Hạ Đại Lan suy nghĩ một hồi, "Hình như Tiêu Ngọc Châu , cha là Tề đại nhân gì đó trong Nội Các?"
Phạm Khắc Hiếu
Dung Vương ngây một lát, đó hỏi: "Tề Lương Sinh?"
Hạ Đại Lan lắc đầu: "Con vị Tề đại nhân đó tên là gì, nhưng vị Tề công tử quan hệ với Tiêu Ngọc Minh."
Dung Vương nghĩ đến những thông tin mà thu thập , cuối cùng xác định Tề công tử trong miệng nữ nhi ắt hẳn chính là công tử của Tề Lương Sinh. Hắn trầm tư trong phòng, cẩn thận xem xét bộ thông tin về Tề Lương Sinh trong trí nhớ, mỉm : "Tốt, lắm!"
Hạ Đại Lan cũng : "Nếu ngài cảm thấy , ngài cầu ."
Dung Vương thoáng nhíu mày: "...Khuê các nữ tử giữ sự dè dặt, gì chuyện nữ tử chủ động cầu nam nhân chứ?"
Hạ Đại Lan chút lo lắng, "Vậy gì?"
Nàng thực sự cảm thấy Tề công tử là phi thường.
"Con cần lo lắng, lát nữa sẽ điều tra tình hình của Tề gia, đó phái đến Tề gia thử thăm dò." Dung Vương .
Hôn nhân là kết hợp chuyện giữa hai nhà, chúng thấy thỏa đáng, cũng khiến đối phương thấy hài lòng, bằng , dễ kết thành chuyện .
Lý Cảnh Tập đương nhiên nhanh chóng nắm tình hình xảy tại trường đua ngựa ngày hôm nay. Nghe Tề Nhị và Hạ Đại Lan ở chung với tồi, y : "Nếu hai bọn họ thành công cũng xem là một mối nhân duyên ."
Dung Vương vốn dĩ là Vương gia của Nhu Lợi quốc, bây giờ Nhu Lợi quốc nhập Đại Càn, cũng trở thành quan viên của Đại Càn. Hắn thiếu cảm giác an , việc vững gót chân ở đây là điều hợp tình hợp lý. Chỉ cần Dung Vương dị tâm, Trẫm cũng sẽ cố ý đề phòng .
"Nô tài còn hạ nhân bên cạnh bẩm báo, đại công tử của Phạm gia hình như vẻ chút khác lạ với Khang Lạc quận chúa......."
Diệp Đức Bổn cẩn thận kể chi tiết chuyện xảy tại trường đua ngựa, đó cảm thấy căn phòng bỗng chốc trở nên lạnh hơn nhiều. Ngẩng đầu lên , vị quân chủ trẻ tuổi sắc mặt âm trầm, tay siết chặt cây bút lông, gân xanh nổi rõ mu bàn tay.
Qua một lúc liền thấy y : "Nghe Phạm công đến Thượng Kinh, mau truyền thánh chỉ, Trẫm triệu kiến Người."
Sắc mặt Diệp Đức Bổn mang theo chút rối rắm, khuyên vài câu. Chưởng môn các thế gia đại tộc đều là những nhân vật thâm sâu khó lường, trò chuyện với bọn họ, dẫu dùng đến tám trăm tâm cơ cũng chắc đủ.
Hoàng thượng mặc dù thông minh nhưng dù tuổi vẫn còn nhỏ, đấu những lão nhân tinh ngoài lục tuần thất tuần . Hoàng thượng bây giờ đang trong cơn giận dữ, lẽ khuyên cũng chẳng tác dụng gì.
"Mau nhanh lên!" Lý Cảnh Tập thấy ở đó nhúc nhích, liền lên tiếng thúc giục. Diệp Đức Bổn lập tức cúi đầu , đó sắp xếp truyền chỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-613.html.]
trong lòng Lý Cảnh Tập vẫn cảm thấy bất an khôn nguôi, dậy : "Đổi y phục, đến phủ Định Quốc Công."
Diệp Đức Bổn vội vàng theo bước đến tẩm điện đổi y phục thường nhật, đó hai họ khiêm nhường rời khỏi Hoàng cung. Đến phủ Định Quốc Công, thủ vệ quen bọn họ, Diệp Đức Bổn thấp giọng : "Từ trong cung đến."
Thủ vệ , lập tức gọi Triệu quản gia. Triệu quản gia đến, nhận đây là đương kim Hoàng thượng, liền kinh hãi quỳ sụp xuống dập đầu hành lễ. Lý Cảnh Tập ông, : "Miễn lễ, dậy . Trẫm ngoài dạo chơi một chút. Ngươi cần báo cáo, trực tiếp dẫn trẫm gặp Định Quốc Công và sư phụ là ."
Triệu quản gia nào dám chối từ, vội vàng dẫn đến Thế An Uyển. Trên đường , ông cẩn thận bẩm báo: "Hôm nay Quốc Công gia chuyện gì, vẫn luôn ở trong viện của phu nhân."
Lý Cảnh Tập mỉm : "Trẫm ."
Tình cảm thâm hậu của hai vị sư phụ, chứng kiến bấy lâu. Hắn luôn ngưỡng mộ và hướng tới một cuộc sống như , cho nên mới hề tuyển tú, chỉ nguyện ý một Ngọc Châu.
Không lâu liền đến Thế An Uyển, canh ngoài cửa thấy là Hoàng thượng đến, lập tức tiến bẩm báo. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đang họa tranh, Hoàng thượng đến, đầu tiên sững sờ, đó lập tức ngoài nghênh đón. Ra ngoài cửa liền thấy Lý Cảnh Tập an tọa trong viện. Cả hai định hành lễ, Lý Cảnh Tập nhanh chóng khom đáp lễ .
Đường Thư Nghi bất lực : "Tôn ti khác biệt, về cần như ."
Lý Cảnh Tập mà đáp. Khi còn khoác long bào, thể tiếp nhận đại lễ của hai họ, nhưng giờ phút là đồ của sư phụ, lẽ đương nhiên hành lễ .
"Bên ngoài lạnh, mau phòng."
Đường Thư Nghi dẫn Lý Cảnh Tập thư phòng, tiện thể hiệu cho Thúy Vân mời Tiêu Ngọc Châu đến. Trong triều đình hề đại sự, chẳng cần suy nghĩ cũng Lý Cảnh Tập đột ngột viếng thăm ắt hẳn dụng ý. Vào thư phòng, Lý Cảnh Tập thấy chiếc bàn lớn đặt một bức tranh sơn thủy vẽ một nửa.
Hắn qua xem, duỗi tay chỉ một vị trí : "Chỗ là sư phụ vẽ."
Đường Thư Nghi nhẹ: "Hoàng thượng con mắt tinh tường."
Lý Cảnh Tập giống như nhận lời khen ngợi lớn, nở nụ thật tươi. Sau đó cẩn thận quan sát bức tranh, một lúc mới : "Phong cách vẽ tranh của Định Quốc Công giống với Phụ Vương ."
Tiêu Dao Vương truy phong tiên hoàng, cho nên gọi là Phụ Vương.
"Ta vẫn luôn thích tranh của Vương gia, thường xuyên mô phỏng theo, hẳn là luyện thành thói quen." Tiêu Hoài bình tĩnh .
Lý Cảnh Tập gật đầu: "Thư họa của Phụ Vương , quả thực thể xưng là bậc đại sư."
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều gật đầu đúng, còn khen ngợi thư họa của Tiêu Dao Vương một hồi, khiến thấy bất kỳ sai sót nào. lúc , Tiêu Ngọc Châu vội vã chạy tới. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài vẫn tiếp tục họa tranh. Lý Cảnh Tập cùng Tiêu Ngọc Châu an tọa ghế gấm cạnh cửa sổ, thủ thỉ trò chuyện, đối ẩm bàn cờ.