Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 649
Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:56:03
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cung yến chiêu đãi luôn là như , bề ngoài tưởng chừng náo nhiệt vui vẻ, nhưng thật vô vị nhàm chán. Trường Bình ở hàng ghế đầu tiên, lười biếng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt vũ cơ đang uốn lượn theo điệu nhạc.
"Hoàng thượng tuổi quả thực nên định hôn sự , dẫu thành hôn thì cũng nên ban chỉ định !"
"Quả thật là , là bối phận cao nhất trong tông thất , chi bằng tiến cử đôi lời với Thái Hoàng Thái hậu ."
Vài vị tiểu tông thất bên cạnh vẫn thì thầm to nhỏ. Trường Bình liếc bọn họ một cái dậy rời . Thật là một đám ngu dốt, quá coi trọng bản .
Phàm là tinh tường đều rõ, Thánh thượng đang chờ đợi đích nữ của Định Quốc Công phủ trưởng thành. Cho dù đây là ý nguyện của Hoàng thượng, là sự tác thành của phu thê Định Quốc Công, thì hai bên hiển nhiên đạt sự ngầm hiểu. Thánh thượng tự ưng thuận, Định Quốc Công lực phò trợ, trong tình huống , kẻ nào còn mơ mộng hão huyền mà xen , chẳng khác nào tự tìm lấy tai họa.
Nàng bước khỏi cửa sảnh yến hội, thêm vài bước tới một ao nước nhỏ. Nàng bên hồ, hướng ánh mắt về phương xa. Tiết trời năm mới, khắp chốn cung đình đều treo đèn lồng rực rỡ, tô điểm thêm chút ấm áp cho giá rét mùa đông.
Nàng chợt nhớ đến thuở còn xuất giá, Phụ hoàng từng bên ao mà thủ thỉ: "Trường Bình của là công chúa cao quý nhất đời, nên cứ thuận theo ý mà sống." Nghĩ đến đây, nàng kìm mà bật khe khẽ, quả thật đời của nàng sống vô cùng tùy tâm.
Quay đầu , nàng trông thấy một nam tử cao lớn cách đó xa. Nam tử cũng vặn đầu qua. Hai đối diện , đều khẽ sững sờ một thoáng, gật đầu coi như chào hỏi.
Trường Bình tiếp tục về mặt. Một lát , nam tử bước về phía nàng. Đến gần mới , hóa đó là Dung vương.
"Công chúa cũng ngoài hít thở khí ?" Dung vương hành lễ với nàng cất lời.
Trường Bình đáp lễ, đó tùy ý : "Yến tiệc trong cung năm nào cũng chẳng khác gì, bổn cung cảm thấy vô vị, liền đây giải khuây."
Dung vương nàng xong thì bật , "Công chúa quả nhiên là tùy tính phóng khoáng."
Trường Bình y, bỗng hỏi: "Yến tiệc ngày của Nhu Lợi quốc các ngươi giống như thế ?"
Dung vương nàng nhắc đến Nhu Lợi quốc thì sắc mặt thoáng cứng . Nhu Lợi quốc giờ đây là một phần lãnh thổ của Đại Càn, mà việc Tiêu Hoài thể thuận lợi thu phục Nhu Lợi, liên hệ mật thiết với . Kể từ khi Nhu Lợi quốc sụp đổ, hiếm ai dám nhắc đến hai chữ Nhu Lợi mặt .
"Yến tiệc ở bất cứ nơi cũng chỉ là những buổi tụ họp tương tự ." Dung vương bình thản đáp lời.
Trường Bình nhận thấy y vì câu hỏi của mà chút vui, nhưng nàng chẳng hề để tâm. Dù , nàng cũng chỉ tùy ý cất lời hỏi một câu như mà thôi, ác ý. Dung vương dẫu vui, thì cũng thể gì nàng? Nàng liền đầu, tiếp tục phóng tầm mắt về phương xa.
Dung vương quả thực chút phiền muộn, nhưng vì qua tính tình của Trường Bình Công chúa, nên y nghĩ cần tính toán chi li với nàng. Chẳng qua, y vẫn : "Công chúa quả là cực kỳ tùy hứng."
Trường Bình đầu y, mặt y vẫn treo nụ hòa nhã. Thấy y là kẻ hẹp hòi, nàng liền : "Bổn cung đối với những lời thốt những việc , nay từng hối hận. Việc tất nhiên căn nguyên, cho nên khi thành cần ân hận."
Dung vương cũng hướng mắt về phía , cất lời: "Bổn vương cũng bao giờ hối hận về những hành động thực hiện." Y hối hận vì ngầm trong ứng ngoại hợp với Định Quốc Công Tiêu Hoài, chỉ là chuyện đó, y gánh chịu quá nhiều áp lực và trách nhiệm.
Trường Bình khẽ : "Vương gia quả là đồng điệu với sự tùy hứng của ." Dung vương cũng mỉm . Y cảm thấy tán gẫu với vị Công chúa thật sự thoải mái, cần dụng tâm cơ cũng cần giả tạo, che đậy. Hai hàn huyên thêm một lúc, thấy cung yến sắp tan, bèn lượt trở về sảnh yến hội.
Ngồi đang chén chú chén , nàng uống thêm vài chén rượu, đến khi cung yến kết thúc, nàng ngà ngà say. Nàng xe ngựa trở về phủ Công chúa, nha dìu xuống xe, thấy hai vị công tử trẻ tuổi đang đợi sẵn ở cửa. Nàng lờ mờ phân biệt , đó là hai mà nửa năm nàng nạp phủ.
"Điện hạ."
"Điện hạ."
Hai vị công tử nhanh chóng bước tới, vẻ mặt lo lắng đỡ lấy nàng. Trường Bình trong cơn say mơ màng, phất tay ngăn : "Không cần các ngươi hầu hạ, hãy lui về nghỉ ngơi ."
Gương mặt cả hai đều thoáng vẻ oán trách, rõ ràng là tiến lên nũng, nhưng Trường Bình bước thẳng trong. Hai còn định tiến tới, song ma ma cận bên cạnh Trường Bình lạnh giọng ngăn cản: "Hai vị công tử xin lui gót, Công chúa nghỉ ngơi ."
Hai công tử theo bóng lưng khuất dần của Trường Bình, đó . Trong mắt cả hai đều chất chứa sự lo lắng. Họ Công chúa nạp phủ nửa năm, nhưng khi sủng hạnh vài , nàng triệu kiến họ nữa. Hơn nửa năm qua, Công chúa cũng gọi bất kỳ nam nhân nào khác đến thị tẩm. Họ e ngại Công chúa sinh lòng phiền chán, như thì địa vị trong phủ Công chúa của họ sẽ còn vững chắc.
Bên , Trường Bình trở về chủ viện. Chẳng bao lâu, nước tắm chuẩn tươm tất. Nằm trong mộc dũng rộng lớn, nàng nhắm mắt , hưởng thụ sự xoa bóp của tỳ nữ.
"Nếu Công chúa cảm thấy buồn bực, thể ngoài dạo một chút." Ma ma của Trường Bình là Xuân Vinh khẽ giọng : "Mấy ngày nay, ít quý nhân tới hồ Lãng Duyệt du thuyền thưởng cảnh. Nếu , ngài thử hẹn Định Quốc Công phu nhân cùng xuất du?" Đã hơn nửa năm nay, Trường Bình vẫn luôn ủ dột vui, Xuân Vinh hết sức lo lắng.
"Bổn cung ước hẹn nàng ngoài du ngoạn, Định Quốc Công liền bày cái vẻ mặt khó coi đó cho bổn cung xem." Trường Bình đạm mạc .
Xuân Vinh mỉm : "Định Quốc Công chỉ đối với ngài mới tỏ thái độ đó, đối với những khác cũng đều như cả."
Trường Bình khẽ hừ một tiếng, đó thở dài, cất lời: "Xuân Vinh, bổn cung chợt cảm thấy cuộc sống quá đỗi tẻ nhạt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-649.html.]
Xuân Vinh day day bờ vai nàng, lời nặng nhẹ: "Công chúa cảm thấy việc gì hứng thú thì cứ việc việc đó thôi."
"Ngươi xem, nếu bổn cung sinh hạ một hài tử thì ?" Trường Bình cất lời, giọng điệu mang theo chút mong đợi.
"Đương nhiên là !" Xuân Vinh đáp: "Nô tỳ thấy Công chúa nên sớm sinh hạ con cái thôi, mặc dù ngài thiếu thốn bất cứ thứ gì, cũng cần nhờ con cái dưỡng già, nhưng con cái là niềm hy vọng của đời ."
Trường Bình thoáng nở nụ , nhưng chỉ chốc lát thở dài: "Vậy bổn cung nên sinh con với ai đây? Những nam sủng trong phủ đều xứng, bọn họ căn bản tư cách phụ của con ."
Lần Xuân Vinh cũng đành im lặng. Muốn tìm một nam tử phận tương xứng với Công chúa để sinh hạ cốt nhục, là chuyện dễ dàng?
"Thật ban đầu, bổn cung hề Tề Lương Sinh nhập phủ Phò mã, mà bổn cung gả qua Tề phủ." Nói đến đây, nàng hừ mạnh một tiếng: "Hắn coi khinh bổn cung, chẳng là coi khinh tựa như bất kỳ ai khác ."
Xuân Vinh cầm khăn nhẹ nhàng chà lưng cho Trường Bình, : "Tề phủ căn bản là nơi gì để Công chúa đến đó. Giống như Định Quốc Công phu nhân từng , cuộc sống tự chủ tự tại, hà cớ gì đến kế mẫu cho khác?"
Trường Bình nhắm mắt, đáp lời. Những đạo lý đó, nàng đương nhiên thấu hiểu, nhưng cái nàng mong cầu là một bầu bạn. Hồi đó, nàng cảm thấy Tề Lương Sinh, từ học thức, tướng mạo đến địa vị đều vô cùng xứng đôi. Hừ, nào ngờ y kháng cự đến .
Tắm rửa xong xuôi, Trường Bình hầu hạ thoa hương cao mới lên giường nghỉ ngơi. Xuân Vinh buông rèm xuống, dập tắt ngọn đèn trong tẩm thất, chỉ để một trản nhỏ, đó mới nhẹ nhàng lui ngoài.
Khẽ khép cánh cửa tẩm thất , Xuân Vinh nặng nề thở dài một tiếng. Đại nha Nguyệt Hòa thấy bà , liền khẽ giọng hỏi: "Công chúa an giấc ?"
Xuân Vinh gật đầu: "Đêm nay ngươi cứ ở ngoài , cảnh giác một chút."
"Ta rõ." Nguyệt Hòa hạ thấp giọng : "Hậu viện kẻ đến thăm dò tin tức, đuổi bọn chúng ."
Xuân Vinh im lặng, Nguyệt Hòa thì thầm: "Ta thấy Công chúa chẳng mắt với mấy vị nam sủng trong phủ, cần nô tỳ tìm thêm vài nữa ?"
Nguyệt Hòa hề thấy lời gì là thất lễ. Nàng theo hầu Trường Bình từ tấm bé, trong tâm trí nàng, Công chúa nhà cũng giống như nam tử, là chủ của một gia. Nam tử thể tam thê tứ , cớ gì Công chúa nhà nàng thể?
Xuân Vinh tất nhiên cũng nghĩ như , nhưng bà đáp: "Không cần, Công chúa tìm một tri kỷ thể bầu bạn tâm sự."
Nguyệt Hòa lộ vẻ khó xử. Tìm tiểu ca nhi với tướng mạo tuấn tú thì dễ, nhưng tìm một thể trò chuyện hợp ý cùng Công chúa là điều khó khăn. Những nam tử chấp nhận phủ Công chúa, đa phần đều xuất mấy hiển hách, hơn nữa chẳng việc nặng nhọc. Bọn họ chỉ là tiêu khiển để Công chúa vui lòng thì , chứ thật sự thể hiểu tâm ý của Công chúa thì thật sự hiếm hoi.
Hai trò chuyện thêm vài câu. Xuân Vinh nghỉ ngơi, còn Nguyệt Hòa thì xuống chiếc tháp nhỏ bên ngoài tẩm thất.
Ngày hôm là mùng một Tết Nguyên đán. Bắt đầu từ ngày , đều thăm viếng bằng hữu thích. Trường Bình vốn lui tới với các nhà quyền quý ở Thượng Kinh, ngoại trừ những trong tông thất, nàng cũng chẳng còn thích nào đáng kể. Cho nên, dù thức giấc từ sớm, nàng vẫn rời giường, mãi đến giờ Tỵ mới chậm rãi dậy.
Nàng phái gửi thẻ bài cung, buổi chiều đến Từ Ninh cung chúc tết Thái hoàng thái hậu. Trước đây nàng giao tình sâu sắc với Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng, tất nhiên cũng mấy thiết. Chẳng qua, nàng cũng từng mong cầu Thái hoàng thái hậu Hoàng thượng đặc biệt hậu đãi , bởi nàng cũng chẳng cần bận tâm đến việc nịnh bợ bọn họ.
Đến Từ Ninh cung, Hoàng thượng cũng đang mặt ở đó. Gặp mặt, Trường Bình hành lễ mới an tọa, cùng Thái hoàng thái hậu trò chuyện. Thật nàng cần nhiều, bởi Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng hôm nay dường như vui vẻ, hai vị tổ tôn bọn họ đùa chuyện, nàng chỉ thỉnh thoảng mới chen vài câu.
Sở dĩ nàng thể chen là vì hai vị đang bàn luận chuyện của Định Quốc Công phủ. Nàng vốn mối quan hệ với Định Quốc Công phu nhân, bởi cũng ít chuyện trong phủ đó.
Trò chuyện một lát, Hoàng thượng cáo lui , nàng tiếp tục ở chuyện với Thái hoàng thái hậu.
"Ai gia Thư Nghi , ngươi chơi bài Mã điếu giỏi?" Thái hoàng thái hậu mỉm hỏi nàng.
Trường Bình đáp: "Nàng quá lời tâng bốc . Ta lanh lợi như nàng, mỗi tỉ thí đều chịu thua nàng ."
Thái hoàng thái hậu lớn: "Sau thời gian rảnh rỗi, ngươi hãy thường xuyên cung bầu bạn, tỉ thí vài ván với ai gia."
"Thứ Trường Bình thiếu nhất chính là thời gian, về e rằng sẽ thường xuyên phiền ngài ." Trường Bình tinh nghịch đáp.
Thái hoàng thái hậu lớn.
Phạm Khắc Hiếu
Trường Bình hiểu rõ, Thái hoàng thái hậu thể chuyện mật với như , cũng chỉ là vì nàng mối quan hệ với Định Quốc Công phu nhân, nhờ chút ánh sáng của phu nhân mà thôi.
Trò chuyện với Thái hoàng thái hậu một lát, nàng liền xin cáo từ. Khi khỏi cung, đến cổng cung, nàng tình cờ gặp Dung Vương. Hôm qua ở cung yến hai trò chuyện khá vui vẻ, bởi hôm nay gặp cũng bớt phần xa lạ.
"Công chúa năm mới cát tường." Dung Vương chắp tay hành lễ.
Trường Bình đáp lễ, "Vương gia năm mới cát tường."
[