Những lời của Đường Thư Nghi đều xuất phát từ nội tâm, tuy rằng nàng đang với bản nhưng thật cũng là cho Ngô Tĩnh Vân .
Từ tận đáy lòng, nàng cũng đối đầu với Ngô Tĩnh Vân. Cũng là nàng sợ hào quang của nữ chính, con đường tự , cho dù khác cơ duyên may mắn đến thì bản chỉ cần nỗ lực cũng thể tự tìm hướng cho . Nàng chỉ thêm nhiều địch nhân mà thôi.
Thật nếu Ngô Tĩnh Vân chỉ hả giận mà chọc cho Tiêu Ngọc Thần mấy nhát d.a.o thì nàng sẽ can thiệp. xem Ngô Tĩnh Vân cũng chỉ định như . Nàng hủy hoại bộ Hầu phủ, trong sách cũng nàng thật sự như , ba Tiêu gia đều kết cục .
Cho nên, vì bản , cũng vì Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu, nàng thể quản.
Mà Ngô Tĩnh Vân nàng xong cũng sửng sốt, nàng Hầu phu nhân đang an ủi khuyên giải . Nàng rõ chuyện mà Hầu phu nhân nhắc tới là chuyện của nàng ở kiếp . Nếu đúng là như thế, Hầu phu nhân cũng sống ?
cũng thể là Hầu phu nhân tự cảm thán thôi, dù ai cũng Hầu phu nhân và Vĩnh Ninh hầu mất là vợ chồng ân ái.
Mà Ngô phu nhân cũng cho rằng Đường Thư Nghi những lời đều là do đau xót cho Vĩnh Ninh hầu mất, nếu thần sắc của Hầu phu nhân hôm nay cũng vẻ âm u như . Bà : “Hầu phu nhân đúng, mà, về tương lai.”
Đường Thư Nghi cũng mỉm bà , chỉ là từ trong đáy mắt thấy ý nào. Nàng tất nhiên thể lúc nãy Ngô phu nhân cố ý xen , thể Ngô Tĩnh Vân , mục đích đương nhiên là ngăn cản đích nữ nhân duyên .
Thử hỏi nhà nào cưới về một tức phụ ốm yếu bệnh tật?
Đường Thư Nghi trong lòng cũng dấy lên chút đồng cảm với Ngô Tĩnh Vân. Có một kế mẫu khẩu Phật tâm xà như , e rằng cuộc sống thường nhật của nàng cũng chẳng dễ chịu gì. Song, nàng chỉ dừng ở sự đồng cảm, bởi chỉ cần Ngô Tĩnh Vân chịu thu tay, đôi bên tất yếu sẽ ở hai bờ đối lập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-71.html.]
Phạm Khắc Hiếu
Đàm đạo một hồi, tiệc trưa cũng tới giờ. Mọi chuyển bước sang chính sảnh dùng bữa. Dùng thiện xong, Đường Thư Nghi cất lời: “Hậu hoa viên trong phủ trồng mấy gốc phong, vặn độ nhất lúc , xin đưa các ngươi thưởng ngoạn.”
Ngô phu nhân khẽ dậy: “Ai nấy đều cảnh sắc nơi hậu sơn Sùng Quang Tự mùa tuyệt . Chi bằng tìm thời gian thích hợp, đưa bọn trẻ ngoài du ngoạn một chuyến.”
Đường Thư Nghi tuy rõ Ngô phu nhân đang mưu tính chuyện gì, nhưng nàng vẫn đồng ý ngay, nghĩ rằng tiễn mấy càng sớm càng .
“Đến lúc đó cũng gọi cả Đại công tử theo cùng.” Ngô phu nhân , ánh mắt lướt qua Ngô Tĩnh Vân. Ý tứ cho đôi hôn phu hôn thê bồi dưỡng tình cảm vô cùng rõ ràng, song, dụng ý chân chính của bà là gì thì chỉ bà .
Việc nam nữ kết giao ở Đại Càn quản thúc quá nghiêm ngặt. Hôn phu hôn thê thành , chỉ cần trưởng bối cùng, vẫn thể gặp mặt .
“Được, đến lúc đó cũng để nó đến đó thư thả một chút.” Đường Thư Nghi đáp. Trong lòng thầm nghĩ, thư thả ư? Chắc chắn là , hôm đó cần cẩn trọng gấp bội mới .
Chốc lát chuyện, dời gót tới hoa viên của Hầu phủ. Từ đằng xa, bốn năm cây phong đỏ rực như lửa ven lối mòn hiện , bầu trời xanh ngập tràn ánh dương, tạo nên một bức tranh vô cùng mắt.
Ngô phu nhân đưa mắt hiệu với Ngô Tĩnh Nhã. Tĩnh Nhã liền kéo tay Ngô Tĩnh Vân đòi hái lá phong đỏ, Tĩnh Vân cũng thuận ý chiều theo.
Bên , Ngô Tĩnh Xu khẽ ngượng ngùng lấy chiếc lò sưởi cầm tay, đưa đến mặt Đường Thư Nghi, : “Phu nhân, đây là tiểu nữ tự tay . Thấy trời chuyển lạnh, lúc để Phu nhân lồng tay sưởi ấm.”