Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 617

Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:53:41
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiêu Hoài khẽ hừ nhẹ một tiếng, dáng vẻ như thể y mặt tên Tề Lương Sinh đó lắm . Đường Thư Nghi thấy y cả sặc mùi giấm chua, liền nén tiếp tục sách.

 

Sáng hôm , triều sớm kết thúc, Tiêu Hoài và Dung Vương sóng vai rời khỏi cung. Khi ngang qua chỗ Tề Lương Sinh, y chợt dừng bước, cất lời: "Ta cùng Dung Vương dùng tiệc rượu, Tề đại nhân đồng hành ?"

 

Tề Lương Sinh đầu , thấy Tiêu Hoài và Dung Vương đang bên . Y chào hỏi Dung Vương, đó ba cùng đến Hồ Quang Tạ. Dung Vương quan sát hai họ, luôn cảm thấy mối quan hệ giữa hai vị đại thần dường như mấy . Thế nhưng, theo thông tin y thu thập , Định Quốc Công phủ, Đường Quốc Công phủ cùng Tề gia là đồng minh, cùng chung một chiến tuyến!

 

Không lâu , họ tới Hồ Quang Tạ. Tề Nhị là chủ nhân nơi đây, dĩ nhiên đích chiêu đãi. Tiểu tử còn tỏ khá hổ, dù y và Hạ Đại Lan đang bàn chuyện hôn sự, giờ thấy phụ của Hạ Đại Lan, trong lòng dâng lên cảm giác bất an như thể lúc nào cũng thể thăm dò, khảo hạch.

 

Dung Vương cẩn thận đ.á.n.h giá Tề Nhị từ xuống , đó hài lòng gật đầu. Tiểu tử quả thực tướng mạo đoan chính, tinh thần sáng suốt, đối nhân xử thế cũng tiến thoái. Còn chuyện chịu quan trường, y cũng quá bận tâm. Dù Tề Lương Sinh còn trẻ, chỉ cần một y đủ sức chống đỡ gia tộc.

 

Tề Nhị dẫn ba bọn họ đến nhã phòng nhất. Lúc sắp , họ gặp Trường Bình Công chúa. Cả hai bên đều sững sờ trong chốc lát, đó kịp thời chào hỏi . Trường Bình Công chúa liếc Tề Lương Sinh. Tề Lương Sinh vẫn vẻ mặt lãnh đạm, khiến Công chúa hừ nhẹ một tiếng, đó Tiêu Hoài, : "Làm phiền Định Quốc Công truyền lời cho phu nhân. Bổn cung nhớ nàng, mong dành thời gian để tụ họp một phen."

 

Tiêu Hoài gật đầu: "Được thôi."

 

Ánh mắt của Trường Bình Công chúa dừng Dung Vương trong giây lát, nàng vây quanh rời . Tề Nhị tiếp tục dẫn ba Tiêu Hoài tiến về phía , bước nhã phòng. Mặc dù Tiêu Hoài và Tề Lương Sinh đều chẳng cho đối phương sắc mặt dễ chịu, nhưng khi bàn chính sự, cả hai hề chút chậm trễ nào.

 

Ba ngày , Tề Lương Sinh và Dung Vương đều phái xem bát tự, kết quả cho thấy đây là mối lương duyên thượng giai. Sau đó qua vài ngày, Tề phủ liền đến Dung Vương phủ cầu , chuyện hôn sự của Tề Nhị và Hạ Đại Lan chính thức định đoạt.

 

Về phần Đường Thư Nghi, nàng đang lắng Nam Lăng Bá phu nhân thở dài. Thuở xưa, ba tiểu tử mệnh danh là tổ hợp "công tử bột", giờ đây hôn sự của Tiêu Ngọc Minh và Tề Nhị đều định xong, chỉ còn Nghiêm Ngũ gia của nàng . Lúc , Nam Lăng Bá phu nhân quả thực buồn bực đến ruột gan rối bời.

 

"Ta chọn qua ít cô nương, nhưng nếu ưng thuận , thì chính là mắt nó, thực khiến lòng phiền muộn thôi." Nam Lăng bá phu nhân thở dài.

 

Phạm Khắc Hiếu

"Chuyện nhân duyên, hà tất cưỡng cầu? Nếu duyên phận, tự khắc sẽ thành tựu." Đường Thư Nghi chỉ thể khuyên nhủ đôi câu như .

 

Nam Lăng bá phu nhân chuyện với nàng cũng chỉ để trút bớt nỗi lòng u uất. Hôn sự của Nghiêm Ngũ công tử vẫn thể tùy tiện định đoạt. Điều bà nhất, mà là một thật sự tương xứng.

 

Năm , Đường Thư Nghi và Trường Bình công chúa tụ tập một , nàng phát hiện quanh nàng còn thấy bóng dáng của các nam sủng trẻ tuổi nữa, phong thái nàng cũng trở nên thanh nhã hơn hẳn. Đường Thư Nghi lấy lạ, bèn hỏi: "Công chúa gần đây gặp chuyện gì chăng?"

 

Trường Bình công chúa tự rót cho một chén rượu, "Ta thể gặp chuyện gì? Chỉ là chán ngán cái lối sống phóng túng như thuở mà thôi."

 

Đường Thư Nghi gật đầu tỏ vẻ hiểu, đại khái là ăn sơn hào hải vị mãi cũng chán, tìm chút thanh đạm. lúc Trường Bình công chúa : "Ngươi xem, nếu sinh hạ một hài tử thì như thế nào?"

 

Đường Thư Nghi ngây một lúc, đó đáp: "Nếu Công chúa ý, đó là chuyện ."

 

Trường Bình công chúa ngẩng đầu lên uống cạn rượu trong chén, : " phụ của cốt nhục , tuyệt đối thể là kẻ ti tiện, hèn mọn."

 

Đường Thư Nghi sửng sốt, cảm thấy nên khuyên vài câu. Nếu nàng vẫn c.h.ế.t tâm với Tề Lương Sinh, hoặc chọn một giống với Tề Lương Sinh, đến lúc đó xảy chuyện, Bệ hạ cũng sẽ khó xử.

 

Nghĩ xong nàng : "Đối tượng Công chúa nhắm tới... vẫn nên thận trọng, đừng nên để xảy chuyện như nữa."

 

Trường Bình công chúa hừ một tiếng, "Ta rõ, Hoàng thượng hiện giờ còn cận với như xưa, bây giờ cũng chỉ còn mỗi cái danh Trưởng Công chúa mà thôi. Ngươi cứ yên tâm, sẽ vì chuyện mà gây thêm phiền toái cho Bệ hạ."

 

Đường Thư Nghi còn thể gì nữa đây, sinh nở là chuyện tự do của nàng . Hơn nữa, nếu Trường Bình công chúa sinh hài tử, đối với nàng quả thật tồi. Nàng nâng ly lên : "Hy vọng công chúa như ước nguyện."

 

Trường Bình công chúa : "Ta ngươi thể hiểu ."

 

Đường Thư Nghi mỉm , thật nàng cũng bội phục Trường Bình công chúa, quan tâm đến ánh mắt của khác, sống một cuộc đời phóng túng, chẳng màng đến lễ giáo.

 

Thoáng chốc, đêm Giao thừa tới, cả gia đình sum họp tại Thế An Uyển để đón xuân. Đầu tiên, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu cùng đốt pháo hoa ngoài sân, đó cả nhà quây quần đ.á.n.h Mã Điếu, vui vẻ náo nhiệt mãi đến giờ Tý mới giải tán nghỉ ngơi.

 

Mùng một đầu xuân Cung yến, hừng đông Lý Cảnh Tập phái mang một bộ trang sức cài đầu tinh xảo đến Định Quốc Công phủ tặng Tiêu Ngọc Châu. Khi tiến cung diện kiến Lý Cảnh Tập, Đường Thư Nghi tinh ý nhận thấy, trâm cài và ngọc bội đeo bên thắt lưng của Ngọc Châu là một đôi với của Bệ hạ. Trong lòng nàng khỏi bật lên tiếng thở dài, quả nhiên là chút "tiểu tâm cơ" tinh nghịch của mối tình tuổi thiếu niên!

 

Trải qua một năm, những lời thỉnh cầu Hoàng thượng tuyển tú vẫn bao giờ dứt, cho dù Lý Cảnh Tập rõ, hai mươi tuổi sẽ đại hôn, cũng ngăn những đại thần dâng tấu.

 

Cung yến hôm nay, càng ít đại thần dẫn nữ nhi ruột thịt đến thỉnh an Thái hoàng thái hậu. Thực , bọn họ vốn tìm cơ hội để các nàng lộ diện mặt Hoàng thượng, chỉ tiếc là dịp.

 

Dẫu , vẫn tìm cơ hội, ví như Minh gia. Cung yến tổ chức buổi trưa, nhưng Minh gia sớm nhập cung từ sáng sớm. Minh đại phu nhân dẫn theo Minh Vũ đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái hoàng thái hậu, còn Minh đại lão gia thì đến Ngự Thư phòng gặp Lý Cảnh Tập.

 

Minh đại lão gia : "Cữu mẫu lâu diện kiến Bệ hạ, nhân dịp đầu xuân năm mới, đặc biệt gặp ngài một ."

 

Đối với Minh gia, Lý Cảnh Tập thể chiếu cố một phen, thậm chí bảo đảm cho bọn họ cả đời vinh hoa phú quý, dù họ cũng là thích bên ngoại của cố mẫu. nếu họ còn đòi hỏi nhiều hơn, thì sẽ dung túng.

 

Hắn cùng Minh đại lão gia đến tẩm điện của Thái hoàng thái hậu. Trên đường , Minh đại lão gia thao thao bất tuyệt: "Khi Mẫu phi Bệ hạ còn nhỏ, đáng yêu như ngọc trong tuyết, mỗi dịp Tết đến, các trưởng bối trong nhà đều thích nhét tiền mừng tuổi túi áo . Mẫu phi tính tình tiết kiệm, những đồng tiền đều tích góp để mua vật dụng phụng dưỡng Ngoại tổ phụ và Ngoại tổ mẫu..."

 

Lý Cảnh Tập xong, trong lòng dấy lên cảm giác ấm áp cô tịch. Nếu năm đó, cố mẫu của hãm hại, thì giờ bao.

 

Nói chuyện một hồi liền đến Từ Ninh cung của Thái hoàng thái hậu, Minh đại phu nhân và Minh Vũ trông thấy , liền lập tức dậy hành lễ, đó mới xuống tiếp tục trò chuyện. Trong lời lẽ của họ, tất nhiên thiếu những lời ca tụng Minh Vũ, mà ánh mắt Minh Vũ Lý Cảnh Tập cũng chứa đựng thâm tình.

 

Lý Cảnh Tập cảm nhận ánh mắt táo bạo , khẽ nhíu mày. Sau khi hàn huyên thêm một lúc, liền dậy cáo từ, Minh đại lão gia vội vã theo sát phía .

 

Đến Ngự Thư phòng, Minh đại lão gia lưỡng lự một hồi, mới dám mở lời: "Bẩm Hoàng thượng, năm đó khi Mẫu phi ngài còn tại thế, Minh gia chúng thần từng thương nghị qua chuyện hôn sự giữa Bệ hạ và Minh Vũ."

 

Những lời thốt , sắc mặt Lý Cảnh Tập liền tối sầm, nhưng Minh đại lão gia vẫn dường như hề trông thấy biểu cảm của Bệ hạ, mà tiếp: "Mặc dù Mẫu phi của ngài quy tiên, nhưng ước định thuở ban đầu vẫn nên tiếp tục."

 

"Minh ái khanh," Sắc mặt Lý Cảnh Tập u ám đến mức thể đọng sương, lạnh lùng cất lời: "Chuyện năm đó nhân chứng vật chứng, hơn nữa, Trẫm quá kế con Tiêu Dao Vương, chuyện hôn sự của Trẫm do Minh phi chủ. Sau , khanh cần nhắc chuyện nữa."

 

"Thế nhưng hôn sự năm đó định, Hoàng thượng. Nếu nay bội ước, biểu thần tính ?" Minh đại lão gia thấp thỏm thưa.

 

"Đồ tự phụ!"

 

Lý Cảnh Tập phẫn nộ quát khẽ, khiến Minh đại lão gia sợ hãi vội vàng quỳ rạp xuống.

 

Liền Lý Cảnh Tập : "Minh Ôn Mậu, trẫm niệm tình ngươi là trưởng của Minh phi, nhiều phen khoan nhượng, nhưng nào ngờ ngươi vô lễ đến thế. Trẫm nhắc nữa: Phụ trẫm là Tiêu Dao Vương. Trẫm mẫu phi. Ngươi cũng chẳng cữu cữu của trẫm. Hãy ghi nhớ rõ phận của !"

 

Sau khi trở về Thượng Kinh, mỗi Lý Cảnh Tập thấy Minh gia, tuy quá thiết, nhưng giờ vẫn luôn phần chăm sóc. Việc quát mắng nghiêm trọng như bây giờ là đầu tiên. Minh đại lão gia sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, vội vã dập đầu khẩn thiết: "Là thần sai, là thần sai."

 

Ánh mắt Lý Cảnh Tập trầm trầm một lúc lâu mới chậm rãi : "Ngươi miễn lễ ."

 

Minh đại lão gia run rẩy dậy, Lý Cảnh Tập kiên nhẫn xua tay đuổi ngoài. Mới đầu năm mới, tâm tình vốn dĩ kẻ phá hỏng. Mãi cho đến khi Diệp Đức Bổn khải bẩm rằng Định Quốc Công phu nhân và Khang Lạc quận chúa đến Từ Ninh cung, tâm tình của mới khá hơn đôi chút, lập tức vội vã ngự giá đến Từ Ninh cung.

 

Đến nơi, Lý Cảnh Tập thấy Tiêu Ngọc Châu đang bên cạnh Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu nắm tay chuyện trò. Nhìn thấy nàng đang dùng chiếc trâm cài đầu cùng ngọc bội đeo bên thắt lưng do chính ban tặng, Lý Cảnh Tập cảm thấy vị ngọt dâng lên nơi đáy lòng, tay vô thức chạm ngọc bội eo .

 

Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu đều dậy hành lễ với . Hắn vội hồi lễ, đó cùng xuống chuyện. Qua một lúc , Thái hoàng thái hậu tìm cơ hội để hai ngoài, cho bọn họ cơ hội chuyện riêng. Đợi bọn họ ngoài, Thái hoàng thái hậu mấy bận mở lời với Đường Thư Nghi về chuyện định cho hai đứa trẻ, nhưng rốt cuộc đều đành nén .

 

Đường Thư Nghi từ thần sắc của bà thể đoán , nhưng nàng coi như cái gì cũng . Nàng và Tiêu Hoài đều cảm thấy, bây giờ vẫn thời cơ thích hợp để hai định .

 

Cung yến diễn thuận lợi, khi kết thúc các nhà lượt rời khỏi cung. Trước cửa cung, Minh Vũ cứ dán mắt Tiêu Ngọc Châu rời. Minh phu nhân thấy vội vã kéo nàng : "Hài tử, ngươi cứ chằm chằm khác như thế sẽ chê là phép tắc."

 

Minh Vũ siết chặt chiếc khăn tay bước lên mã xa, đó với Minh đại phu nhân: "Nương, thấy , trâm cài và ngọc bội của Tiêu Ngọc Châu và biểu ca là một đôi."

 

Minh đại phu nhân thở dài: "Vũ nhi , e rằng ngươi khó lòng tranh giành với nàng , Minh gia thể so bì với Định Quốc Công phủ. Bởi , chớ nên vọng tưởng đến ngôi vị Hoàng hậu. Chỉ cần thể nhập cung phi tần là may mắn lắm ."

 

Lúc Minh đại lão gia cũng bước lên mã xa. Khi thấy lời của thê tử, mặt liền trầm xuống: "Chuyện Vũ nhi nhập cung, e rằng thành."

 

Minh Vũ vẻ mặt cấp bách, Minh đại phu nhân vội vàng hỏi: "Có chuyện gì ? Hoàng thượng gì?"

 

Minh đại lão gia: "Ta tâu với Hoàng thượng rằng Vũ nhi hôn ước với ngài, nhưng Hoàng thượng chứng vật chứng, dứt khoát thừa nhận."

 

"Này… thể thừa nhận chứ?” Minh đại phu nhân : "Vũ nhi là biểu của , chúng cầu vị trí Hoàng hậu, chẳng lẽ thể phi tần ?"

 

Lúc Minh Vũ bật nức nở: "Con cam lòng! Con đợi, đợi đến kỳ tuyển tú của biểu ca!"

 

" , chúng cứ đợi tuyển tú! Không thể để nữ nhi nhà khác đều thể nhập cung, mà biểu ruột thịt của thể!" Minh đại phu nhân cũng .

 

Minh đại lão gia trầm mặt . Qua một lúc , Minh đại phu nhân : "Nếu , bây giờ chúng liền tung tin đồn, rằng Hoàng thượng hôn ước với Vũ nhi nhà ."

 

Minh đại lão gia cau mày suy ngẫm, đó : "Đừng vội. Đợi đến khi tuyển tú, nếu như thật sự chịu để Vũ nhi nhập cung, chúng mới truyền tin tức ."

 

Dẫu nữa, chuyện hôn ước vốn dĩ hề tồn tại. Lý Cảnh Tập chỉ cần tìm Minh nhị lão gia hỏi thăm liền thể tường tận chuyện.

 

Minh đại phu nhân và Minh Vũ đều gật đầu, cả nhà đầu năm mới tâm tình đều vui vẻ.

 

Qua Tết, Đường Thư Nghi bắt đầu chuẩn cho đại hôn của Tiêu Ngọc Minh. Lúc từng lo liệu qua một cuộc hôn lễ, coi như kinh nghiệm, việc thuận buồm xuôi gió hơn ít.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-617.html.]

Bận rộn mãi đến một ngày đại hôn, Đường Thư Nghi mới sang bảo Tiêu Hoài: "Chàng nên qua chuyện phòng the với nhi tử của ."

 

Chuyện , Tiêu Hoài cũng kinh nghiệm, mang theo vài quyển sách đến viện của Tiêu Ngọc Minh, tiện tay ném xuống, : "Con hãy nghiên cứu cho kỹ , tránh để ngày mai động phòng mất hết mặt mũi của Định Quốc Công phủ."

 

Tiêu Ngọc Minh cũng ngại. Lúc ở trong doanh trại, những binh sĩ thô lỗ thường kể chuyện tục tĩu, mặc dù vài chuyện trải qua, nhưng vẫn qua ít. Hắn cầm sách mở xem, cảm thấy còn khá mới mẻ. Tiêu Hoài thấy Tiêu Ngọc Minh bình thản như thế, cũng thêm gì nữa, xoay cất bước rời .

 

Ngày hôm , Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dậy sớm. Đường Thư Nghi mặc y phục xong, gương : "Cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt Nhị công tử nhà chúng cũng thành hôn ."

 

Nàng chợt nhớ thuở ban đầu, Tiêu Ngọc Minh từng nàng xách từ Thanh Lâu về phủ. Nàng bật khúc khích. Tiểu tử hỗn xược năm nào giờ đây trưởng thành, thể tự gánh vác việc gia đình.

 

Tiêu Hoài hỏi nàng đang cái gì, nàng kể cho , Tiêu Hoài cũng . Sau đó, nữ tử trong gương, mày mắt như họa, dáng yểu điệu. Người ngoài ba mươi tuổi, trông cũng chỉ như nữ nhân hai mươi tám hai mươi chín mà thôi.

 

Ôm eo nàng từ phía , thủ thỉ: "Này, thanh xuân của hai , kỳ thực mới chớm nở."

 

Đường Thư Nghi vang, trong lòng cảm thán: " thế, chỉ cần giữ tâm thái trẻ trung, vĩnh viễn là thiếu nữ tràn đầy sức sống."

 

Nam nữ thành hôn, tâm tình của nhà tân lang tân nương giống . Người nhà đằng nam tất nhiên hân hoan vui mừng, bởi gia đình thêm mới. Mà nhà đằng nữ mang tâm tình phức tạp.

 

Nữ nhi lớn khôn, theo chồng là chuyện hỷ sự, song đứa con nâng niu nuôi dưỡng bấy lâu, từ nay về thể cận kề sớm tối, thậm chí trở thành dâu con nhà khác. Nỗi niềm xót xa, sự trống trải trong lòng , chỉ song tân nương mới thấu triệt.

 

Đến ngày lành tháng , Tiêu Ngọc Minh vận lên bộ hồng bào rực rỡ, càng thêm phần phong thần tuấn lãng hơn ngày thường. Khuôn mặt tràn đầy ý , dắt ngựa đến Tạ gia đón tân nương. Mà Tạ nhị phu nhân nắm lấy tay Tạ Hi Hoa, nước mắt ngừng tuôn rơi, Tạ Hi Hoa nghẹn ngào thành tiếng. Ngay cả hốc mắt của Tạ nhị gia cũng ẩm ướt, đầy vẻ cảm khái.

 

"Giờ lành đến, xin mời tân nhân kính ." Người chủ lễ cất giọng trang trọng thỉnh cầu Tạ nhị gia.

 

Tạ nhị gia lau nước mắt nơi khóe mắt, đỡ Tạ nhị phu nhân : "Chớ bỏ lỡ giờ lành."

 

Tạ nhị phu nhân chỉ thể buông lỏng tay nắm nữ nhi, đó tiểu nha đưa chén qua. Tiêu Ngọc Minh nhận lấy cung kính dâng : "Mời nhạc phụ thưởng ."

 

Tạ nhị gia nhận chén nhấp một ngụm, đó Tạ Hi Hoa cũng kính cho Tạ nhị gia. Tạ nhị gia nữ nhi mặc hỉ phục, trong lòng cảm khái vô vàn, nước mắt suýt chút nữa trào khỏi vành mắt.

 

Hắn nhấp một ngụm , đoạn dặn dò: "Kính chi giới túc, túc vô vi cô cữu mệnh [1] ."

 

[1] Tuân theo, kính trọng phu quân, đêm tối chối từ chuyện hôn phòng.

 

Tạ Hi Hoa nghẹn ngào : "Vâng."

 

Sau đó đôi tân nhân kính cho Tạ nhị phu nhân, Tạ nhị phu nhân uống cầm tay nữ nhi dặn: "Cần mẫn, tôn kính, sớm chiều phạm lễ phép khuê môn."

 

"Không." Tạ Hi Hoa rưng rưng nước mắt .

 

Tạ nhị phu nhân hít sâu một , cố nén lệ: "Lên đường con, chớ để lỡ giờ lành ."

 

Tiêu Ngọc Minh duỗi tay đỡ lấy tân nương của chính . Hai cùng khỏi cửa Tạ gia, một kiệu, một lưng ngựa, cùng tiến về phủ Định Quốc Công. Trận đại hôn cực kỳ long trọng, ven đường dân chúng ngớt xem, chiêm ngưỡng.

 

Đến phủ Định Quốc Công, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài vẻ mặt rạng rỡ giữa chính sảnh, tiếp nhận quỳ bái của đôi tân nhân. Bái đường xong, ít khách nhân tiến lên chúc mừng, khiến Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài tươi đến nỗi mặt mày như sắp cứng .

 

Bên trong tân phòng, Tạ Hi Hoa ở mép giường, Tiêu Ngọc Châu và Giai Ninh bên cạnh trò chuyện. Giai Ninh mỉm : "Thân phụ mẫu đều là những dễ ở chung, cần quá lo lắng."

 

"Muội cũng dễ ở chung." Tiêu Ngọc Châu tủm tỉm đáp lời.

 

Tạ Hi Hoa mỉm đưa cho nàng một miếng điểm tâm: "Sớm dễ ở chung."

 

Ba họ vốn là bạn quen , khi chuyện vui vẻ một lúc như , sự lo lắng của Tạ Hi Hoa khi bước môi trường mới cũng ít nhiều. Tiêu Ngọc Châu và Giai Ninh ở cùng nàng một lúc mới rời . Trước khi rời , Giai Ninh nhỏ giọng với Tạ Hi Hoa: "Mẫu bảo nhắn với , ngày mai cần dậy sớm đến thỉnh an."

 

Tạ Hi Hoa sững sờ một lát, đó khuôn mặt đỏ ửng. Giai Ninh thấy nụ mặt càng tươi hơn, nàng dán tai Tạ Hi Hoa : "Thân phụ mẫu đều dậy trễ, sẽ rõ thôi."

 

Làm tức phụ ở phủ Định Quốc Công thoải mái dễ chịu đến cỡ nào, nàng sẽ .

 

Tạ Hi Hoa đỏ mặt gật đầu, Giai Ninh vỗ vỗ tay nàng , đó cùng Tiêu Ngọc Châu rời . Tạ Hi Hoa phái chuẩn nước tắm gội. Cho dù hiểu về phủ Định Quốc Công, nhưng trong lòng nàng vẫn chút lo lắng.

 

Vừa tắm xong, Tiêu Ngọc Minh liền dìu . Rõ ràng là quá chén, thấy Tạ Hi Hoa liền ha hả nhào tới ôm chầm lấy : "Cuối cùng cũng cưới nàng về nhà !"

 

Nha bà tử đều còn ở trong phòng, ôm như , Tạ Hi Hoa thẹn đến đỏ mặt, nhưng vẫn bảo mau mang canh giải rượu tới đút cho . Sau đó phái Thạch Mặc và Nghiễn Đài hầu hạ tắm.

 

Tắm rửa xong, cơn say rượu của Tiêu Ngọc Minh cũng tan gần hết, trở về tẩm thất liền thấy tân nương của đang bên mép giường. Cả nàng khoác bộ hỉ phục thêu kim tuyến, khiến dung mạo càng thêm mềm mại, yêu kiều, khiến huyết khí trong lập tức sôi trào.

 

Hắn hai ba bước đến bên nàng , hắc hắc hai tiếng nắm lấy tay nàng . Tạ Hi Hoa lo lắng ngại ngùng, nhất thời nên như thế nào.

 

Lúc khuôn mặt của Tiêu Ngọc Minh đưa gần, thủ thỉ bên tai nàng : "Ta hai cuốn tuyệt tác, chúng cùng thưởng lãm ."

 

Tạ Hi Hoa: "...."

 

Lúc bàn luận sách vở? Ngày thường ham thích sách đến !

 

Nàng đang nghi hoặc, liền thấy Tiêu Ngọc Minh từ chỗ nào lấy hai cuốn sách, đó mở . Tạ Hi Hoa cúi đầu xuống, khi thấy họa phẩm bên trong, nàng lập tức đỏ bừng cả mặt mày, thẹn quá giận dữ vươn tay đ.á.n.h khẽ .

 

Tiêu Ngọc Minh chỉ mỉm , ôm nàng lên giường, đoạn kéo kín rèm che loan phượng...

 

Tân tức phụ phủ kính , cả nhà đều tụ họp tại sảnh đường. Đường An Lạc bụng lớn vượt mặt, nàng sắp đến ngày sinh nở. Đường Thư Nghi hỏi Đào thị sắp xếp bà đỡ và những thứ cần cho hài tử .

 

Đào thị : "Đều sắp xếp xong xuôi, chỉ là nhiều chuyện hiểu, đều là do nhà thông gia an bài."

 

Đường Thư Nghi thấu hiểu, việc nữ nhân nhà thường dân sinh nở ắt hẳn khác biệt với nữ nhân nhà huân quý. Đào thị sắp xếp việc cũng là lẽ thường tình. Chỉ cần nàng gây thêm rắc rối là .

 

Dung nhan Đường An Lạc ửng hồng, dù m.a.n.g t.h.a.i nhưng giọng vẫn giòn giã, hiển nhiên chăm sóc chu đáo. Tiêu Dịch Nguyên bên cạnh, gần như ánh mắt đều dán nàng. Qua đó, thể thấy tình nghĩa phu thê của đôi trẻ vô cùng khăng khít.

 

Người đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Đường An Lạc thành bấy lâu, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt, đủ để thấy Tiêu Dịch Nguyên thật sự đối đãi với nàng .

 

Trong lúc đang trò chuyện, Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa cùng bước tới. Hai hết dâng kính Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài, nhận hai phong hồng bao hậu hĩnh, đó là các vị trưởng bối khác. Kính xong hàn huyên một lúc, những khác cáo từ, Đường Thư Nghi bèn giữ Tạ Hi Hoa để dặn dò riêng.

 

Nàng lặp lời dặn dò Giai Ninh, : "Phủ quy củ sáng sớm hầu hạ phụ mẫu. Tính vốn tùy tiện, con cần ngày nào cũng đến thỉnh an . Về việc ẩm thực, nếu dùng bữa tại viện , cứ tự mở tiểu trù phòng. Nếu dùng bữa cùng cũng , con thấy thoải mái thì cứ như ."

 

Tạ Hi Hoa ngỡ ngàng: "..."

 

Nàng thật sự ngờ rằng Định Quốc Công phủ thể " chú trọng quy tắc" đến mức .

 

"Đã thành gia lập thất, các con cũng là trưởng thành." Đường Thư Nghi tiếp lời, "Mọi việc của các con tự liệu lý. Nếu gặp khó khăn thể giải quyết, hãy đến tìm và Quốc Công gia. Về vấn đề tài sản, tháng sẽ trích một phần sản nghiệp từ quỹ chung của phủ để phân chia. Về , mỗi phòng tự quản lý cơ nghiệp của riêng ."

 

Tạ Hi Hoa kinh ngạc: "..."

 

Điều chẳng phân gia ?

 

Mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng bề ngoài nàng vẫn giữ vẻ thuận theo lễ nghi. Đường Thư Nghi thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đoan trang của nàng, khỏi nhếch khóe môi, rằng vị nhị nhi tức phụ là một cách che giấu cảm xúc. mặc kệ thế nào, chỉ cần bọn họ thể sống cuộc sống của .

 

Hai trò chuyện thêm một lát, Đường Thư Nghi liền bảo Tạ Hi Hoa về nghỉ ngơi. Tạ Hi Hoa về viện của , mà thẳng đến Thanh Phong Uyển. Có nhiều chuyện trong phủ nàng vẫn hiểu rõ, chi bằng học hỏi kinh nghiệm của đại tẩu một chút thì hơn.

 

Đến Thanh Phong Uyển, Giai Ninh đang may y phục cho hài nhi sắp sinh. Khi thấy Tạ Hi Hoa bước , nàng vội vàng vẫy tay bảo nàng xuống, đó mỉm hỏi: "Mẫu với chứ?"

 

Tạ Hi Hoa gật đầu: "Mẫu dặn dò một vài chuyện trong nhà."

 

"Muội cần nghi ngờ, những gì Mẫu đều là sự thật." Giai Ninh ôn tồn: "Phủ chúng nhiều quy định hà khắc. Thậm chí, nếu mỗi ngày đều sáng tối tới thỉnh an, phụ mẫu còn cảm thấy vui."

 

Tạ Hi Hoa vẻ mặt ngạc nhiên, Giai Ninh nhẹ: "Bởi vì như sẽ quấy rầy cuộc sống an nhàn của phụ mẫu."

 

Tạ Hi Hoa sững sờ một lúc, đó mới chợt hiểu . Tình cảm phu thê Định Quốc Công gia ân ái, khắp Thượng Kinh đều rõ.

 

Hai trò chuyện thêm một lát, Tạ Hi Hoa liền cáo từ. Trên đường trở về viện của , khuôn mặt nàng rạng rỡ ý . Thông qua cuộc trò chuyện với Giai Ninh, nàng một nữa khẳng định, cuộc sống về của sẽ vô cùng thanh thoái. Chỉ cần lo việc trong viện của , trong phủ Quốc Công hề tồn tại tranh đấu giữa chồng và nàng dâu, cũng mâu thuẫn giữa chị em dâu.

 

Giữa nàng và Giai Ninh tranh chấp về lợi ích, tính cách của các nàng cũng coi như hợp , tất nhiên sẽ sinh mâu thuẫn. Về phần mâu thuẫn giữa nàng và em chồng (Ngọc Châu) hẳn cũng sẽ xảy .

 

Thứ nhất, đây quan hệ giữa nàng và Tiêu Ngọc Châu tồi. Thứ hai, giữa bọn họ tồn tại xung đột lợi ích. Phân gia , mỗi tự lo cho chính , cộng thêm cả nhà đều tính toán chi li, nào chuyện xảy mâu thuẫn .

 

Trên đường về, khuôn mặt nàng mang đầy ý . Trở về phòng thấy Tiêu Ngọc Minh ở đó, nàng trực tiếp tựa tháp (giường) khẽ ngâm nga một khúc nhạc, vô cùng thảnh thơi. Hai đại nha của nàng rót và cầm điểm tâm qua, đó liền bắt đầu thông báo những chuyện ngóng .

 

 

Loading...