Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 655

Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:56:06
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nguyệt Hòa gật đầu, xoay bước ngoài. Việc nàng ít , những năm qua, công tử trong Công chúa phủ đến là lẽ thường tình. Chẳng qua, bất ngờ đuổi sạch tất cả cùng lúc thì quả thực là đầu tiên.

 

Ngày hôm đó, động tĩnh tại Công chúa phủ hề nhỏ. Vài vị nam sủng trong hậu viện bộ giải tán, tin đồn bên ngoài cũng dậy sóng nhỏ. Chẳng qua, đối với giới quyền quý ở Thượng Kinh, đây chỉ là chuyện phiếm bữa chiều mà thôi, dù Trường Bình Công chúa cũng tham gia triều chính.

 

khi Dung Vương tin tức, trong tâm hồ dấy lên sóng gió. Chẳng lẽ Trường Bình Công chúa là vì ? Trái tim của nam tử tuổi, gần kề ngưỡng tổ phụ , đột nhiên đập nhanh một nhịp, nhưng nhất thời nên hành xử .

 

Trường Bình Công chúa nữ tử tầm thường, trúng nàng nạp về nhà là . Thậm chí, ngay cả việc đường đường chính chính cưới nàng Vương phi cũng hề dễ dàng. Đương nhiên, cũng hề cưới nàng phi, dù thì Trường Bình cũng nhiều nam sủng như .

 

tài nào nhịn mà nghĩ đến nàng. Kể từ khi Nhu Lợi quốc đ.á.n.h bại, bao giờ thổ lộ tâm sự của với bất kỳ ai. Bản cũng ngờ tới, lúc say rượu đem lòng bày tỏ với vị Công chúa mới chỉ gặp vài . Điều cũng phần nào rõ, hai họ chung chí hướng.

 

Hắn đè nén tâm tư, giả vờ như chuyện gì xảy mà kiên nhẫn đợi thêm hai ngày, đó mới đến Định Quốc Công phủ bái phỏng. Mối quan hệ giữa và Tiêu Hoài vô cùng vi diệu. Bọn họ từng là đối tác, chỉ là trong hợp tác đó, Tiêu Hoài trở thành hùng, chiến thần của Đại Càn, còn là tội nhân của Nhu Lợi quốc. Hơn nữa, hiện tại ở Tây Bắc, tuy rằng hai bên cùng giữ vững một cõi, liên kết chặt chẽ, nhưng cả hai đều đề phòng lẫn .

 

Tiêu Hoài sợ nuôi ý đồ khác, còn thì lo sợ Tiêu Hoài sẽ nuốt chửng thế lực của . Đây cũng là lý do vì đến Thượng Kinh liên hôn, mục đích là để hòa nhập Đại Càn, chân chính trở thành của Đại Càn. Hắn hề dã tâm khôi phục Nhu Lợi, tất nhiên cũng tự năng lực đó.

 

Hắn cưỡi ngựa tới Định Quốc Công phủ, thấy Định Quốc Công thế tử Tiêu Ngọc Thần đợi sẵn ở cửa để tiếp đón. Hắn tiến lên phía hàn huyên với Tiêu Ngọc Thần. Vừa chuẩn bước trong thì thấy Định Quốc Công phu nhân tới. Gặp mặt, tất nhiên hành lễ chào hỏi . Trong lòng nghi hoặc, rốt cuộc là vị khách quý nào đến bái phỏng mà khiến Định Quốc Công phu nhân đích nghênh đón?

 

lúc , hai chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới. Định Quốc Công phu nhân mỉm qua. Sau đó, một nữ tử mặc gấm bào màu tím từ xe bước xuống. Không Trường Bình Công chúa thì là ai.

 

Thấy Định Quốc Công phu nhân chuẩn hành lễ, nàng lập tức đỡ lấy cánh tay của Phu nhân, : "Ngươi là Đế sư, bổn cung gánh nổi lễ nghi của ngươi."

 

Đường Thư Nghi mỉm , kiên trì hành lễ nữa. Hai cùng trong. Khi ngang qua Dung Vương, cả hai hành lễ với . Dung Vương cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút. Hắn chắp tay về phía Trường Bình : "Công chúa dạo vẫn an khang chứ?"

 

Trường Bình đáp lời: "Bổn cung , Vương gia khỏe ?"

 

"Bổn vương cũng khỏe." Dung Vương .

 

Hàn huyên xong, cùng nhập phủ. Sau đó, Trường Bình theo Đường Thư Nghi hậu viện, còn Dung Vương thì cùng Tiêu Ngọc Thần tới tiền viện. Dọc theo đường , nội tâm Dung Vương tài nào giữ bình tĩnh, trong khi tâm tình Trường Bình vẻ gì là phập phồng d.a.o động.

 

Sau khi Dung Vương trở về từ Định Quốc Công phủ, một trầm ngâm, thất thần trong thư phòng hồi lâu. Cuối cùng vẫn nhịn , phái tặng quà đến Công chúa phủ, đồng thời còn gửi kèm theo một phong thư.

 

Sau khi Trường Bình hồi phủ, nàng hầu báo Dung Vương sai tới tặng lễ vật. Nàng nghiền ngẫm đống lễ vật bàn, cả trang sức và điểm tâm. Nàng mở thư xem, đập mắt chính là những dòng chữ cứng cáp, hữu lực, đầy khí khái.

 

Dung Vương vốn là võ tướng, thư tín cũng mang phong thái thẳng thắn, bày tỏ ý thỉnh cầu nàng gặp mặt một . Sau khi xong thư tín, Trường Bình suy nghĩ hồi lâu, đoạn dặn dò Nguyệt Hòa: "Đưa đồ đáp lễ cho Dung Vương, thỉnh tới biệt viện bản cung du ngoạn."

 

Dẫu đang lúc vô vị, cùng tiêu khiển cũng xem như giải sầu g.i.ế.c thời gian.

 

Khi nhận hồi lễ, tâm trạng Dung Vương chút vi diệu, vì đây tặng vật phẩm cho các nữ nhân khác, từng nhận món nào tương đương về giá trị. Hơn nữa, những thứ ban tặng đa phần đều là đồ vật khác ban cho.

 

Biệt viện Trường Bình đề cập ở ngoại thành. Ngày hôm , trời hửng sáng, Dung Vương rời giường. Hắn thử qua mấy bộ y phục, chỉ khi chọn một bộ ý mới xuất phát, trong lòng tràn ngập chờ mong.

 

Lúc tới, Công chúa vẫn kịp đến, nhưng quản sự biệt viện báo nên cung kính mời Dung Vương sảnh nghỉ ngơi. Dung Vương đợi ở biệt viện, trải qua gần nửa ngày trời mới thấy bóng dáng Trường Bình xuất hiện.

 

Hôm nay nàng vận một trường bào đen tuyền điểm xuyết ánh kim, tổng thể uy nghiêm ẩn chứa nét phong tình quyến rũ. Trái tim Dung Vương thoáng chốc xao động, khẽ loạn nhịp.

 

Hai họ thi hành lễ nghi xong, Trường Bình liền dẫn Dung Vương dạo xung quanh. Biệt viện do Tiên Hoàng ban tặng, cảnh trí tự nhiên hề tệ, chỉ là tiết trời đông, vật đều vẻ tiêu điều, hiu quạnh.

 

Dạo chơi một lát, họ dừng chân nghỉ ngơi trong đình. Trường Bình đề nghị: "Hôm nay chúng nướng thịt ở đây để dùng bữa trưa, ý Vương gia thế nào?"

 

Thi thoảng phủ Định Quốc Công thỉnh khách quý tới hoa viên tự tay nướng thịt, hoạt động dần trở nên thịnh hành trong Thượng Kinh. Trường Bình từng tham gia hai , nhưng Dung Vương trở về kinh thành lâu nên vẫn dịp trải nghiệm.

 

Đợi đến khi nguyên liệu nấu ăn và bếp lò đều chuẩn sẵn sàng, Trường Bình định tự tay nướng thịt. Hắn cũng lập tức tham gia, đoạn cùng nàng: "Kiểu thật thú vị."

 

Trường Bình đáp: "Chờ xuân sang, muôn hoa đua nở, chúng nướng thịt, như thế còn vui thích hơn nhiều."

 

Dung Vương khỏi hâm mộ Trường Bình, thốt: "Công chúa quả thực lãng mạn."

 

Trường Bình bắt tay xâu thịt thành chuỗi, tùy ý : "Vương gia đại nghĩa."

 

Tuy lời nàng thốt vẻ tùy tiện, nhưng nó khắc sâu tâm trí Dung Vương. Trong mắt bách tính Nhu Lợi quốc và một bộ phận dân chúng Đại Càn, đại nghĩa, song, những thuộc Hoàng thất Nhu Lợi quốc một mực cho rằng là kẻ phản quốc, bán nước cầu vinh.

 

"Vương gia mau trở xâu thịt , sắp cháy ."

 

Âm thanh của Trường Bình khiến Dung Vương chợt hồn, lập tức trở xâu thịt trong tay. Hắn đầu Trường Bình bên cạnh, chỉ thấy nàng vẫn đang chuyên tâm nướng, dường như hề chú ý đến . Hắn hiểu, câu "đại nghĩa" Trường Bình thể chỉ là thuận miệng, nhưng là lời chân thật phát từ đáy lòng nàng. Không hiểu , trong lòng cảm thấy chút xúc động.

 

Một là công chúa tôn quý, một là Vương gia võ tướng, việc tự nướng thịt cũng là một trải nghiệm mới mẻ. Chỉ chốc lát , bọn họ trở về đình để chuyện trò. Đều là sinh trong Hoàng thất, tiếng chung giữa họ ít, tán gẫu với vô cùng vui vẻ.

 

Sau khi dùng xong bữa trưa, Trường Bình nghỉ ngơi. Dung Vương cáo từ, Trường Bình cũng đuổi , chỉ sai chuẩn một căn sương phòng cho Dung Vương nghỉ ngơi.

 

Buổi chiều, hai họ cùng dạo chơi hậu sơn. Đến bữa tối, Dung Vương vẫn hề ý rời .

 

Bữa tối, hai ăn uống và dùng chút rượu thịt. Dung Vương thừa dịp nắm lấy tay Trường Bình, ánh mắt dâng đầy tình ý dạt dào, ý tứ quá rõ ràng. Trường Bình né tránh, chỉ khẽ: "Vương gia lưu nơi chăng?"

 

Dung Vương gật đầu. Trường Bình dậy, kéo tay về phía phòng ngủ. Cả hai đều ở độ tuổi , một chuyện xác thực cần câu nệ ngượng ngùng. Dung Vương thấy nàng thản nhiên như thế, cảm thấy mới lạ, đồng thời cũng rung động thôi.

 

Chuyện chăn gối, giữa việc trao gửi tình cảm chân thành và việc đơn thuần phát tiết d.ụ.c vọng quả thật khác xa một trời một vực. Đêm , cả Dung Vương lẫn Trường Bình đều đạt tới sự thỏa mãn tuyệt đối, cả về thể lẫn tâm hồn. Tuy nhiên, họ đều hiểu rõ, mối quan hệ chỉ thể dừng ở đây. Dung Vương thể phủ công chúa để Phò mã, mà Trường Bình cũng thể đảm đương vị trí Dung Vương Phi.

 

Sáng sớm ngày hôm , hai ôm cùng một chỗ. Bàn tay to lớn của Dung Vương vuốt ve đầu vai trơn bóng của nàng, nhẹ giọng : "Sau tặng lễ vật cho nàng, nàng cần đáp lễ, đó là tâm ý của ."

 

Trường Bình liếc mắt một cái: "Bổn cung đáp lễ cũng là tâm ý."

 

Dung Vương bất đắc dĩ một tiếng: "Được, tâm ý của Công chúa, xin nhận."

 

Hai còn ở giường thủ thỉ ân ái thêm một lát mới rời giường. Dung Vương dùng xong điểm tâm sáng mới trở về. khi , giao hẹn với Trường Bình, hai ngày nữa tới. Trường Bình từ chối.

 

Đợi , Trường Bình ngả lên ghế quý phi, vẻ ngẩn ngơ. Một lúc lâu , nàng mới cất lời với Xuân Vinh và Nguyệt Hòa: "Bổn cung sinh cho Dung Vương một hài tử, ý các ngươi ?"

 

Xuân Vinh trầm ngâm chốc lát mới đáp: "Nếu là Dung Vương, quả thực đủ tư cách để phụ của Tiểu điện hạ."

 

Trường Bình c.ắ.n môi , chợt Nguyệt Hòa khẽ hỏi: "Vậy cần bẩm báo cho Dung vương ?"

 

Phạm Khắc Hiếu

Trường Bình trầm ngâm giây lát, đáp: "Chuyện thể giấu mãi , chi bằng cứ sớm thì hơn."

 

Xuân Vinh và Nguyệt Hòa đều gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm: Dung vương liệu cam lòng để cốt nhục của lưu lạc bên ngoài chăng? Nếu đứa bé theo Công chúa, tất nhiên sẽ mang họ của Công chúa.

 

Những ngày tiếp đó, cách hai ngày Trường Bình và Dung vương gặp , thậm chí thỉnh thoảng Dung vương còn lưu biệt viện hai ngày. Xuân Vinh và Nguyệt Hòa đôi khi cảm thấy Dung vương đang đối xử với chủ tử của các nàng như một phòng nhì bí mật, nhưng những lời các nàng chỉ dám giấu kín trong lòng, tuyệt đối dám thốt nửa lời.

 

Hôm đó, khi Trường Bình đang ở trong phủ, Dung vương cho mang đến nhiều lễ vật. Mỗi món quà Nguyệt Hòa đều cẩn thận mở cho Trường Bình ngắm nghía, thể phủ nhận, Dung vương cực kỳ am hiểu sở thích của nàng, hầu như vật phẩm đều khiến nàng lòng.

 

Sau khi xem xong lễ vật, Trường Bình dậy, dẫn theo Xuân Vinh và Nguyệt Hòa đến khố phòng chọn quà đáp lễ cho Dung vương. Trên đường , Xuân Vinh thấp giọng ghé tai Trường Bình: "Công chúa, kỳ nguyệt sự của ngài dường như quá ngày ?"

 

Trường Bình xong thì ngẩn , Nguyệt Hòa bên cạnh cũng thêm: " , vốn dĩ đến từ mấy hôm ."

 

Chủ tớ ba đều lộ vẻ kinh hỉ, liền bỏ ý định đến khố phòng, lập tức mời đại phu trong phủ đến bắt mạch. Phủ Công chúa nuôi riêng một đại phu, chỉ chốc lát thấy ông xuất hiện. Trường Bình đưa tay , đại phu đặt một chiếc khăn lụa lên cổ tay nàng, đó cẩn thận thăm dò mạch tượng, nhưng càng xem, nét mặt càng lộ vẻ kinh ngạc.

 

Trường Bình thấy vẻ mặt của , thản nhiên hỏi: "Mạch tượng ?"

 

Vị đại phu lập tức quỳ sụp xuống, cúi đầu dám hé răng nửa lời. Công chúa sống một trong phủ, bỗng nhiên hoài thai, lá gan dám bẩm báo! Hắn hiểu rõ, các công tử trong phủ công chúa đều uống t.h.u.ố.c tránh thai, loại t.h.u.ố.c do chính tay kê đơn. Chẳng lẽ vị công tử nào mưu đồ thượng vị nên lén lút uống thuốc?

 

"Có chuyện gì, cứ thẳng." Trường Bình chút thiếu kiên nhẫn lên tiếng.

 

"Bẩm Công chúa... mạch tượng ẩn ẩn như ngọc, quả thực là dấu hiệu hoài thai. vì thời gian còn ngắn ngủi, mạch tượng thể rõ ràng tuyệt đối." Đại phu khúm núm trình bày.

 

Mặc dù đang là mùa đông giá lạnh, nhưng đầm đìa mồ hôi.

 

Trên gương mặt Trường Bình lập tức hiện lên ý : "Phải mất bao lâu thì mới thể xác định chắc chắn?"

 

Đại phu đáp: "Hẳn là ba đến năm ngày nữa là thể chẩn đoán rõ ràng."

 

Trường Bình khẽ "ừ" một tiếng, vị đại phu liền vội vã thu dọn hành lý lui . Xuân Vinh đưa đến cửa viện thấp giọng dặn dò: "Hà đại phu hẳn rõ chuyện gì nên , chuyện gì nên , đúng ?"

 

Hà đại phu lập tức cam đoan: "Ngài cứ tâu với Công chúa yên tâm, tiểu nhân tuyệt đối sẽ để lộ nửa lời phong phanh nào ngoài."

 

Trường Bình khẽ vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của , cảm thấy lẽ nơi đây đang thai nghén một sinh mệnh bé bỏng, những tháng ngày buồn chán bỗng chốc trở nên đáng mong chờ hơn.

 

"Chúc mừng Công chúa." Nguyệt Hòa vui vẻ . "Nếu Hà đại phu như thế, tám chín phần mười là sự thật ."

 

"Ôi chao, sắp chuẩn các vật dụng để dưỡng thai ." Xuân Vinh cũng tươi , nếu tiểu chủ tử, bà cũng vô cùng hân hoan.

 

Trường Bình hân hoan bật , nhưng vẫn nhắc nhở: "Cứ đợi cho chuyện chẩn đoán chắc chắn hẵng bàn tiếp."

 

Xuân Vinh và Nguyệt Hòa đều . Nguyệt Hòa khẽ hỏi: "Vậy ngày mai còn đến biệt viện theo ước hẹn ạ?"

 

Trường Bình giao hẹn với Dung vương rằng ngày mai sẽ gặp mặt.

 

Trường Bình nghĩ ngợi phân phó: "Ngươi hãy phái tới Dung vương phủ truyền lời, hai ngày tới bổn cung chuyện, khi nào đến biệt viện sẽ thông báo cho ."

 

Nguyệt Hòa gật đầu lĩnh mệnh, đó xoay ngoài. Nàng càng lúc càng cảm thấy chủ tử nhà quả thực giống hệt như phòng nhì Dung vương b.a.o n.u.ô.i .

 

Bên , Dung vương nhận tin truyền đến từ phủ Công chúa, trong lòng khỏi chút thất vọng. truy vấn Trường Bình rốt cuộc chuyện gì. Tuy rằng cả hai chuyện hợp ý , nhưng Trường Bình từng hé răng về chuyện trong phủ Công chúa, càng nhắc đến những trong tông thất. Hắn cũng bao giờ kể chuyện Dung vương phủ cho Trường Bình , kể cả chuyện những đứa con của .

 

Bọn họ đều ăn ý chỉ trò chuyện những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, đả động đến gia sự và quốc sự.

 

Sau năm ngày dài đằng đẵng, Trường Bình mời đại phu tới thăm mạch. Lần , vị đại phu quả quyết khẳng định nàng hoài thai. Trường Bình vui mừng khôn xiết, lập tức : "Phải ban thưởng! Mỗi trong phủ đều phần."

 

Phủ Công chúa rộn ràng trong niềm vui mừng khôn xiết. Sau khi niềm vui lắng xuống, Trường Bình bắt đầu suy nghĩ đến chuyện tiếp theo. Nàng bao giờ ý định giấu giếm sự tồn tại của đứa bé, hài tử của Trường Bình nàng nhất định sống quang minh chính đại ánh mặt trời.

 

"Nhất định thông báo, bẩm báo cho Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu ." Trường Bình với Xuân Vinh và Nguyệt Hòa.

 

Hài tử của nàng thể thừa kế tước vị, nếu là nam nhi, ít nhất cũng đoạt tước vị Hầu tước. Nếu đứa bé mang họ Lý như nàng, phong Quận vương cũng là chuyện thể xảy . Nếu là nữ nhi, thì là Quận chúa. Đương nhiên, tất cả những điều đều xem ý chỉ của Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu.

 

Đã mẫu , tự nhiên sẽ kiềm lòng lo nghĩ cho hài tử của .

 

"Nên bẩm báo với Dung vương , là trình tấu lên Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng ạ?" Nguyệt Hòa hỏi.

 

Trường Bình suy nghĩ cẩn thận đưa quyết định: "Thông báo cho Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng ."

 

Đặt bối cảnh chính trị, nàng và hài tử ắt dựa Thánh thượng. Xét về tình , bọn họ tất nhiên càng cận với Hoàng đế hơn. Hơn nữa, việc thỉnh cầu Thái hoàng thái hậu và Thánh thượng phê chuẩn , cũng thể hiện nàng tôn trọng xem họ là thích. Trước đây khi xử lý việc, nàng vốn nghĩ sâu xa đến thế, nhưng giờ đây bất giác cân nhắc những điều .

 

"Nguyệt Hòa, truyền thẻ bài cung, ngày mai bổn cung sẽ đến bái kiến Thái hoàng thái hậu." Trường Bình .

 

Nguyệt Hòa lập tức mệnh. Sáng hôm , khi dùng điểm tâm, Trường Bình liền tiến cung. Trò chuyện cùng Thái hoàng thái hậu một lát, nàng mới cất lời: "Mẫu hậu, hôm nay con đến đây là chuyện hệ trọng trình báo với và Thánh thượng."

 

Thái hoàng thái hậu thấy vẻ mặt nghiêm cẩn của nàng thì thu ý : "Có chuyện gì khiến con trịnh trọng như ?"

 

"Con hoài thai." Trường Bình đáp.

 

Căn phòng chìm tĩnh lặng. Mãi , Thái hoàng thái hậu mới cất giọng khẽ hỏi: "Là cốt nhục của ai?"

 

Thái hoàng thái hậu quả thực chấn động mạnh.

 

"Là... Dung vương."

 

Lời khiến Thái hoàng thái hậu kinh ngạc tột độ: "Con.... Con cùng Dung vương là từ khi nào..."

 

Lời tiếp theo khó thành câu, Thái hoàng thái hậu ngưng , đó hỏi: "Con tính toán gì ?"

 

Bà rõ ràng cảm thấy Trường Bình sẽ gả cho Dung vương.

 

Quả nhiên, bà Trường Bình đáp: "Vẫn như đây thôi, chỉ là thêm một hài tử mà thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-655.html.]

 

Thái hoàng thái hậu trầm tư hồi lâu mới : "Chuyện , là con nên trình bày với Thánh thượng."

 

Bà cảm thấy thể tự quyết định việc , dù Dung vương cũng một Vương gia tầm thường. Bà phân phó hầu truyền Hoàng thượng. Chẳng mấy chốc, Lý Cảnh Tập đến. Sau khi Trường Bình hành lễ, nàng lập tức trình bày việc hoài thai cốt nhục của Dung vương, đồng thời khẳng định bản ý định kết hôn với .

 

Lý Cảnh Tập xong cũng kinh ngạc, nháy mắt một cái, đó hỏi: "Chuyện Cô mẫu hoài thai, Dung vương ?"

 

Kỳ thực, Lý Cảnh Tập từ lâu coi Trường Bình như một Trưởng công chúa nhàn tản trong tông thất. Nàng tuy là nữ nhi, nhưng hành sự hề kém cạnh nam nhân. Lại bởi nàng từng tham dự triều chính, nên đương nhiên Lý Cảnh Tập can thiệp nhiều chuyện riêng của nàng. giờ đây, nàng hoài thai cốt nhục của Dung vương, việc thể khiến bận tâm.

 

Dung vương vốn là Vương gia của Nhu Lợi quốc. Dù hiện tại quy thuận Đại Càn, song ai thể đảm bảo ôm mộng phục quốc Nhu Lợi. Tuy rằng vẻ ngoài của Dung vương hiện tại, lẽ dị tâm .

 

"Ta vẫn thông tri cho ." Trường Bình đáp.

 

Lý Cảnh Tập trầm ngâm một lúc lâu, đó mới : "Nếu Cô mẫu quyết định một nuôi dưỡng hài tử, trẫm dị nghị. Hài tử là cốt nhục của Lý gia , cần hưởng đãi ngộ xứng đáng. Cô mẫu vẫn nên thương nghị rõ ràng với Dung vương , thể để ngoài cảm thấy Hoàng thất hành sự ngang ngược, vô lý."

 

Lý do cốt yếu vẫn là vì phận của Dung vương quả thực khác biệt.

 

Trường Bình gật đầu: "Trở về sẽ lập tức thông tri cho ."

 

Sau khi hàn huyên thêm một lát, Trường Bình mới cáo từ. Thái hoàng thái hậu sang Lý Cảnh Tập hỏi: "Nếu Dung vương chấp thuận thì nên tính đây?"

 

"Dung vương hẳn sẽ chấp nhận để Trường Bình Cô mẫu một nuôi dưỡng hài tử." Lý Cảnh Tập đoạn, khẽ nở nụ . "Kỳ thực đây là một chuyện . Cho dù Trường Bình Cô mẫu thành với Dung vương , cốt nhục của bọn họ vẫn chảy một nửa dòng m.á.u của Lý gia."

 

"Nếu là nữ nhi thì đáng ngại, nhưng nếu là nam nhi, cần kế thừa tước vị Dung vương. Trẫm sẽ ban cho đãi ngộ xứng đáng của con cháu Hoàng thất. Hơn nữa, lớn lên ở kinh thành, ắt sẽ cận với chúng hơn. Nếu , thể chưởng quản binh mã của Dung vương..."

 

Có thể tiêu trừ hậu hoạn trong hòa bình là thượng sách. Đương nhiên, đây là kế sách lâu dài, mắt việc Trường Bình và Dung vương một hài tử cũng lợi để Dung vương định và an phận hơn.

 

"Mặc dù Trường Bình đôi lúc hành sự phần phóng khoáng." Thái hoàng thái hậu . " con bé vẫn là hiểu chuyện, rõ chuyện gì nên , chuyện gì nên ."

 

Lý Cảnh Tập gật đầu. Nếu Trường Bình là một kẻ hồ đồ như Túc vương, tất nhiên dung thứ.

 

Về phần Trường Bình, nàng trở về phủ, lập tức sai đến Dung vương phủ thông tri cho Dung vương, hẹn ngày mai gặp mặt tại biệt viện. Dung vương nhận tin báo thì vô cùng vui mừng, tám chín ngày bọn họ gặp , thực sự vô cùng nhớ nhung nàng.

 

Sáng sớm hôm , mang theo những lễ vật mấy ngày nay chuẩn cho Trường Bình mà đến biệt viện. Trường Bình vẫn tới, nhưng Dung vương trở thành khách quen, tiến chút trở ngại. Hắn đợi hơn một khắc, Trường Bình mới chậm rãi xuất hiện.

 

Hai an tọa trong phòng, khi sai mang bánh lên, Trường Bình liền bảo bọn thị hầu lui xuống. Trong phòng chỉ còn hai họ. Dung vương tiến tới nắm lấy tay Trường Bình, giọng chứa đựng sự quan tâm: "Mấy ngày nay nàng bận rộn việc gì mà đoái hoài đến ?"

 

Trong mắt chất chứa nỗi nhớ, khiến tâm tình Trường Bình khẽ rung động. Dù nàng còn là tiểu cô nương vô tri như ngày , nhưng một dành tình ý sâu đậm cho , thì ai mà xúc động đôi chút? Ánh mắt nàng chớp nhẹ một cái, đó ngước Dung vương, cất lời: "Ta thai."

 

Dung Vương thấy lời , cảm giác như đang lạc mộng ảo. Hắn chỉ đăm đăm Trưởng Công chúa, hồi lâu vẫn nên đáp lời . Tuy rằng nàng xác định sẽ tự nuôi dưỡng hài tử , nhưng thấy thần sắc bối rối của Dung Vương lúc , trong lòng nàng vẫn dâng lên chút hụt hẫng.

 

Nàng khẽ rút tay khỏi bàn tay rộng lớn của , trầm giọng: "Vương gia cần ưu tư. Đứa nhỏ vẫn sẽ do nuôi nấng, tuyệt đối phiền đến ngài dù chỉ là nửa phần."

 

"Không... ..." Hắn thẳng nàng, ngữ khí đầy khó tin: "Tại ... mang thai?"

 

Trưởng Công chúa lúc vô cùng vui. Nàng hừ lạnh một tiếng chút nể nang: "Nếu ngươi thừa nhận thì cũng chẳng . Vốn dĩ, bổn cung cũng ý định để ngươi nuôi dưỡng đứa nhỏ . Ngươi lui ."

 

Vừa dứt lời, nàng liền dậy xoay rời . Dung Vương lập tức giữ chặt cổ tay nàng, giọng dịu xuống: "Trường Bình, từng sẽ chịu trách nhiệm, chỉ là nhất thời... hề ngờ tới mà thôi."

 

Hắn nhớ , nhiều năm qua Trường Bình nuôi dưỡng ít nam sủng trong phủ nhưng bao giờ mang thai. Nếu nàng thể sinh, thì hẳn là nàng sinh, và luôn dùng phương t.h.u.ố.c tránh thai. Bởi , từ đến nay cả hai từng bàn bạc qua vấn đề phòng ngừa thai nghén. Giờ đây, nàng bỗng nhiên thai, nhất thời khiến bối rối xử trí .

 

"Dung Vương gia, mặc kệ ngươi phụ trách , bổn cung nhất định vẫn sẽ sinh đứa nhỏ , và nhất định do bổn cung tự tay nuôi lớn."

 

Nàng ngẩng đầu , sắc mặt tĩnh lặng. Kỳ thực, nếu Dung Vương nhận trách nhiệm, đó cũng là chuyện , giúp nàng bớt ít phiền phức. Giờ phút , sự hụt hẫng tan biến .

 

"Trường Bình." Dung Vương kéo nàng xuống, thẳng mắt nàng, nghiêm túc : "Chúng quen lâu, nàng dành cho bao nhiêu chân tình, nhưng đối với , quả thực là hận vì gặp nàng quá muộn. Mấy ngày nay thường xuyên tự vấn, nếu chúng quen sớm hơn thì bao, thể quang minh chính đại rước nàng về Vương phi."

 

Nàng bình thản đáp ánh mắt . Những lời lẽ lẽ sẽ một tiểu cô nương mười mấy tuổi rung động, nhưng đối với nàng, lời ngon tiếng ngọt của Dung Vương thể khiến nàng động lòng nửa phân.

 

Dung Vương ánh mắt đạm mạc đ.â.m thẳng tâm khảm, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Hắn vội vàng giải thích: "Thái độ của thật sự . Ta từng nghĩ đến việc chối bỏ trách nhiệm, chỉ là nhất thời... quá bất ngờ mà thôi."

 

Trưởng Công chúa trầm mặc một lát cất lời: "Vừa cũng phần xúc động, lỡ lời. Vậy, chúng hãy bàn luận tiếp về chuyện ."

 

Trường Bình rõ ràng, phận của Dung Vương hết sức đặc thù, nàng thể bỏ mặc để sinh đứa nhỏ, cả đời qua . Huống hồ, Hoàng thượng cũng sẽ chấp thuận việc .

 

Dung Vương thì mỉm , vội vàng nắm lấy tay nàng: "Được, nếu hài tử đến, chúng nhanh chóng chuẩn hôn sự. Ngày mai, sẽ cung thỉnh an Hoàng thượng để bẩm báo chuyện , mời Người tứ hôn cho chúng . Hôn lễ..."

 

"Vương gia." Trưởng Công chúa cắt ngang lời . "Lời nãy của là lời trong lúc nóng giận. Ta thật sự tính toán sẽ một nuôi dưỡng hài tử . Ngươi cứ yên tâm, cho dù là nam hài nữ nhi, cũng sẽ nuôi dạy nó nên , và về , nó sẽ kế thừa bộ gia sản của ."

 

Dung Vương ngẩn : "... Ý nàng là, thành cùng ?"

 

Trưởng Công chúa: " . Ta đường đường là Trưởng Công chúa tôn quý, tại từ bỏ sự kiêu hãnh đó để chạy Kế phi cho ngươi?"

 

Dung Vương: "..."

 

Hắn nôn nóng bật dậy, trong phòng, một lúc mới thốt lên: "Nàng là nữ tử, m.a.n.g t.h.a.i cốt nhục của , tại thể thành ?"

 

Trưởng Công chúa: "Bổn cung là Trưởng Công chúa của Đại Càn. Nam sủng còn nuôi , tại thể nuôi dưỡng hài tử của chính ?"

 

Dung Vương: "..."

 

659

 

Dung Vương thầm cảm thán Trưởng Công chúa đúng là dứt khoát lạnh lùng, xuống giường là nhận . nếu nàng cứ khư khư cố chấp tự nuôi dưỡng đứa nhỏ, quả thực còn cách nào. Rốt cuộc, thể cưỡng ép một vị Trưởng Công chúa thành . hài tử là cốt nhục của , thể để nó lưu lạc bên ngoài !

 

"Nàng... Nàng thật sự màng đến tình cảm giữa và nàng ?" Dung Vương chút thương tâm, ngữ khí mang theo vẻ thất vọng.

 

Khi bọn họ ở bên trong cảnh danh phận, luôn cảm thấy bản bạc đãi nàng. Bởi , phàm là vật phẩm nào trong tay, đều mang đến dâng tặng cho Trường Bình. Giờ đây nàng mang cốt nhục, vốn nghĩ sẽ nhiều khúc mắc như , chỉ hai họ thành , cùng bách niên giai lão. Thế nhưng Trưởng Công chúa chỉ nghĩ đến sự tự do của riêng .

 

Trưởng Công chúa cúi đầu trầm mặc. Nàng thừa nhận, Dung Vương là nam tử hợp ý nàng nhất từ đến nay, hai ở bên quả thực vui vẻ. những điều đó vẫn đủ để nàng vứt bỏ cuộc sống tự do tự tại hiện tại, để tiến chốn nội trạch đầy rẫy tranh đấu.

 

Dung Vương thấy nàng đáp lời, càng thêm buồn bã. Hắn : "Nàng hãy suy nghĩ cho thật cẩn thận . Dù cũng thể để cốt nhục của lưu lạc bên ngoài. Ta tin tưởng Hoàng thượng là phân định trái."

 

Nàng dù là cô mẫu của Hoàng thượng, nhưng thế gian vẫn tồn tại công lý và lý lẽ.

 

Dung vương xoay rời . Trường Bình Công chúa thẫn thờ an tọa trong đại sảnh thêm chốc lát, đoạn mới chậm rãi dậy. Xuân Vinh và Nguyệt Hòa thấy dung nhan nàng mấy , đều vô cùng lo lắng, vội vàng dìu nàng về tẩm viện. Đến nơi, Nguyệt Hòa khẽ khàng hỏi: "Công chúa, Vương gia những gì?"

 

Trường Bình tựa ghế quý phi, hữu khí vô lực thốt lên: "Chàng thành ."

 

Nguyệt Hòa và Xuân Vinh , nên mở lời thế nào. Trong tình thế hiện tại, việc Dung vương đề xuất thành là hợp tình hợp lý, nhưng với Công chúa điện hạ, kết hôn chắc là một phúc phận.

 

"Chuyện hãy để hẵng tính." Trường Bình thêm một hồi lâu. Nàng hiểu rõ, sợ rằng việc sẽ ngốn ít thời gian và tâm lực.

 

Dung vương tức giận trở về Vương phủ. Ban đầu, y định tiến cung diện kiến Thánh thượng, nhờ Người phân xử. ngẫm , nếu chuyện thổi bùng, đối với cả y lẫn Trường Bình đều bất lợi, thậm chí thể khiến tình cảm đôi bên càng thêm rạn nứt. Cuối cùng, y quyết định tới Định Quốc Công phủ, thỉnh cầu Định Quốc Công phu nhân mặt khuyên Trường Bình một lời.

 

Y cưỡi ngựa tới Định Quốc Công phủ, khi gặp Định Quốc Công Tiêu Hoài, tâm tình chút khó thổ lộ, nhưng cuối cùng vẫn đành hổ mà kể rõ đầu đuôi chuyện. Tuy Định Quốc Công phu nhân đôi chút kinh ngạc khi mối quan hệ giữa y và Trường Bình, nhưng cuối cùng nàng vẫn đồng ý khuyên giải Công chúa một phen.

 

Về phần Trường Bình, nàng hồi phủ Công chúa gặp ngay Đường Thư Nghi. Phu nhân thấy nàng bèn gọi hàn huyên: "Nếu hài tử sinh , ngươi chính là mẫu . Đã là nương tử thì suy nghĩ cho cốt nhục của . Ngươi là Trưởng Công chúa, ngươi thể cần để tâm đến ánh mắt thế nhân, gì thì , nhưng đứa trẻ thì ?"

 

"E rằng ngay từ nhỏ, hài tử gánh chịu những ánh mắt dò xét, kỳ thị từ đời. Trong tình huống như , liệu nó thể như ngươi, tùy tâm sở dục, sống màng đến lời ong tiếng ve chốn nhân gian ? Nếu tính tình nó khác ngươi, nó để tâm đến miệng lưỡi thế gian, thì ngươi định xử trí ?"

 

Lắng những lời của Đường Thư Nghi, Trường Bình trầm tư hồi lâu. Kỳ thực, lẽ nào nàng rõ, Hoàng thượng cũng mong nàng thành với Dung vương, vì như thế thể giúp Dung vương an cư lạc nghiệp tại kinh thành. Hơn nữa, những lời Phu nhân quả thực chí lý. Đã hài tử, nàng thể chỉ lo nghĩ cho riêng bản , mà còn tính toán cho tương lai của cốt nhục.

 

Song, dù thành với Dung vương, nàng cũng quyết theo về Tây Bắc. Dù Dung vương nhắc đến nội viện, nàng tự , nơi tất yếu là cơ thành đàn. Hơn nữa, còn đích tử và các thứ tử khác. Chỉ nghĩ đến đối mặt với đám , nàng cảm thấy phiền lòng vô hạn, nên nàng dứt khoát sẽ rời kinh.

 

Trường Bình vốn do dự chần chừ, một khi hạ quyết tâm, nàng liền sai truyền tin mời Dung vương đến Công chúa phủ. Sau khi Dung vương nhận tin báo, y thở phào nhẹ nhõm. Xem , Trường Bình lọt lời khuyên của Định Quốc Công phu nhân. Y thực sự chuyện riêng tư lớn thêm nữa.

 

Y mang theo vô lễ vật tới Công chúa phủ, khi diện kiến Trường Bình, cử chỉ của y vô cùng khiêm nhường, gần như hạ . Y an tọa đối diện nàng, hòa nhã: "Sức khỏe của nàng dạo ? Có chỗ nào khỏe ?"

 

Trường Bình đáp: "Không gì đáng ngại, chỉ là dễ mệt mỏi và ham ngủ hơn đây mà thôi."

 

Dung vương "Ừ" một tiếng: "Vậy thì nàng cứ an dưỡng nhiều , những chuyện khác cần bận tâm suy nghĩ quá nhiều, thể nàng là quan trọng nhất."

 

Trường Bình những lời quan tâm của , nội tâm thấy dễ chịu hơn nhiều. Dù , đôi bên còn chung sống, nàng vì những chuyện đáng mà tự chuốc lấy phiền lòng. Nàng nghiêng tìm một tư thế thoải mái tựa ghế, đoạn thẳng Dung vương, nghiêm nghị cất lời.

 

660

 

"Vương gia, hai ngày nay suy nghĩ kỹ lưỡng. Chàng lý, m.a.n.g t.h.a.i cốt nhục của , việc chúng kết tóc se tơ là điều nhất."

 

"Trường Bình."

 

Quả thật, Dung vương đối với Trường Bình chút tình ý, nhưng đây vì nhiều ràng buộc mà y dám nghĩ đến việc cùng nàng kết duyên. giờ đây, khi duyên phận định, y cảm thấy cần rõ hết tâm tư.

 

"Năm nay bước sang tuổi bốn mươi. Trải qua bao nhiêu chuyện lớn nhỏ đời, vốn tưởng rằng tâm chí sắt đá, sẽ còn rung động bất kỳ điều gì nữa. kể từ khi quen nàng, mới nhận nơi sâu thẳm trong tim vẫn còn lưu giữ một dịu dàng."

 

Y nắm lấy tay Trường Bình. Thân thể cường tráng của y, khuôn mặt đầy phong sương ánh lên vẻ dịu dàng: "Trường Bình, dẫu việc thành của chúng là do ngoài ý hài tử, nhưng tình cảm dành cho nàng tuyệt nhiên vì đứa bé ."

 

Sự dịu dàng bất chợt của Dung vương khiến Trường Bình thoáng chút quen, nhưng đồng thời nội tâm cũng dấy lên sự xúc động khôn nguôi. Không là nàng vô tình với Dung vương, nếu chẳng duy trì mối quan hệ lâu dài với y. Song, tình cảm đó vẫn đủ để khiến nàng phá bỏ những nguyên tắc cá nhân.

 

Nàng khẽ cúi đầu, bàn tay đang Dung vương nắm chặt. Đoạn, nàng ngước mắt thẳng ánh mắt thâm thúy của y : "Ta lĩnh hội tình ý của , song vẫn vài điều , để tránh đôi vì đó mà nảy sinh hiềm khích."

 

"Nàng cứ ." Dung vương hề kinh ngạc việc Trường Bình bàn điều kiện khi thành . Trường Bình, với phận của nàng, vốn dĩ đủ tư cách để chuyện .

 

“Hôn lễ của , cứ cử hành ở Kinh thành .” Trường Bình dứt khoát .

 

Dung vương gật đầu: “Được.”

 

Trường Bình , đoạn : “Sau khi thành hôn, sẽ theo về Tây Bắc. Hài tử cũng sẽ ở Công chúa phủ với .”

 

Lúc Dung vương trầm mặc hồi lâu: “Trường Bình, thể lưu Kinh thành lâu dài, nhưng cũng chia lìa nàng.”

 

Trường Bình vô cùng kiên định, nàng thẳng thắn bày tỏ ý niệm trong lòng: “Trong Vương phủ tại Tây Bắc của , hẳn là nhiều cơ , cùng các hài tử của …”

 

“Trường Bình!”

 

“Chàng hãy hết.” Trường Bình lật tay, nắm chặt lấy tay . “Chàng và kết duyên ở độ tuổi , hai bên đều chuyện cũ là lẽ thường. Ta từng Phò mã, từng cưới Vương phi, dưỡng trai lơ, cùng cốt nhục; đây đều là sự thật thể chối bỏ.”

 

Dung vương nở nụ , đồng thời trái tim rung động vì sự thấu hiểu và thẳng thắn của nàng.

 

“Phàm là nơi , tất tranh đấu,” Trường Bình . “Ở Thượng Kinh, còn thể tự tách khỏi triều chính, tránh xa những thị phi tranh quyền đoạt lợi. nếu theo tới Tây Bắc, bước Dung Vương phủ, ở vòng xoáy đó, dù tranh cũng khó tránh khỏi. Hơn nữa, với các hài tử của , sự hiện diện của sẽ là một mối uy hiếp, tất nhiên sẽ khiến họ bất an.”

 

“Những chuyện đều thể xử lý.” Dung vương . “Cơ của , thể các nàng an phận bao nhiêu, nhưng chỉ cần ở đó, các nàng sẽ dám động đến nàng dù chỉ là một mảy may.”

 

Trường Bình nhạt, ánh mắt ẩn chứa sự khinh mạn: “Chàng cho rằng sợ hãi bọn họ ư? Chẳng qua lười phí tâm cơ tranh đoạt mà thôi.”

 

Dung vương bất đắc dĩ: “Ta , nàng yên tâm, sẽ để các nàng quấy nhiễu đến nàng. Còn về các hài tử của , Vương phi của sinh một nam một nữ. Nữ nhi tên là Đại Lan, định với Nhị công tử Tề phủ, chắc hẳn nàng gặp qua. Trưởng tử của năm nay tròn hai mươi, thành gia lập thất. Ta dám cam đoan về nhân phẩm của nó, nhưng ít nó là kẻ đoan chính, hẳn sẽ sinh lòng căm ghét nàng. Về phần các Thứ nữ, Thứ tử, nàng càng cần bận tâm.”

 

Nói tới đây, tay nhẹ nhàng xoa bụng Trường Bình: “Nếu hài tử là nam nhi, thể để nó kế thừa tước vị của , nhưng về tài vật cùng bổng lộc, tuyệt đối thiếu hụt mảy may nào.”

 

Đã đến nước , một điều cũng . Trưởng tử của , cho dù là năng lực phẩm tính đều kém, nên tước vị của tất nhiên là để cho trưởng tử kế tục.

 

Thật Trường Bình cũng quan tâm đến điều , nàng : “Hài tử của tất nhiên kế tục tước vị của , nhưng mà… Nếu nó mang họ Lý, tước vị nhận thể cao hơn một chút.”

 

“Không khả năng.” Dung vương lập tức , giọng điệu mang theo sự cường thế.

 

Trường Bình bình thản : “Ta cũng , thì , nhưng tuyệt đối sẽ theo tới Tây Bắc, cần khuyên nữa.”

 

“Trường Bình.” Trong ánh mắt Dung vương mang theo một tia cầu xin, nhưng Trường Bình vẫn kiên định. Nàng tuyệt đối vì một nam nhân mà buăng bỏ quãng đời tự do tự tại dày công xây dựng.

 

 

Loading...