Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 653

Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:56:05
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nguyệt Hòa và tùy tùng của Dung Vương canh ngoài cửa. Nghe thấy những thanh âm ái bên trong, cả hai đều ngẩn ngơ, đó cố giữ vẻ điềm tĩnh, bất động tại chỗ, giữ chặt cửa, cho bất kỳ ai đến gần.

 

Âm thanh hoan ái kéo dài gần một giờ mới kết thúc. Nguyệt Hòa do dự, nên tiến hầu hạ chủ nhân của . Mà hai trong phòng, giờ khắc đều cảm thấy vô cùng lúng túng.

 

Khi men còn vương, hành động tùy thuộc bản tính d.ụ.c vọng, nên chẳng còn cảm thấy gì ràng buộc. lúc , d.ụ.c vọng tiêu tan, cơn say cũng biến mất, hai thanh tỉnh dựa thở gấp. Cho dù cả hai đều là quá tôn trọng lễ nghĩa, nhưng đều là phận tôn quý, giờ phút chỉ đơn thuần là ngại ngùng bình thường.

 

Trường Bình định thở một lát, đó sắc mặt bình tĩnh mặc y phục . Nhờ sự thúc đẩy của rượu, những giao triền của hai quá mãnh liệt như thường lệ, nhưng tay nàng vẫn run rẩy.

 

Dung Vương định mở lời, nhưng nên gì. Chẳng lẽ chịu trách nhiệm? Hắn thể chịu trách nhiệm bằng cách nào? Liệu nàng cần chịu trách nhiệm chăng? Hắn chỉ thể im lặng mặc y phục.

 

Y phục của nam tử đơn giản hơn của nữ tử một chút. Hắn mặc xong y phục, xoay , thấy Trường Bình cũng mặc xong và dậy, nhưng vững. Thân thể nàng lảo đảo sắp ngã xuống, lập tức đưa tay đỡ lấy.

 

Trường Bình vững liền đẩy , trong lòng nàng chút bực dọc. Chuyện nam hoan nữ ái nàng cởi mở, nhưng những nam tử mà nàng sủng hạnh đây đều là nam sủng của nàng, hơn nữa đều ở trong phủ. Tình huống hồ đồ hoan ái với quan viên triều đình như thế vẫn là đầu tiên.

 

"Có Công chúa đang trách cứ chăng?" Dung Vương khẽ hỏi.

 

Dáng cao lớn, Trường Bình mặt khí thế yếu hơn ít. Nàng thẳng lưng nâng cằm lên, bình thản cất lời: "Chẳng qua là do uống rượu quá chén, thần trí còn tỉnh táo mà chuyện sai lầm. Bổn cung sẽ để trong lòng. Thiết nghĩ, Vương gia hẳn cũng nghĩ như ."

 

Dung Vương ban đầu cũng nghĩ như , dù Trường Bình cũng giống nữ tử khác, là trắng trợn táo bạo nuôi nam sủng. những lời vô tình thốt từ miệng nàng khiến lòng chút hoảng hốt.

 

Hắn ít cơ trong Vương phủ, nhưng ở bên ngoài cũng là kẻ phóng túng quy tắc. Lúc , sở dĩ khi uống rượu chuyện mật như với nàng, cũng bởi vì chút động tâm. Mà nữ nhân , bây giờ những lời bạc bẽo đến .

 

Hắn cũng quá nhân từ. Vốn dĩ trách ngược , nhưng nghĩ nghĩ , nàng là nữ tử, xảy loại chuyện sai lầm nên chịu trách nhiệm hơn, cho nên mím chặt môi .

 

Thân thể Trường Bình thoải mái, chỉ thật nhanh trở về tắm rửa nghỉ ngơi, bèn gọi một tiếng về phía cửa: "Nguyệt Hòa."

 

Nguyệt Hòa vểnh tai động tĩnh bên trong từ sớm, thấy tiếng gọi , lập tức đẩy cửa . Nàng nhanh đến bên cạnh Trường Bình, đỡ nàng dậy, khẽ gọi: "Công chúa."

 

"Bổn cung , thôi."

 

Nguyệt Hòa lập tức đỡ Trường Bình ngoài. Đợi bọn họ khỏi cửa, tùy tùng của Dung Vương lập tức : "Vương gia."

 

"Bí mật hộ tống Công chúa về phủ." Dung Vương phân phó.

 

"Vâng."

 

Tùy tùng lập tức rời , đó thuộc hạ của Dung Vương tới thu dọn tàn cuộc trong phòng. Dung Vương ở cửa sổ xe ngựa của Trường Bình rời .

 

Trong xe ngựa, Nguyệt Hòa đối diện, vẻ mặt lo lắng Công chúa. Trường Bình liếc mắt nàng : "Đừng bổn cung như , chuyện bổn cung cũng chịu thiệt thòi."

 

Nàng quả thật thấy chịu thiệt, chỉ chút lúng túng khó xử. nàng vẫn dặn dò: "Về phép nhắc đến chuyện nữa."

 

Nguyệt Hòa lập tức gật đầu.

 

Xe ngựa nhanh chóng đến phủ Công chúa. Nguyệt Hòa đỡ nàng xuống xe ngựa, về chủ viện. Đến tẩm thất, nàng liền phân phó chuẩn nước tắm. Một lúc , nước tắm chuẩn xong, Nguyệt Hòa đỡ nàng phòng tắm, Xuân Vinh đang đợi ở cửa. Thấy bước chân của Trường Bình chút phù phiếm, liền hỏi: "Công chúa mệt mỏi chăng?"

 

Trường Bình đạm nhiên "ừm" một tiếng phòng tắm. Nguyệt Hòa hầu hạ nàng cởi y phục. Khi y phục trút xuống, những dấu vết lưu làn da trắng như tuyết còn che nữa. Xuân Vinh thấy thì kinh ngạc hô lên một tiếng. Ngày khi Công chúa sủng hạnh các công tử , cũng để nhiều dấu vết như thế . Hơn nữa, Công chúa lâu từng lâm hạnh một nam tử nào.

 

đang định hỏi, liền thấy Nguyệt Hòa lắc đầu với . Bà lập tức nuốt lời trong miệng xuống, cùng Nguyệt Hòa hầu hạ Công chúa tắm rửa. Không lâu , một tiểu nha cúi đầu . Xuân Vinh tới, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

 

"Phủ Dung Vương gửi nhiều lễ vật tới đây." Tiểu nha thấp giọng đáp lời.

 

Xuân Vinh khẽ nhíu mày. Phủ Công chúa của bọn họ hình như hề qua với phủ Dung vương! Mang theo nghi hoặc, bà đến bên bồn tắm, khẽ giọng bẩm báo chuyện phủ Dung vương gửi đồ vật tới. Trường Bình xong cũng cau mày, lát nàng mới cất lời: "Mang qua mở xem bên trong là những vật gì, tặng lễ vật tương đương."

 

Xuân Vinh lời lui . Trường Bình dựa mép bồn tắm, nhắm mắt , hồi tưởng cảnh tượng cùng Dung vương . Phải , tư vị quả thực tệ.

 

Dung vương phủ.

 

Dung vương đang trong thư phòng, tay cầm sách nhưng tâm trí chẳng hề một chữ nào. Trong đầu y chỉ là hình ảnh đêm qua cùng Trường Bình. Chuyện nam hoan nữ ái, khi cùng tâm ý tương thông, cảm thụ sẽ vô cùng khác biệt. Loại cảm giác đó chỉ là sự thoải mái về thể, mà còn là sự an ủi sâu sắc về mặt tâm hồn.

 

Tuy y và Trường Bình thể tâm ý tương thông, nhưng cả hai thể cùng trò chuyện, thổ lộ. Nàng kể về quá khứ của nàng cho y , y cũng bày tỏ với nàng những cay đắng chôn giấu sâu trong đáy lòng. Y cứ mà cắt đứt mối liên hệ , nhưng tương lai hai bọn họ sẽ về , y cũng rõ, bởi lẽ chuyện nào do một y quyết định là xong.

 

"Vương gia."

 

Giọng của hầu cận vọng từ ngoài cửa. Hắn bẩm một tiếng bước , đó tiến đến bên Dung vương, khẽ : "Nô tài đưa lễ vật đến phủ Công chúa. Công chúa phái gửi một vài lễ vật."

 

Dung vương im lặng một lát, đó hạ lệnh: "Đem những lễ vật đến đây."

 

Người hầu cận lui . Không lâu , vài tên nô bộc ôm lễ vật tới. Lễ vật y gửi ít, Trường Bình gửi cũng phong phú. đặt lễ vật xuống, y mở từng món xem, bất giác mỉm . Bất kể thế nào, việc hồi đáp lễ vật chứng tỏ giữa hai vẫn còn khả năng qua .

 

Về phía , Trường Bình khỏi phòng tắm liền lên giường . Hôm nay nàng quả thực mệt mỏi, lâu ngủ . Nàng , một vị công tử tuấn tú mười tám, mười chín tuổi cầm theo hộp thức ăn bước chủ viện. Y thấy Nguyệt Hòa và Xuân Vinh thì hành lễ, cất lời: "Ta hầm canh tẩm bổ cho Công chúa."

 

"Công chúa đang nghỉ ngơi, mời công tử mang về cho." Nguyệt Hòa đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-653.html.]

 

Vị công tử thoáng lộ vẻ lạc lõng, ánh mắt ngừng về hướng tẩm thất mới chịu rời . Đợi y bước khỏi chủ viện, Xuân Vinh mới thấp giọng hỏi: "Hôm nay ngươi theo Công chúa ngoài xảy chuyện gì?"

 

"Gặp Dung vương." Nguyệt Hòa hiểu rõ chuyện thể giấu Xuân Vinh, liền nhỏ giọng kể tường tận sự việc ngày hôm nay cho bà .

 

Xuân Vinh xong, đôi lông mày nhíu chặt , đó hỏi: "Thái độ của Công chúa là gì?"

 

Nguyệt Hòa lắc đầu: "Công chúa chỉ phép nhắc tới, nhưng nhận lễ vật của Dung vương còn tặng quà đáp lễ."

 

Xuân Vinh cau mày trầm tư một hồi: "Nghe quân Tây Bắc của Định Quốc Công phủ mạnh hơn quân đội của Dung vương. Hắn còn định gả nữ nhi của cho con trai Tề đại nhân, hẳn là ý đồ gì khác."

 

Nguyệt Hòa gật đầu: "Chỉ cần Dung vương mang dị tâm, Công chúa cũng thể qua với y."

 

Xuân Vinh cũng đồng ý như . Chỉ cần liên quan đến triều chính, Công chúa của bọn họ tùy ý chơi đùa thế nào cũng .

 

Trường Bình trải qua một đêm ngủ ngon, sáng hôm khi tỉnh dậy, sự mệt mỏi cuộc mây mưa ngày hôm qua biến mất. Nàng như thường nhật mà rửa mặt chải đầu, dùng bữa, chẳng hề bận tâm đến chuyện xảy ngày hôm qua.

 

Vừa ăn sáng xong, nàng trong tiểu hoa sảnh cảm thấy nhàm chán, bèn với Nguyệt Hòa: "Phái đến ca một khúc ."

 

"Gọi Lâm công tử tới ?" Nguyệt Hòa hỏi.

 

Lâm công tử là một ca kỹ nổi danh, năm ngoái Trường Bình trúng mà triệu phủ. Chẳng qua, trong phủ Công chúa cũng nuôi ít giọng hát .

 

"Không cần." Trường Bình nhàn nhạt . Hiện giờ nàng còn chút hứng thú nào với những nam sủng trong hậu viện nữa.

Phạm Khắc Hiếu

 

Nguyệt Hòa lời xuống. Không lâu , nàng dẫn theo hai vị ca kỹ và vài vị nhạc sư đến. Trường Bình tùy tiện chọn một khúc nhạc để bọn họ diễn tấu. Tiếng nhạc vang lên, đó là giọng hát tha thiết cất cao.

 

Trường Bình dựa ghế gấm, nheo mắt, tay khẽ gõ theo tiết tấu tiếng ca. Đang lúc thích chí, một tiểu nha bước . Xuân Vinh tiến hỏi chuyện gì. Tiểu nha liếc bên ngoài đáp: "Lâm công tử cầu kiến Công chúa."

 

Xuân Vinh bước ngoài, thấy Lâm công tử đang trong viện. Dung mạo y thanh tú, dáng cao ráo, quả thực còn hơn nữ tử bình thường vài phần.

 

"Xuân Vinh cô cô." Lâm công tử tiến lên phía hành lễ với Xuân Vinh, "Ta Công chúa đang thưởng nhạc?"

 

Xuân Vinh gật đầu. Lâm công tử lập tức mỉm : "Đã mấy ngày hát cho Công chúa ."

 

Y toan bước trong, Xuân Vinh liền ngăn : "Công chúa gọi công tử đến hầu hạ."

 

Vẻ mặt Lâm công tử mang theo sự hổ và uất ức. Y rướn cổ, cố tình hét phía bên trong: "Công chúa!"

 

Bên trong, Trường Bình thấy tiếng gọi của y thì cau mày, đó với Nguyệt Hòa: "Cứ để ."

 

Có lẽ nên đuổi hết những ở hậu viện .

 

"Công chúa." Lâm công tử bước , vẻ mặt đầy sự oán trách và tủi khi Trường Bình. Hắn Trường Bình thích kiểu nhất. Trường Bình chỉ nheo mắt, tay vẫn gõ theo nhịp, giống như hề thấy lời y . Một lúc nàng mới cất lời: "Ngươi xuống ."

 

Lâm công tử xuống, gì đó để Trường Bình vui vẻ, nhưng Trường Bình ngay cả một cái liếc mắt cũng ban cho y. Hắn chỉ đành ngậm miệng .

 

Cất xong một khúc ca, Trường Bình Công chúa phất tay bảo ca kỹ và nhạc sư lui xuống. Nàng khoan thai dậy, nhận lấy chén Nguyệt Hòa dâng lên nhấp một ngụm. Đôi mắt phượng Lâm công tử, khẽ hỏi: "Ngươi ở trong phủ bao lâu ?"

 

Lâm công tử mím môi, nét mặt phảng phất vẻ tủi : "Tiểu nhân bẩm Công chúa, phụng sự tám tháng ạ."

 

Trường Bình "Ừm" một tiếng, "Thời gian ngắn."

 

Quay đầu Xuân Vinh, nàng : "Thưởng cho một ít bạc, để khỏi phủ ."

 

Ngụ ý đuổi khách thốt , Lâm công tử lập tức quỳ rạp xuống mặt Trường Bình: "Công chúa, tiểu nhân điều gì ?"

 

Trường Bình lắc đầu, : "Nếu ngươi yêu cầu gì khác, bây giờ thể cho bổn cung . Dù ngươi cũng theo bổn cung một thời gian dài như ."

 

"Công chúa!"

 

Lâm công tử quỳ gối lê đến gần hai bước, định túm lấy vạt xiêm y của Trường Bình, nhưng Nguyệt Hòa kịp thời chắn mặt : "Lâm công tử, xin mời hồi phủ."

 

Lâm công tử Trường Bình, Nguyệt Hòa, cuối cùng đành dậy, hành một đại lễ cáo từ. Trường Bình vẫn sắc mặt bình tĩnh ghế gấm uống . Một lúc , nàng với Nguyệt Hòa: "Đuổi hết thảy những kẻ ở hậu viện , thưởng cho bọn họ hậu bạc một chút, hỏi xem bọn họ còn yêu cầu gì ."

 

cũng từng đồng hành với nàng một đoạn, thể bạc đãi họ.

 

Nguyệt Hòa lo lắng. Công chúa nhà nàng liệu động lòng với vị Dung Vương ? Nếu , cớ gì đột nhiên dọn sạch hậu viện?

 

"Công chúa, ..."

 

"Ta chỉ là chán ngán bọn họ thôi," Trường Bình thẳng thừng , "Cứ để bọn họ đợi mãi trong phủ, chi bằng sớm giải thoát, cũng là lỡ cuộc đời của ."

 

 

Loading...