Trường Phong ngoài cửa dám lâu, chỉ cúi thấp đầu, khẽ gọi: “Đại công tử.”
Vẻ mặt thường ngày vốn nghiêm nghị, già dặn của Tiêu Ngọc Thần, giờ phút trở nên nhu hòa đến tan chảy. Ăn thức ăn Liễu Bích Cầm gắp cho, đầu cửa Trường Phong, : “Chuyện gì?”
Phạm Khắc Hiếu
Trường Phong nghẹn lời, thôi.
Tiêu Ngọc Thần nhíu mày: “Có việc cứ thẳng.”
Trường Phong: “...”
Công tử của ơi, ngài hồ đồ như ? Nếu thể thẳng, sớm mở lời ! thời gian khẩn cấp, mặc dù điều sẽ Đại công tử mất thể diện, vẫn dứt lời: “Đại công tử, phu nhân lệnh ngài lập tức hồi phủ.”
Sắc mặt Tiêu Ngọc Thần lập tức tối sầm, lạnh nhạt đáp: “Trở về bẩm mẫu rằng sẽ hồi phủ muộn hơn một chút.”
Lòng Tiêu Ngọc Thần chút bất an. Mẫu chắc chắn dò la ở nơi nên mới tức giận. mà tại thể thấu hiểu nỗi lòng của ? Cầm lẻ loi nơi kinh thành Thượng Kinh, nơi nương tựa, còn giam hãm trong nhà suốt ngày ngoài. Nàng ngày đêm sầu khổ, ở đây bầu bạn và trông nom nàng thì gì sai trái?
Trước đây, quan hệ lưỡng gia vốn vô cùng hòa hảo. Giờ đây Liễu gia mang tội, Hầu phủ đáng lẽ nên tay tương trợ mới đạo nghĩa. Sao thể vì tội danh của Liễu gia mà đoạn tuyệt qua ? Huống hồ, và Cầm vốn là thanh mai trúc mã, tình cảm nhiều năm gắn bó, thể dứt bỏ một cách vô tình?
Ta chấp thuận hôn ước với Ngô nhị tiểu thư, cớ gì mẫu thể ban cho Cầm một danh phận hợp lẽ?
Tiêu Ngọc Thần càng nghĩ càng thêm phẫn nộ trong lòng.
Trường Phong lo lắng đến phát hoảng. Từ khi Hầu gia , Hầu phủ đều dựa Hầu phu nhân. Nói thẳng , Hầu phủ hiện tại chính là nhờ thế lực từ mẫu tộc của Hầu phu nhân, tức là phủ Đường Quốc Công, mà trụ vững.
Tại Hầu phủ lúc , Hầu phu nhân nắm trọn quyền sinh sát, lời của nàng thốt há kẻ nào dám kháng cãi nửa lời?
“Đại công tử, phu nhân sai Trường Minh đến truyền khẩu dụ. Nếu kịp hồi phủ trong nửa canh giờ, thì từ nay về , và bọn cũng cần về Hầu phủ nữa.” Trường Phong căng thẳng hết câu, cúi gằm đầu dám thẳng Tiêu Ngọc Thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-6.html.]
Tiêu Ngọc Thần hổ đến mức đỏ bừng mặt, từng thất thố đến mặt Liễu Bích Cầm. Tuy nhiên, nếu cứ giằng co thêm, e rằng càng trở nên khó coi.
Hắn khẽ ho khan một tiếng dậy, với Liễu Bích Cầm: “Cầm , hồi phủ . Khi nào rảnh rỗi, sẽ tới thăm nàng.”
Liễu Bích Cầm mỉm gật đầu, tỏ vẻ thấu tình đạt lý: “Bá... Phu nhân chắc hẳn việc gấp tìm . Chàng mau trở về thôi.”
Tiêu Ngọc Thần thấy nàng hiểu chuyện đến thế thì lòng cảm thấy ấm áp vô vàn, nhưng cùng lúc cảm thấy mẫu quá đỗi ngang ngược, dọa nạt khác.
“Thần ca ca, là chờ một lát? Ta may cho phu nhân một chiếc đai buộc trán, giúp mang về dâng tặng .” Nàng xong liền phòng trong, nhanh chóng lấy một chiếc đai buộc trán, cẩn trọng đặt tay Tiêu Ngọc Thần.
Tiêu Ngọc Thần cúi đầu . Chiếc đai buộc trán thêu hoa văn mây trôi, đường kim mũi chỉ vô cùng tinh xảo. Viên hồng ngọc đính ở trung tâm khiến chiếc đai càng thêm thanh nhã, quý phái. Quả thực hợp với mẫu .
Hắn nhận viên hồng ngọc , đó chính là lễ vật tặng Cầm nhân dịp sinh thần. Khi nàng yêu thích vô cùng, ngờ hôm nay dùng nó để đai buộc trán dâng lên mẫu . Điều đủ thấy tấm lòng hiếu thuận của nàng.
Lòng Tiêu Ngọc Thần nóng hầm hập. Lúc , Liễu Bích Cầm cẩn thận : “Ta từ ngày nhà gặp biến cố, phu nhân còn yêu thích nữa. vẫn luôn khắc ghi trong lòng những ân tình mà bá mẫu từng đối đãi với đây.”
Tiêu Ngọc Thần xong lời , trong lòng cảm động áy náy khôn nguôi, đồng thời cảm thấy mẫu xử sự hợp tình hợp lý. Hắn đưa tay xoa nhẹ đầu Liễu Bích Cầm, ôn tồn : “Mẫu hề lòng . Để khuyên nhủ đôi chút là thôi.”
Liễu Bích Cầm tươi : “Ta bá mẫu là .”
Tiêu Ngọc Thần cảm thấy ngọt ngào chua xót, cay đắng, phức tạp đến mức thể thành lời. Hắn tự hỏi: Vì trời cao bất công như ? Một cô nương như Cầm , cớ gì khiến gia đình nàng gặp biến cố lớn lao? , nàng vẫn còn ở đây.
“Đại công tử, chúng mau mau hồi phủ thôi.” Trường Phong thấy đôi bên cứ mãi quyến luyến rời, sốt ruột đến mức dậm chân liên hồi.
Tiêu Ngọc Thần cũng cần , bèn dặn dò Liễu Bích Cầm vài câu xoay nhanh chóng theo Trường Phong rời khỏi đó. Trường Minh chuẩn sẵn xe ngựa, ngoài cửa chờ từ lâu. Nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần, gấp gáp : “Công tử mau lên, thời gian đủ.”