô xung quanh cứa rách mấy chỗ trường bào của , khiến khuôn mặt nhỏ vốn lạnh lẽo quanh năm của Giang Tinh Nhiên càng thêm lạnh lẽo.

 

Giang Ánh Trừng vẫn hề , đầu nhỏ giọng xác nhận kế hoạch tiếp theo với .

 

“Lát nữa Trừng Trừng sẽ đột nhiên lao , thẳng đất trống phía ,” Giang Ánh Trừng mỗi đến chuyện , đôi mắt đều sáng lấp lánh, “Rồi Trừng Trừng sẽ bắt đầu gào , thất ca cứ , chỉ trích là đá ngã Trừng Trừng!”

 

“Chúng sẽ nhân cơ hội uy h.i.ế.p đưa chúng khỏi cung!”

 

“Nếu đồng ý, chúng sẽ cho phụ hoàng , bảo phụ hoàng trị tội !”

 

“Lúc đó hoảng sợ khiếp đảm, nhất định sẽ…”

 

“Hắn thấy .” Giang Tinh Nhiên lạnh lùng ngắt lời.

 

Giang Ánh Trừng: “Không thể nào!”

 

Giọng nàng nhỏ như , còn cách họ một xa đến thế, thể thấy chứ.

 

Tuy nhiên, hiện thực nhanh giáng một đòn mạnh nàng, Giang Tinh Nhiên tiếp lời: “Hắn .”

 

Giang Ánh Trừng chợt đầu . Vị đại thần còn về phía hai quả nhiên , vội vã ngược về hướng đến!

 

“A…” Giang Ánh Trừng ngây trong chốc lát.

 

【Vậy thì nhất định Trừng Trừng chuyện !】 Nàng cố chấp nghĩ trong lòng.

 

Giang Ánh Trừng từ bỏ con cừu béo bở sắp tới miệng : “Hay là… nhân lúc xa, chúng đuổi theo ăn vạ ?”

Mèo Dịch Truyện

 

Nơi đây tuy là con đường các trọng thần qua khi khỏi cung, nhưng nửa ngày thấy bóng nào qua. Hai họ trong lòng cũng chắc chắn, tình hình trong Vũ Dương điện .

 

Nhỡ còn rình rập thêm nửa ngày nữa mới gặp con cừu béo bở tiếp theo thì ?

 

Nhỡ thật các đại thần hết thì ?

 

Giang Ánh Trừng lo lắng tình hình của , chờ thêm nữa.

 

Nàng nhấc chân định đuổi theo hướng rời , nhưng phát hiện đó khi lời nàng dứt, hình đáng ngờ dừng một lát, đó bước chân càng lớn hơn, nhanh hơn, như thể phía hồng thủy mãnh thú đang đuổi theo.

 

Giang · Hồng thủy mãnh thú · Ánh Trừng cực kỳ uất ức.

 

【Huhu, đồ keo kiệt.】 Ngay cả cho nàng ăn vạ một chút cũng chịu!

 

Phía truyền đến một tiếng khẩy nén cực thấp, Giang Ánh Trừng đó là giọng của thất ca “đùi vàng” của , lập tức giận đến mức mặt nàng phồng lên như cá nóc.

 

【Hừ, kẻ tiếp theo sẽ tuyệt vời hơn!】

 

Giang Tinh Nhiên đành bất lực xổm xuống.

 

Tiếng lòng của tiểu gia hỏa lớn hơn nhiều so với giọng của nàng, vị quan viên rõ ràng là thấy những lời lầm bầm trong lòng tiểu gia hỏa khi nàng , mới thể dự đoán , kịp thời .

 

Kẻ tiếp theo “tuyệt vời hơn” gần như khiến họ đợi cả một nén nhang.

 

Lần Giang Ánh Trừng chút do dự, ngay khi thấy đến phóng như một viên đạn pháo nhỏ!

 

Nàng đất bắt đầu gào thét khô khan: “Đau quá —— Trừng Trừng đau quá huhu——”

 

Giang Tinh Nhiên phía : “…”

 

Tiêu Hoành Mạc đối diện: “…”

 

Khoảng cách giữa hai họ, đủ để Tiêu Hoành Mạc thẳng đất, còn vươn tay mới chạm búi tóc của tiểu điện hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-105-mo-cua-ra-cac-nguoi-co-ban-linh-giau-de-de-cua-ta-co-ban-linh-thi-mo-cua-ra.html.]

 

Tiêu Hoành Mạc giọng khô khốc: “Điện hạ việc gì cứ thẳng là .”

 

Tiếng gào khô khan chợt dừng, Giang Ánh Trừng mở to đôi mắt hạnh nửa giọt nước mắt, giọng nhanh nhẹn: “Thật ?”

 

Tiêu Hoành Mạc nặn một nụ giả, thong dong gật đầu.

 

Đương nhiên là thật. Vị quan viên suýt ăn vạ nãy chặn ở bên ngoài lâu, chỉ để cảnh báo cho nhóm đến .

 

Cuối cùng vẫn là họ bẩm báo lên Minh Trạch Đế, khi nhận sự đồng ý, cuối cùng mới quyết định phái đến kẻ chịu trận .

 

Tiêu Hoành Mạc gật đầu đồng ý xong, trơ mắt tiểu điện hạ đối diện dậy như chuyện gì, còn khá đoan trang phủi phủi bụi .

 

“Hì hì hì,” Giang Ánh Trừng ngượng ngùng che miệng một tiếng, “Ta và thất ca khỏi cung chơi.”

 

Tiêu Hoành Mạc: “…”

 

Giờ khắc , vô cùng cảm kích vị đồng liêu chặn đường phía cảnh báo cho họ. Đa tạ, đa tạ a! Ngươi quả là !

 

Nếu thông báo cho Minh Trạch Đế, dù cho một trăm lá gan, cũng dám tùy tiện chấp nhận yêu cầu của tiểu điện hạ!

 

Dù là , Tiêu Hoành Mạc cũng còn khó coi hơn cả : “Nguyện vì tiểu điện hạ hiệu lao.”

 

Trong lòng sớm lệ chảy thành sông.

 

“Bệ hạ, thấy Bệ hạ?!”

 

Hắn vì từ tiếng lòng của tiểu điện hạ mà thêm nhiều tin tức liên quan đến khoáng sản, để đầy quốc khố Đại Thụy, quả thật bỏ quá nhiều!

 

Giang Ánh Trừng, xem nhiều kịch cung đấu, nhất quyết về điện bộ y phục ít bắt mắt nhất, để giả dạng thành hạ nhân theo Tiêu Hoành Mạc lén khỏi cung, để ý đến việc phía vị Hộ bộ Thượng thư đang độ tuổi tráng niên , dẫn theo hai hạ nhân bé tẹo như hạt đậu hợp lý .

 

May mắn , lính canh giữ cổng cung sớm nhận ám chỉ của Minh Trạch Đế, sảng khoái cho phép đoàn qua, xe ngựa thành công chở hai tiểu đoàn tử như điêu khắc từ băng ngọc khỏi cung.

 

Tiêu Hoành Mạc mục đích chuyến , chỉ đành để tiểu công chúa chỉ huy bộ.

 

Giang Ánh Trừng sự chỉ dẫn của bản đồ địa hình do 007 cung cấp, ngừng báo cáo phương hướng như một hệ thống định vị nhân tạo.

 

Vừa về phía Lâm phủ, nàng ghi nhớ nhân thiết của , triệt để thực hiện mục đích “ cung chơi”.

 

Mỗi khi ngang qua một cửa tiệm nhỏ trang trí tinh xảo, nàng nhảy xuống xe ngựa, dẫn theo thất ca mà yêu thích nhất cùng , hào phóng mua sắm tẹt ga.

 

Cho đến khi cả khoang xe ngựa sắp đủ thứ đồ Giang Ánh Trừng mua về lấp đầy, xe ngựa cuối cùng cũng trong một loạt tiếng “bên trái trông thú vị quá”, “phía hình như đồ ăn ngon kìa”, “oa chúng rẽ bên thơm quá” mà từ từ dừng một tòa trạch viện.

 

Trước tấm biển sơn đen khắc hai chữ “Lâm phủ”, Tiêu Hoành Mạc lặng lẽ ngẩng đầu hồi lâu, mới cuối cùng vỡ lẽ, một loạt hành động của tiểu điện hạ rốt cuộc là vì điều gì.

 

Lâm Đức Vận cái tên vốn thể quen thuộc lắm, nhưng từ khi tiểu điện hạ trong cung sâu sắc chiếm đế tâm, tên Phương Ý Uyển, cùng với gia đình chồng nàng, cũng lọt tầm mắt của các triều thần.

 

Tiêu Hoành Mạc từ từ cúi đầu, tiểu đoàn tử đang chột trời đất, nỗi bất an trong lòng dần dần lan rộng: “Điện hạ?”

 

Giang Ánh Trừng cúi đầu, giọng nhỏ xíu: “Đã đến , xem chút ?”

 

Tiêu Hoành Mạc: “…”

 

Người coi đây là du sơn ngoạn thủy ư?!

 

Hắn tức thì chút thoái lui, nhưng tiểu đoàn tử mắt đột nhiên hít sâu một , ngẩng đầu kéo tay về phía cổng lớn.

 

Cổng lớn Lâm phủ đóng chặt, Giang Ánh Trừng vô cùng bá đạo vươn tay vỗ mấy cái lên đó, tiếng lớn, nhưng khí thế đủ.

 

“Mở cửa! Hộ bộ Thượng thư Tiêu đại nhân đến thăm, mau mở cửa!”

 

【Mở cửa ! Các ngươi bản lĩnh giấu của thì bản lĩnh mở cửa chứ!!】

 

 

Loading...