Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 598
Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:53:17
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Thư Nghi thấu hiểu tâm trạng Giai Ninh. Giả như kẻ cứ dây dưa dứt, một mực của Tiêu Hoài, cho dù trượng phu nạp, nàng cũng sẽ cảm thấy thoải mái. Hơn nữa, thể Giai Ninh và Tiêu Ngọc Thần từng thảo luận về chuyện nạp .
Chưa lời hứa từ Tiêu Ngọc Thần, thành gần một năm vẫn hỷ sự, khi gặp chuyện thế , nghĩ thôi cũng đủ trong lòng nàng khó chịu đến mức nào. Song, bất kỳ chuyện gì viên mãn đều cần một quá trình vun đắp, tình cảm phu thê cũng ngoại lệ.
Chuyện , Đường Thư Nghi định can thiệp quá sâu, cứ để đôi tiểu phu thê tự giải quyết. Nếu hai đứa thực sự thể hòa giải, nàng mới mặt can thiệp.
Tiêu Ngọc Thần giải quyết xong công việc liền về phủ. Nghe Giai Ninh đang ở Thế An Uyển, lập tức đến thẳng đó tìm nàng. Đường Thư Nghi, Giai Ninh và Tiêu Ngọc Châu vẫn đang đ.á.n.h bài vui vẻ. Thúy Vân thấy tới liền dậy nhường chỗ, nhưng phất tay: "Không cần, ngươi cứ tiếp tục."
Nói đoạn, bước đến bên Giai Ninh an tọa, chăm chú xem bài giúp nàng. Giai Ninh đầu mỉm với , còn Tiêu Ngọc Thần luồn tay gầm bàn, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng. Hai họ chẳng hề cất lời, nhưng khí xung quanh dường như ngập tràn sự mật ngọt, lãng mạn vô biên.
Đường Thư Nghi thấy đôi phu thê hành xử như thì nhịn bật . Tiêu Ngọc Châu Tiêu Ngọc Thần, trêu ghẹo: "Đại ca, Đại tẩu thua ít bạc đấy."
Tiêu Ngọc Thần khẽ niết bàn tay mềm mại trong lòng bàn tay , đáp: "Thua bao nhiêu, đều nàng chi trả."
Lời khiến Tiêu Ngọc Châu và Đường Thư Nghi đều bật vui vẻ. Giai Ninh ngượng ngùng liếc trượng phu. Ngay lúc đó, Tiêu Ngọc Châu hỏi: "Thế thua thì ?"
Tiêu Ngọc Thần: "Muội thua, cũng trả."
Đang lúc chuyện, Tiêu Hoài cũng về tới, trực tiếp an tọa bên cạnh Đường Thư Nghi. Cả nhà chơi thêm một lát nữa. Khi bữa tối dọn sẵn, tất cả cùng di chuyển đến phòng ăn. Trong suốt thời gian , Đường Thư Nghi và Giai Ninh đều hề nhắc chuyện xảy ban chiều.
Đợi dùng bữa tối xong, các hài tử đều cáo lui. Quay về tẩm thất, Đường Thư Nghi mới kể chuyện buổi chiều cho Tiêu Hoài , cảm thán: "Lam Phi Bạch đường đường là đại quan nhị phẩm, rõ ràng là một nhân vật bản lĩnh. Không ngờ nội trạch của loạn lạc đến thế."
Tiêu Hoài kề bên, chậm rãi đáp: "Chính thất và thất sống chung tất nhiên khó tránh khỏi sóng gió. Huống chi, vị thất sủng ái còn là thanh mai trúc mã, ắt càng gây bất ."
Đường Thư Nghi thở dài: "Mong rằng Giai Ninh và Ngọc Thần sẽ vì chuyện mà sinh mâu thuẫn."
Tiêu Hoài vòng tay qua vai nàng, trấn an: "Đôi tiểu phu thê vẫn cần thêm thời gian để dung hòa, nàng cần quá bận lòng."
Đường Thư Nghi ngước , mỉm : "Chuyện hòa hợp, e rằng chúng chẳng cần."
Tiêu Hoài đáp: "Mọi sự trong nhà đều theo ý phu nhân, còn cần chi đến hòa hợp nữa?"
Đường Thư Nghi bật khe khẽ, Tiêu Hoài ôm lấy vai nàng, ánh mắt cũng ánh lên ý .
Tại Thanh Phong Uyển.
Giai Ninh quận chúa khi tắm gội xong, an tọa chiếc giường sập. Một tiểu nha đang lau tóc, nha còn thoa cao lên đôi chân và bàn chân nàng. Gương mặt Giai Ninh chìm trầm tư.
Đại nha thấy , khẽ lên tiếng trấn an: "Quận chúa, Thế tử đối với tình thâm nghĩa trọng, hà tất lo lắng?"
Giai Ninh vẫn im lặng. Làm thể lo lắng? nàng cũng hiểu nỗi sợ hãi chẳng giải quyết gì. Dẫu Tiêu Ngọc Thần từng hứa sẽ vĩnh viễn nạp , mà dù hứa chăng nữa, nàng cũng thể kê cao gối mà ngủ yên. Chuyện tương lai, ai lường ?
Bởi , nàng nắm giữ những thứ cần nắm, phần việc của , thế là đủ.
Tiêu Ngọc Thần tắm gội xong xuôi, trở tẩm thất, lập tức thu tầm mắt một cảnh tượng câu nhân: Thê tử của lười biếng tựa lưng giường sập, mái tóc đen dài buông xõa tựa dòng thác, một lọn tóc dính gò má tăng thêm vẻ mê hoặc cho gương mặt thanh tú. Đôi chân thon dài trắng ngần như ngọc sứ lộ ngoài tà váy, tỏa thứ ánh sáng lấp lánh.
Bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn tinh tế đặt chân tiểu nha , thoa một lớp cao thơm màu trắng sữa. Mùi cao thơm thoang thoảng hương hoa sơn chi, là mùi hương nàng yêu thích, sớm quen thuộc. giờ phút , mùi hương khiến nhiệt huyết trong lòng sục sôi.
Chàng vẫy tay hiệu cho các tiểu nha đang hầu hạ lui xuống. Trong phòng chỉ còn đôi phu thê họ. Tiêu Ngọc Thần tiến tới, xuống cạnh nàng. Bốn mắt . Giai Ninh hé môi cất lời, cúi xuống chiếm lấy đôi môi ...
Nụ hôn nồng nhiệt triền miên, thở của hai ngày càng gấp gáp. Bàn tay Tiêu Ngọc Thần trong vạt áo Giai Ninh, vuốt ve vòng eo mềm mại, mảnh khảnh. khi bàn tay chuẩn di chuyển lên phía , nàng khẽ khàng nắm lấy.
Giai Ninh đặt tay lên n.g.ự.c , khẽ đẩy . Đôi môi Tiêu Ngọc Thần rời khỏi môi nàng, đó thở dốc, ánh mắt đầy lưu luyến nàng.
"Ta chuyện bàn với ." Hơi thở Giai Ninh cũng còn khá hỗn loạn.
Tiêu Ngọc Thần 'ừm' một tiếng, môi áp cổ nàng. Giai Ninh đành dùng hai tay khẽ đẩy nữa, "Thật sự việc hệ trọng ."
Nàng thẳng dậy. Tiêu Ngọc Thần bất đắc dĩ ôm lấy eo nàng, lên tiếng: "Nàng cứ ."
Giai Ninh thẳng mắt , hỏi: "Lam Thư Ngữ, nàng là ai, đúng ?"
Tiêu Ngọc Thần vẻ mặt bàng hoàng: "Ta nàng là ai."
Giai Ninh tiếp lời: "Thứ nữ của Tri Xu Mật Viện Sự Lam Phi Bạch."
Tiêu Ngọc Thần quả thật là ai, nhưng vẫn 'ừm' một tiếng, hiệu cho Giai Ninh tiếp. Kế đó, Giai Ninh thuật : "Lam Thư Ngữ hiện đang một mực đòi c.h.ế.t đòi sống, nhất quyết thất của ."
Tiêu Ngọc Thần sững sờ giây lát, đó vẻ mặt khó chịu: "Lam gia thật là gia giáo, còn gây náo loạn đến tận mặt nàng?"
Giai Ninh gật đầu, thuật chuyện xảy chiều nay. Dù nàng cố hết sức che giấu, nhưng trong ánh mắt và giọng vẫn lộ rõ vài phần lo lắng.
Trái tim Tiêu Ngọc Thần chợt nhói đau. Cánh tay đang ôm nàng càng siết chặt, thẳng mắt nàng, nghiêm túc cam đoan: "Ta nạp , thì dù vì bất cứ lý do gì, cũng sẽ nạp!"
Nghe lời thề son sắt của , lòng Giai Ninh mới nhẹ nhõm hẳn. Cả trái tim nàng như bao bọc trong mật ngọt, đôi mắt cũng ngân ngấn lệ. Tiêu Ngọc Thần thấy , đưa tay nhẹ nhàng lau giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng, ôn nhu : "Đôi về , mãi mãi vẫn sẽ như thế ."
Giai Ninh khẽ gật, đưa tay ôm lấy cổ Tiêu Ngọc Thần, chủ động hôn lên môi ......
Lam phu nhân rời khỏi Định Quốc Công phủ, đầu liếc Dung thị đang một bà tử to khỏe giam giữ. Bà mỉm đắc ý, bước lên xe ngựa. Dung di nương đưa lên một chiếc xe ngựa khác.
Xe ngựa bắt đầu chuyển bánh lộc cộc. Lam phu nhân vẫn giữ nụ đắc thắng môi. Ma ma đối diện thấy , bèn lên tiếng: "Phu nhân, Dung thị tuyệt nhiên thể lật nữa."
Lam phu nhân lắc đầu: "Chỉ như thôi thì đủ."
Vẻ mặt ma ma hiện lên chút nghi hoặc. Lại Lam phu nhân trầm giọng: "Định Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa đều hạng thích rùm beng. Chuyện chỉ gây náo loạn một trận, nếu về lão gia chịu khó xin Định Quốc Công, chắc trôi qua êm thấm. Lão thái thái và lão gia cưng chiều các nàng nhiều năm như thế, đợi khi chuyện lắng xuống, bọn họ chỉ cần lóc cầu xin một hồi, chuyện liền bỏ qua."
Ma ma lo lắng hỏi: "Vậy nên tính toán ?"
Lam phu nhân vẫn giữ nụ đắc ý: "Ta thừa cơ hội tiếp tục thổi bùng ngọn lửa, để Tam nha đầu loạn thêm nữa. Lát nữa, mau đến An Nguyên Hầu phủ truyền tin cho Thư Dĩnh, bảo nó ngày mai qua thăm Tam nha đầu."
Ma ma gật đầu lĩnh ý. Tam tiểu thư từ nhỏ luôn so kè với Nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư gả An Nguyên Hầu phủ, Tam tiểu thư ghen tị thôi. Ngày mai Nhị tiểu thư trở về, chẳng cần khích bác, Tam tiểu thư tự khắc sẽ tiếp tục gây náo loạn.
Chỉ là... Giọng điệu ma ma vẫn chứa đựng sự lo lắng: "Vạn nhất Tam tiểu thư chuyện gì thất thố, chọc giận Định Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa thì ? Hai vị chủ nhân là dễ trêu chọc."
Lam phu nhân khẽ cau mày. Nàng vốn dĩ tính toán Lam Thư Ngữ, lợi dụng việc hôn sự để khiến nàng gây chuyện, nhưng ngờ Lam Thư Ngữ si mê Tiêu Ngọc Thầm, thậm chí đòi của y. Nếu đổi thành nhà khác, Lam phu nhân còn thể lợi dụng một chút, nhưng phủ Định Quốc Công là nơi nàng tuyệt đối dám mạo phạm!
Nghĩ xong, nàng thản nhiên : "Cứ để thuận theo tự nhiên ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-598.html.]
Dù thì nàng cũng chẳng hề ý định lợi dụng Định Quốc Công phủ.
Xe ngựa chầm chậm tới Lam phủ. Lam phu nhân ma ma đỡ xuống xe, Dung thị ở phía cũng bà tử thô kệch lôi khỏi xe. lúc , Lam Phi Bạch cũng trở về phủ.
Thấy Dung di nương thị tỳ đô con áp giải, đầu tóc rũ rượi, dung nhan tiều tụy, khuôn mặt y lập tức tối sầm , ánh mắt mang theo sự bất mãn rõ rệt về phía Lam phu nhân.
Lam phu nhân thấy , trong lòng lạnh, nhưng mặt mang theo vẻ uất ức. Nàng bước vài bước tới bên cạnh Lam Phi Bạch, nhẹ nhàng hành lễ : "Lão gia, hôm nay mất hết thể diện . Từ nhỏ đến lớn, từng chịu nhục nhã đến mức ."
Nói hai mắt rưng rưng, Lam Phi Bạch cau mày hỏi: "Đã xảy chuyện gì?"
Lam phu nhân dùng khăn tay lau khóe mắt: "Vẫn nên trong hãy bàn luận."
Lam Phi Bạch liếc Dung di nương một cái, đó sải bước phủ. Đến chính sảnh, Lam phu nhân kể sự việc, đoạn lau nước mắt :
"Lão gia , lúc đó chỉ tìm một cái hố chui xuống đất. Nếu chuyện truyền ngoài, còn mặt mũi nào gặp gỡ các vị phu nhân khác đây!"
Lam Phi Bạch tức giận đến mức bàn tay phát run. Y nheo mắt thoáng qua Dung di nương, đó đến bên Lam phu nhân, đặt tay lên vai nàng, nhẹ giọng : "Hôm nay phu nhân vất vả , nàng về nghỉ ngơi . Lát nữa vi phu sẽ sang tìm nàng."
Lam phu nhân dậy, đôi mắt đỏ hoe thở dài một : "Chuyện lỡ , lão gia đừng quá tức giận. Thư Ngữ nhà vẫn nghĩ thông suốt."
Phạm Khắc Hiếu
Lam Phi Bạch 'ừ' một tiếng, tiễn nàng tới cửa, bóng nàng khuất xa mới . Y nắm mạnh cổ tay của Dung di nương lôi thẳng về phía hậu viện. Lực tay y quá lớn, bước chân vội vã, Dung di nương đau đớn ở cổ tay, thất tha thất thểu theo .
Không lâu , họ đến viện của Dung di nương. Bước phòng, Lam Phi Bạch hất mạnh tay, khiến Dung di nương ngã nhào xuống đất. Y lạnh lùng nàng quát: "Ngươi định gì? Ngươi đang gì ? Định Quốc Công phủ là nơi mà ngươi tiến là ?"
Dung di nương chống tay quỳ rạp mặt đất, nước mắt lã chã: "Biểu ca, bảo đây? Nếu gả cho Tiêu thế tử, Thư Ngữ liền đòi c.h.ế.t. Huynh và dì đồng ý, chỉ còn cách tìm Định Quốc Công phu nhân thôi."
Lam Phi Bạch trừng mắt hung dữ nàng: "Nó nuông chiều mấy năm nay đến nỗi còn lễ nghĩa, chẳng lẽ ngươi cũng ? Mối hôn sự tìm cho nó còn đủ ? Rốt cuộc các ngươi còn cái gì?"
Dung di nương thành tiếng: "Biểu ca lẽ nào , Thư Ngữ từ nhỏ hiếu thắng. Nhị tiểu thư gả phủ An Nguyên Hầu, mà nó chỉ thể gả cho một tiến sĩ nghèo hèn, nó thể cam tâm cho !"
Lam Phi Bạch tức giận đến mức đầu óc choáng váng: "Vậy nó cam lòng cho khác ? Ngươi nghĩ rằng tất cả thê đều thể sống cuộc sống như ngươi ?"
Dung di nương lắc đầu: " Tiêu thế tử thì khác. Xuất và tướng mạo của y đều là nhất thành Thượng Kinh , của y cũng khiến ngưỡng mộ."
Lam Phi Bạch: "......"
Y tức đến mức nghẹn lời, lồng n.g.ự.c như nổ tung. Một tay chống cạnh bàn để bình thở, y nghiến răng : "Cho dù nó c.h.ế.t, cũng thể cho ! Ta chịu nổi cái ô danh đó."
Nói xong, y sải bước ngoài. Dung di nương bóng lưng y xa, hai tay chống đất dậy, đó lau nước mắt.
Nữ nhi của nàng gả cao môn hiển hách. Nàng thua Lam phu nhân , nhưng nữ nhi nàng tuyệt đối phép thua. Nàng cũng hề cảm thấy phận thất gì thấp kém, chẳng ở Lam gia , chính phòng phu nhân cũng nhún nhường nàng ba phần đó ?
Lam Phi Bạch sải bước đến viện của Lam lão phu nhân, thuật chuyện Dung di nương , đó : "Hai ngày tới, mang theo lễ vật đến Định Quốc Công phủ, tạ tội với Định Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa."
Lam lão phu nhân nặng nề thở dài một , qua một lúc mới : "Hay là với Định Quốc Công phu nhân, để Tiêu thế tử nạp Thư Ngữ cửa."
Lam Phi Bạch thể tin Lam lão phu nhân, đó bà tiếp: "Con cũng tính tình Thư Ngữ. Nếu chúng đồng ý, tính mạng của nó chừng thật sự chẳng còn. Con nỡ lòng ?"
Lam Phi Bạch nghiến răng, lạnh lùng đáp: "Con nỡ."
"Con chỉ cứng miệng thôi." Lam lão phu nhân : "Tiêu thế tử dung mạo xuất chúng, nữ tử đều yêu thích . Chúng cứ với bên ngoài rằng Thư Ngữ yêu mến y sâu đậm. Mặc dù sẽ lời tiếng , nhưng cũng chuyện lớn. Hơn nữa, vị Giai Ninh quận chúa đến bây giờ còn mang thai, rõ ràng là đường con cái khó khăn. Nếu như Thư Ngữ gả qua đó thể sinh hài tử, địa vị chắc chắn thấp. Huống chi, phủ Định Quốc Công bây giờ ....."
"Mẫu !" Lam Phi Bạch ngắt lời bà: "Sau đừng những lời nữa! Con thà rằng để nó sư cô, thà rằng để nó c.h.ế.t, nó cũng thể của ! Thiếp của bất kỳ ai cũng ."
Y thể chịu nổi ô danh nhục nhã đó.
Hắn dậy, sải bước ngoài. Giờ phút , Lam Phi Bạch thực sự hối hận. Lẽ ngay từ đầu nên nạp biểu , bao năm qua càng nên chiều chuộng mẫu tử bọn họ như , khiến cho họ đ.â.m coi thứ là lẽ dĩ nhiên.
Không lâu , tới viện của Lam phu nhân. Phu nhân trông thấy sắc diện của hiểu ngay sự tình. Nàng lạnh trong lòng, ngoài mặt bày vẻ lo lắng, còn tự tay rót một chén nóng cho .
"Thư Ngữ vẫn còn nhỏ tuổi, Lam đại nhân chịu khó khuyên bảo thêm một chút, chừng nàng sẽ yên ." Lam phu nhân nhẹ giọng : "Chỉ e nếu sự việc truyền ngoài, hôn sự định đó sẽ thể thành nữa."
Lam Phi Bạch thở dài một : "Phu nhân, mấy năm qua vất vả cho nàng ."
Giờ phút , trong lòng dâng lên vài phần áy náy.
Ánh mắt Lam phu nhân thoáng vẻ ẩm ướt, khẽ : "Thiếp ... cũng tròn bổn phận. Thư Ngữ bây giờ nông nỗi , cũng một phần trách nhiệm. Ta là đích mẫu chỉ dạy nó cho . Lẽ khi nó còn nhỏ, nên mạnh tay quản giáo, dù cho và mẫu đồng ý, cũng tay tàn nhẫn để dạy dỗ nó mới ."
Nàng như , Lam Phi Bạch càng thêm day dứt. Ban đầu, Dung di nương và mẫu của phòng nàng như phòng trộm, chỉ sợ nàng hại Lam Thư Ngữ. Nàng nào cơ hội quản giáo?
Lam Phi Bạch nắm lấy tay của Lam phu nhân, chân thành : "Phu nhân, thể cưới nàng chính là phúc khí ba đời của ."
Bọn họ phu thê nhiều năm như , tính cách phu nhân còn ? Tuy chút tâm cơ, thủ đoạn nhưng nàng luôn đại cục. Nếu là khác tuyệt đối sẽ bao dung nổi Dung di nương. Nội trạch của sớm gà bay ch.ó sủa từ lâu .
Lam phu nhân dịu dàng mỉm với : "Lão phu lão thê , những lời gì? Thiếp chỉ mong nhà chúng thể sống hạnh phúc, vui vẻ mà thôi."
Trái tim Lam Phi Bạch ấm lên. Hắn tự nhủ, quả nhiên ngày dài mới tỏ tường lòng !
Ngày hôm , lúc dùng bữa sáng, Đường Thư Nghi thấy Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh, giữa mi mắt khóe môi vẫn còn vương vấn ý tình. Nàng tiểu phu thê hòa hợp ân ái , cần lo lắng thêm nữa.
Ăn sáng xong, Tiêu Hoài cùng Tiêu Ngọc Thần liền xuất phủ xử lý công vụ. Giai Ninh ở Thế An Uyển trò chuyện với Đường Thư Nghi. Sắp đến năm mới, hai bàn bạc về những thứ cần mua sắm, cùng với việc nên tặng lễ vật gì cho nhà nào. Sau đó, hai đến Đoan vương.
Vốn dĩ ý của Giai Ninh và Lý Cảnh Hạo là khi Giai Ninh kết hôn, Đoan vương cùng Lý Cảnh Hạo sẽ trở về đất phong. Dù Vương gia đất phong, ở Thượng Kinh lâu dài cũng phù hợp với quy củ. Mọi chuyện vốn thỏa, nhưng khi chuẩn rời , Đoan vương trở chứng. Hắn đang ở Thượng Kinh chơi đùa quên cả lối về, nhất quyết trở .
Đương nhiên Đoan vương cũng chuyện phù hợp với phép tắc, liền chạy tới gặp Hoàng đế Lý Cảnh Tập, lấy cớ yên lòng Giai Ninh, ở Thượng Kinh thêm một thời gian nữa. Lý Cảnh Tập đương nhiên tin lời , Hoàng thượng rõ cha con Đoan vương và Giai Ninh mấy hòa hợp.
Chẳng qua Đoan vương vốn là một vương gia nhàn rỗi vô tích sự, ở đất phong cũng chẳng hề hấn gì. Hoàng đế liền đồng ý cho tiếp tục ở Thượng Kinh. Bởi , Đoan vương và Lý Cảnh Hạo vẫn đang ở Thượng Kinh. Tết đến, phủ Định Quốc Công tất nhiên cũng chuẩn quà tết để tặng .
"Lúc phụ với con về việc tái hôn, chẳng thấy nhắc tới nữa." Giai Ninh bận lòng : "Con nghĩ kẻ đang còn nhớ thương vị trí Đoan vương phi. Con chỉ sợ phụ khác tính kế."
Nàng là nữ nhi, cũng vì phụ mà lo lắng.
"Con cần lo lắng," Đường Thư Nghi trấn an: "Cho dù tính kế, chỉ cần con gật đầu, Hoàng thượng đồng ý thì cũng cửa phủ Vương gia."
Giai Ninh gật đầu. Hiện giờ chuyện lớn nhỏ của phủ Đoan vương, đều sự đồng ý của nàng. Không còn cách nào khác, cha ruột là kẻ công tử bột uy nghiêm, còn quá nhỏ, vài chuyện lo toan .
Mẹ chồng nàng dâu hai trò chuyện hòa hợp, còn bên phía Lam phủ đang gà bay ch.ó sủa.