Giai Ninh dùng bữa trưa tại Lễ Quốc Công phủ xong mới hồi phủ. Nàng đến Thanh Phong Uyển thì Đường Thư Nghi về từ sớm, mà Tiêu Hoài mặt trong phủ, nàng liền sang Thế An Uyển.
Đường Thư Nghi đang trò chuyện cùng Tiêu Ngọc Châu, thấy nàng bước , lập tức vẫy tay gọi nàng đến cạnh, mỉm : "Thời tiết ngày càng nóng bức, định đến biệt viện ngoại thành nghỉ dưỡng. Con cùng ?"
Tiêu Ngọc Châu bên cạnh, rủ rê: "Đại tẩu, biệt viện bên thú vị, thể lên núi hái quả, còn thể câu cá."
Dân gian Đại Càn vốn cởi mở, nhưng quý nữ Thượng Kinh hầu như bao giờ lên núi hái quả, xuống sông câu cá. Thế nhưng, Đường Thư Nghi Tiêu Ngọc Châu , mặt vẫn nở nụ tươi tắn, chẳng hề ý trách mắng. Giai Ninh chợt hiểu , Định Quốc Công phủ giờ màng đến những lời dị nghị của thế nhân, càng để tâm khác bàn tán về họ . Thượng Kinh vẫn luôn đồn đại rằng chồng nàng là ghen, còn cha chồng sợ thê tử, song hai vẫn cứ ung dung theo ý .
Hiện giờ nàng thành nửa năm mà mang thai. Chỉ cần cha chồng, tướng công hề trách cứ, nàng hà cớ gì bận tâm đến cái của ngoài? Những lời đàm tiếu , chỉ cần mặt nàng, nàng liền coi như . nếu kẻ dám mở lời mặt nàng, nàng tất sẽ chịu thiệt thòi.
Sau khi thông suốt, cả nàng nhẹ nhõm hẳn, liền mỉm đáp: "Được thôi, đến lúc đó và cùng hái quả, câu cá."
Tiêu Ngọc Châu tươi gật đầu. Đường Thư Nghi dặn dò: "Con cũng đừng quá bận tâm đến Ngọc Thần, trong phủ vẫn còn nhiều hầu hạ nó."
Tiêu Ngọc Thần vẫn còn việc ở Hàn Lâm Viện, dĩ nhiên thể cùng để tránh thử. Giai Ninh quả thực lo lắng cho , chỉ là từ khi thành hôn đến nay hai từng xa cách một ngày, nghĩ đến cảnh mấy ngày gặp mặt, nàng khỏi chút lưu luyến. Sau khi Tiêu Ngọc Thần trở về, tin Giai Ninh tránh nóng, cũng tỏ vẻ luyến tiếc. Chỉ vì từ khi thành , Giai Ninh gần như từng ngoài du ngoạn, nên dù nỡ, vẫn đồng ý. Sắp xa cách, đôi phu thê tân hôn càng thêm quấn quýt, tình nồng ý mật.
Ngày lên đường đến biệt viện, khéo là ngày triều đình xả hưu. Tiêu Hoài cùng Tiêu Ngọc Thần đưa tiễn các nàng đến tận biệt viện. Vì họ ở đó trọn một tháng, nên mang theo nhiều hành lý, đoàn lên tới hơn mười chiếc xe ngựa, trông vô cùng trang nghiêm.
Đoàn xe ngựa di chuyển đường phố, hễ qua đường trông thấy xe ngựa Định Quốc Công phủ, đều tự giác nhường đường. Thứ nhất là vì Định Quốc Công bảo vệ bình an xã tắc, bách tính kính trọng; thứ hai là bởi địa vị cùng quyền thế ngất trời của Định Quốc Công khiến buộc tránh đường.
Dù xe ngựa Định Quốc Công phủ trong nội thành hết sức chậm rãi, nhưng đột nhiên, một chiếc xe ngựa từ hướng đối diện chạy tới. Hai bên đường các quầy hàng buôn bán, khiến hai chiếc xe ngựa thể cùng lúc ngang qua.
Người đ.á.n.h xe lập tức dừng ngựa. Triệu quản gia cùng đưa mắt , thấy đối diện là xe ngựa của Minh gia. Theo tôn ti trật tự, dĩ nhiên Minh gia tránh đường, nhưng đối phương dường như hề ý né tránh.
Đối với chuyện nhỏ , Triệu quản gia cần bẩm báo với Đường Thư Nghi Tiêu Hoài, ông liền phái một quản sự tới dàn xếp. Quản sự bước nhanh tới, cung kính vọng xe ngựa: "Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân nhà đang xuất hành. Phiền quý ngài lái xe né sang một bên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-593.html.]
Minh Đại phu nhân đang trong cỗ xe tứ mã, khẽ vén rèm bên ngoài, hỏi quản sự bên cạnh: "Kia là xe ngựa của Định Quốc Công phủ? Quốc Công phu nhân cùng quận chúa đang ở bên trong ?"
Phạm Khắc Hiếu
Quản sự nhíu mày, cung kính đáp: "Dạ, đúng ."
"Vậy nên qua chào hỏi Định Quốc Công phu nhân một tiếng."
Nói , nàng xuống xe. Quản sự bất đắc dĩ đành dẫn nàng đến bên xe của Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài, khẽ khàng báo: "Phu nhân, Minh Đại phu nhân đến thỉnh an."
Đường Thư Nghi đang chơi cờ với Tiêu Hoài, tay cầm quân cờ khẽ dừng một lát, đó vén rèm lên, thấy một nữ nhân bốn mươi tuổi đang bên ngoài. Đối với hành động của Minh Đại phu nhân, Đường Thư Nghi chút vui.
Nàng thầm nghĩ, chớ chi đến lễ giáo nghiêm cẩn của cổ đại, ngay cả ở thời nào nữa, một phận thấp kém khi gặp mặt mệnh phụ bậc nhất cũng cung kính nhường đường. Vị Minh Đại phu nhân chỉ tránh, còn chủ động tiến đến bắt chuyện.
Do đó, Đường Thư Nghi chỉ bình thản Minh Đại phu nhân, hề cất lời. Minh Đại phu nhân nhận thấy thái độ lạnh nhạt của nàng, lo lắng dấy lên chút bực bội khó chịu. Dẫu , nàng đường đường là Cữu mẫu ruột của Hoàng thượng, chủ động bước đến chào hỏi, thế mà Quốc Công phu nhân vẫn an vị trong xe, ý định hạ liễn.
Song, nàng vẫn còn chút tỉnh táo, rõ Hoàng thượng hiện tại vẫn cần dựa Định Quốc Công phủ. Dù trong lòng phẫn uất đến , Minh Đại phu nhân cũng buộc nhẫn nhịn. Nàng gượng : "Có thể gặp Quốc Công phu nhân tại nơi quả là một đoạn nhân duyên. Ta đến đây là để thỉnh an phu nhân."
Nói nàng tự động tác chúc phúc. Đường Thư Nghi nhạt, đó : "Minh Đại phu nhân quá lời, miễn lễ. Hôm nay đang bận việc đường, e rằng tiện chuyện lâu với phu nhân. Nếu việc gì khác, chúng nên dừng tại đây."
Minh Đại phu nhân nghiêng đầu, cố tình liếc bên trong xe, mục đích chính là xem Tiêu Ngọc Châu rốt cuộc dung mạo như thế nào. thứ đập mắt nàng là gương mặt cương nghị, góc cạnh của Tiêu Hoài. Nàng cam lòng, nhích chân kỹ hơn, nhưng chạm ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Hoài, khiến nàng kinh hãi rụt ánh ngay tức khắc.
"Vâng... xin phép."
Nàng cuống quýt về xe ngựa của , đó thúc giục mã phu lên đường.