Nhân sinh quả là một hí trường, nơi cũng khảo nghiệm diễn xuất.
Đường Thư Nghi thảnh thơi dựa lưng chiếc ghế bành rộng, bình phẩm màn kịch của Ngô phu nhân và Ngô Tĩnh Vân. Thành thật mà , nếu đặt hai một cuộc tranh tài về diễn xuất, e rằng ngôi vị quán quân và á quân sẽ thoát khỏi tay họ.
Nếu thật sự so xem kỹ năng diễn xuất của hai ai cao ai thấp, Đường Thư Nghi cho rằng Ngô Tĩnh Vân cao hơn một bậc. Nhìn ánh mắt ngơ ngác, bất lực oan ức , quả thực là đủ, thêm một chút thì giả dối, bớt một chút thì chân thành.
So , diễn xuất của Ngô phu nhân phần thái quá, quá buồn bã, biểu cảm mặt cũng chút khoa trương. Chỉ điều, màn trình diễn như là tồi .
lúc , hai con ôm vội tách , Ngô Tĩnh Vân vẻ mặt thể tin nổi tới mặt Đường Thư Nghi, bi thương : "Hầu phu nhân, những gì mẫu là thật ?"
Đường Thư Nghi nàng , như , một lời nào.
Ta là cầm cân nảy mực, sa đà trò hề của ngươi.
Ngô Tĩnh Vân nàng đến chút hoảng loạn, nhưng mặt hề biểu lộ. Không nhận câu trả lời, nàng tiếp: "Hầu phu nhân, Thế tử.... Thế tử thể chuyện như ?"
"Ta gây chuyện tày đình gì ?"
Một giọng trong trẻo đột ngột vang lên, tức khắc khiến cả viện yên lặng tiếng động, đó sắc mặt là vô cùng đặc sắc.
Đường Thư Nghi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, vì khi bước viện, nàng sớm bên trong căn phòng tuyệt đối là Tiêu Ngọc Thần.
Ngô Tĩnh Vân há miệng , hai mắt mở to, vẻ mặt ngạc nhiên tột độ. Đường Thư Nghi cảm thấy diễn xuất của nàng chút thỏa đáng, nàng đáng lẽ nên kinh ngạc, trong sự kinh ngạc mang theo vài phần nhẹ nhõm và vui mừng. Đằng nàng chỉ lộ sự ngạc nhiên, tỏ vẻ nhẹ nhõm và vui mừng nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-87.html.]
Trừ điểm!
Diễn xuất của Ngô phu nhân , là biểu cảm chân thật. Vừa thấy giọng của Tiêu Ngọc Thần, bà lập tức đầu với vẻ mặt thể tin nổi. Khi thấy đích y, bà thét lên một tiếng chói tai, hai chân lập tức mềm nhũn. Nếu nha kịp thời đỡ lấy, e rằng bà ngã quỵ xuống nền đất.
Phạm Khắc Hiếu
Sau đó bà đẩy nha , hai ba bước chạy đến mở cửa phòng , chỉ thấy chiếc giường quá to trong căn phòng thanh nhã, một đôi nam nữ cả trần trụi ôm lấy thở dốc, hiển nhiên là đang nghỉ ngơi khi vận động kịch liệt.
Nữ tử giường, tất nhiên là Ngô Tĩnh Xu, nữ nhi của bà , nhưng nam nhân là Thế tử mà bà hằng hy vọng, mà là một vị hòa thượng đầu trọc. Nhìn kỹ , hóa đó chính là hòa thượng Thường Tịnh, kẻ phụ trách tiếp đón bọn họ lúc ban đầu.
"A..." Ngô phu nhân thét lên một tiếng, "Chuyện gì đang xảy ? Chuyện rốt cuộc là cớ ?"
Tiếng hét của bà cuối cùng cũng đ.á.n.h thức đôi nam nữ hết t.h.u.ố.c giường dậy, hai bọn họ nhận thức tình huống hiện tại, cũng la hét thất thanh một trận...
Đường Thư Nghi quan tâm đến sự hỗn loạn trong phòng, nàng Ngô Tĩnh Vân : "Ngô nhị tiểu thư, nghĩ đến lúc chúng cần chuyện cho rõ ràng."
Nói , nàng dậy rời . Trong lòng Ngô Tĩnh Vân hoảng loạn, nàng Đường Thư Nghi chuyện gì với , nhưng trong tiềm thức chỉ trốn thoát. nàng còn di chuyển bước chân, liền thấy một nha của Đường Thư Nghi và hai tùy tùng của Tiêu Ngọc Thần vây quanh nàng , đường nào trốn thoát.
Nàng sững sờ một lát, đó hít một thật sâu, cảm thấy quá hoảng loạn. Chuyện nàng hôm nay gần như chút sơ hở, Hầu phu nhân tuyệt đối tìm chứng cứ nào.
Nghĩ đến đây, tâm trạng nàng định hơn nhiều, "bước thong dong" đến phòng của Đường Thư Nghi. Đến cửa, nàng hít một thật sâu khi bước trong.
Nàng bước , cửa đóng từ bên ngoài, đó nàng thấy Hầu phu nhân đang chiếc ghế ở chính giữa phòng, Tiêu Ngọc Thần bên cạnh nàng, mặt hai đều biểu cảm gì, nhưng khiến cảm thấy như đang tam đường đồng loạt tra xét.