Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 565

Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:52:53
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đường Thư Nghi sắc mặt bình tĩnh, đáp lời: "Cái c.h.ế.t của Lương gia và Nhị hoàng tử, dù liên quan tới phủ Quốc Công của , nhưng kết cục bi thương , thể do chính các tự chuốc lấy?"

 

Đối với Lương quý phi, nàng quá nhiều ác cảm.

 

Lương quý phi mỉm , bình tĩnh. Nàng tiến lên một bước : "Thắng Vương, thua giặc. Ngươi đắc thắng, dĩ nhiên quyền tại nơi đây mà tuyên bố lầm đều thuộc về chúng ."

 

Đường Thư Nghi yên bất động, cúi đầu bước chân đang tiến tới của nàng , : "Ngươi gọi đơn thuần là những lời nhỉ?"

 

"Ngày mai sẽ dọn khỏi Hoàng cung – nơi giam hãm bấy lâu, ngoài ngao du. Không ngờ gặp Đường đại nhân, nhất thời cảm thấy trong lòng bao nỗi cảm khái." Lương quý phi tiến lên một bước nữa.

 

Đường Thư Nghi vẫn đó nhúc nhích, nàng ôn tồn : "Thật nên chúc mừng ngươi. Dọn khỏi chiếc lồng giam , ngươi thể bắt đầu một cuộc sống mới."

 

Những gì nàng đều xuất phát từ tận đáy lòng. Tiên Hoàng đế băng hà, mặc dù những cung phi còn chỗ dựa vững chắc, nhưng địa vị vẫn còn đó. Ít nhất thường dám bắt nạt bọn họ. Không còn sự ràng buộc của hậu cung, các nàng thể thuận theo tâm ý của mà sống.

 

Nói câu khó , cho dù các nàng trộm nuôi nam sủng, chỉ cần ầm ĩ bên ngoài, đều sẽ ai quan tâm. Đường Thư Nghi cũng ghét Lương quý phi, thậm chí hy vọng nàng xuất cung thể sống .

 

tất cả còn xem nàng lựa chọn như thế nào.

 

"Ha ha, bắt đầu một cuộc sống mới?" Lương quý phi nhạt, bước thêm hai bước: "Đường Thư Nghi, nếu nhi tử, nữ nhi và phu quân của ngươi đều vong mạng, liệu ngươi thể thản nhiên bắt đầu một cuộc đời mới chăng?"

 

Đường Thư Nghi thẳng nàng . Giờ khắc hai chỉ cách vài bước, nàng thậm chí còn thấy cơ mặt Lương quý phi đang siết chặt. Trầm mặc phút chốc, nàng đáp: "Trên đời nào nhiều điều 'nếu như'. Ta chỉ cầu việc đều hổ thẹn với lương tâm. Ân oán giữa chúng thuở ban đầu, cũng tự thấy bản thẹn với trời đất."

 

"Không hổ thẹn với lương tâm?" Vẻ mặt Lương quý phi mang theo ý tàn nhẫn, "Nếu do ngươi hết đến khác xuống tay, , nhi tử , thể bỏ mạng?"

 

Đường Thư Nghi: "Bọn họ tay với chúng , trả cũng là điều đương nhiên. Hơn nữa Nhị hoàng tử do nhi tử g.i.ế.c, ngươi rõ điều đó."

 

“Phải, rõ lắm! cái c.h.ế.t của nhi tử liên quan tới nhi tử ngươi, điều ngươi thể chối bỏ! Hoàng đế và Đại hoàng tử đều nhúng tay , và , đều báo thù bọn họ !" Lương quý phi tiến lên một bước nữa.

 

Đường Thư Nghi nhíu mày: "Cái c.h.ế.t của phế đế liên quan đến ngươi?"

 

" ! Nếu , y Tiêu Hoài chọc tức đến mức ? Ngày nào cũng dâng cho y một chén canh thuốc, mà y còn tấm tắc khen ngon. Ngươi xem, đáng ?" Lương quý phi ha ha lớn, tiếng chói tai.

 

Đường Thư Nghi đó lên tiếng, Lương quý phi tự vang, đến mức nước mắt chảy dài. Bất chợt, nàng rút phắt một thanh chủy thủ, đ.â.m thẳng về phía Đường Thư Nghi. Đường Thư Nghi vốn phòng , toan giơ chân đá văng đối phương, nhưng ngay khi nàng nhấc chân, một bóng từ phía nhanh chóng chắn nàng.

 

Nàng loạng choạng lùi hai bước, kỹ, thấy Lý Cảnh Tập đang nắm lấy tay nàng, chắn mặt Lương quý phi áp chế, cất lời lạnh lùng: "Lương thị hành thích trẫm, tru di cửu tộc!"

 

"Hahahaha..."

 

Lương quý phi rộ lên, đó Đường Thư Nghi : "Ngươi chăng? Ta đố kỵ với ngươi lắm, đặc biệt đố kỵ với ngươi! Ngươi hài tử hiếu thuận, phu quân trung trinh bất khuất, còn thể đường đường lấy phận nữ nhân mà nhập triều quan. cũng hận ngươi! Nếu ngươi thông tuệ đến mức , , nhi tử thể bỏ mạng? Vậy nên, ngươi hãy cùng xuống suối vàng!"

 

Đường Thư Nghi hề mảy may để tâm tới lời của ả , vội vàng tiến đến mặt Lý Cảnh Tập, cánh tay đang rỉ m.á.u mà hỏi: "Người thương thế nào ?"

 

Lý Cảnh Tập lắc đầu: "Chỉ là vết thương ngoài da, đáng ngại."

 

Đường Thư Nghi thúc giục: "Mau băng bó." Rồi nàng kéo Lý Cảnh Tập về Ngự Thư phòng. Hắn ngoan ngoãn theo . Hai mới hai bước, phía đột nhiên truyền đến tiếng hỗn loạn. Hai đầu thì thấy Lương quý phi thất khiếu chảy m.á.u nhưng mặt vẫn nở nụ , dáng vẻ quả thực khủng bố phi thường.

 

"Đi thôi." Đường Thư Nghi kéo Lý Cảnh Tập tiếp tục về phía , miệng : "Sau chớ nên hành sự lỗ mãng như thế. Thân phận của ngài giờ đây khác xưa, bên cạnh thị vệ bảo hộ, những chuyện hiểm nguy cứ để bọn họ xử lý là ."

 

Lý Cảnh Tập gật đầu: "Ta hiểu ."

 

Kỳ thực, lúc kịp suy nghĩ nhiều, chỉ thấy Đường Thư Nghi gặp hiểm cảnh, bèn vô thức liều xông tới.

 

Rất nhanh hai đến Ngự Thư phòng, thái y cũng vội vàng chạy tới, lập tức băng bó cho Lý Cảnh Tập. Thấy miệng vết thương sâu lắm, Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm. Đợi thái y rời , nàng đối diện Lý Cảnh Tập, căn dặn: "Mặc dù vết thương sâu, nhưng cũng cẩn thận giữ gìn, chuyện theo lời thái y."

 

Lý Cảnh Tập nặng nề gật đầu: "Ta ."

 

Đường Thư Nghi thấy tỏ vẻ ngoan ngoãn như , suýt nữa nhịn mà đưa tay xoa đầu . Nói cảm kích là lời dối, nàng ngờ hài tử thể xả cứu nàng trong khoảnh khắc nguy hiểm .

 

"Thái Hoàng Thái Hậu giá đáo!"

 

Tiếng bước chân gấp gáp truyền đến, Thái hoàng thái hậu vội vã tiến . Nhìn thấy vết thương cánh tay Lý Cảnh Tập, Người khỏi đau lòng, hỏi han xem nhức nhối . Lý Cảnh Tập mỉm , đáp Người rằng .

 

Đường Thư Nghi liền dậy, cung kính hành lễ với Thái hoàng thái hậu: "Hoàng thượng vì cứu thần mới thương, thần ..."

 

"Ai da, thôi ," Thái hoàng thái hậu xua tay, cất lời: "Không ngoài, cần giữ mấy cái lễ nghi phiền phức . Cảnh Tập vốn trọng ân tình của ngươi, cứu ngươi cũng là tâm ý của nó mà thôi."

 

Trong lòng Đường Thư Nghi cảm thấy phức tạp. Kỳ thực, lúc đầu nàng giúp đỡ Lý Cảnh Tập, phần lớn là vì suy nghĩ đến sự đầu tư cho tương lai. Chỉ là, quá trình chỉ dạy bồi đắp thêm chút nghĩa tình sư đồ.

 

"Hoàng thượng quả là trọng tình trọng nghĩa." Nàng thốt lên.

 

Thái hoàng thái hậu xua tay ý bảo nàng an tọa, : "Ta thật ngờ Lương Quý phi dám loại chuyện tày trời như . Nàng còn kẻ tư thông bên ngoài, nhất định bảo Định Quốc Công mau chóng dọn dẹp cho sạch sẽ."

 

Đường Thư Nghi gật đầu: "Vâng, thần sẽ phái nhắn lời với ."

 

Thái hoàng thái hậu ở Ngự thư phòng một lát mới cáo lui. Lý Cảnh Tập thấy , liền bảo sư phụ thể bắt đầu giảng dạy. Đường Thư Nghi bèn tiếp tục khai giảng bài vở cho .

 

Giữa chừng buổi giảng, Tiêu Hoài vội vã bước . Y tiến thư phòng hành lễ với Lý Cảnh Tập, đó lập tức về phía Đường Thư Nghi, cất tiếng hỏi: "Nàng chứ? Có thương ở ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-565.html.]

 

"Ta , là Cảnh Tập mới thương." Đường Thư Nghi đáp.

 

Tiêu Hoài cẩn thận đ.á.n.h giá nàng từ đầu đến chân một lượt, thấy nàng quả thực bình an vô sự, y mới sang Lý Cảnh Tập, : "Lần may nhờ Hoàng thượng tay cứu giúp."

 

Lý Cảnh Tập vội đáp: "Cũng là do lỗ mãng thiếu cẩn trọng, kỳ thực sư phụ sớm đề phòng ."

 

"Lỗi là do ," Tiêu Hoài vẻ mặt tự trách, "Đáng lẽ sớm nghĩ đến việc Lương thị sẽ liều mạng, cá c.h.ế.t lưới rách."

 

"Nàng vẫn còn kẻ đồng mưu bên ngoài, xử lý ?" Đường Thư Nghi hỏi.

 

Tiêu Hoài an tọa, "Ta phái Ngọc Minh ."

Phạm Khắc Hiếu

 

Nghe y , Đường Thư Nghi cũng yên lòng. Nàng tiếp tục giảng bài cho Lý Cảnh Tập, Tiêu Hoài cũng kề bên lắng . Buổi trưa, Lý Cảnh Tập giữ hai Hoàng cung dùng bữa. Thái hoàng thái hậu cũng đích đến cùng dùng cơm.

 

Dùng bữa xong, Đường Thư Nghi tiếp tục giảng bài cho Lý Cảnh Tập, cố ý tạo cơ hội để hai con Tiêu Hoài thời gian trò chuyện riêng.

 

Trong một gian phòng tại Thiên điện, hai con đối diện . Thái hoàng thái hậu thở dài, cất lời: "Hài tử Cảnh Tập quả thực trọng tình trọng nghĩa. Trước đây, nó từng ngỏ ý phong phụ nó, Tiêu Dao Vương, Hoàng đế, nhưng từ chối. Ta bảo với nó rằng, phụ con khi còn tại thế chẳng màng ngôi vị, khi mất cũng tất nhiên chẳng thiết treo danh hiệu Hoàng đế."

 

Tiêu Hoài khẽ một tiếng, đáp: "Thư Nghi sai, Cảnh Tập đích thực là một hài tử ."

 

Thái hoàng thái hậu mỉm : "Trong mắt con, Thư Nghi chỗ nào là ?"

 

Tiêu Hoài chút ngượng ngùng, khẽ ho khan một tiếng đáp: "Nhi tử cảm thấy, hiện giờ chuyện đang thỏa."

 

Thái hoàng thái hậu cũng trêu chọc y nữa, : "Con nghĩ xem, nên định hôn cho Cảnh Tập và Ngọc Châu ? Bằng , chẳng bao lâu nữa, chắc chắn sẽ đại thần dâng tấu khẩn cầu Hoàng thượng cưới Hoàng hậu."

 

Việc nam tử mười bốn mười lăm tuổi kết hôn cũng chẳng là chuyện hiếm thấy.

 

Tiêu Hoài trầm mặc một lúc : "Xin Người hãy chờ thêm một thời gian nữa."

 

"Còn chờ đợi điều gì nữa? Ta thấy hai đứa trẻ xứng đôi.” Thái hoàng thái hậu : "Con cứ yên tâm, Ngọc Châu tiến cung, tất nhiên sẽ tận tình chiếu cố cho nó."

 

Tiêu Hoài cau mày , nhưng vẫn thẳng: "Ý của con là, nếu Cảnh Tập khăng khăng cưới Ngọc Châu, hậu cung của nó chỉ thể một Ngọc Châu. Nếu điều đó, thì hãy cưới khác Hoàng hậu."

 

"Cái ...." Thái hoàng thái hậu kinh ngạc đến mức thốt nên lời.

 

Tiêu Hoài tiếp lời: "Con cũng rõ chuyện với Cảnh Tập . Nếu Ngọc Châu gả cho nó, con vẫn sẽ dốc lòng ủng hộ nó cho đến khi nó thể độc lập chấp chính. nếu nó quả quyết cưới Ngọc Châu, thì đời nó chỉ thể duy nhất một Ngọc Châu."

 

"Vậy... Vậy Cảnh Tập đáp thế nào?” Thái hoàng thái hậu hỏi.

 

"Nó nó khát khao cưới Ngọc Châu." Tiêu Hoài đáp.

 

Thái hoàng thái hậu trầm mặc một lúc lâu, đó thở dài một tiếng, : "Thôi . Các con thương nghị xong xuôi, cũng sẽ can thiệp nữa."

 

Tiêu Hoài lập tức nịnh: "Nhi tử Người là đại độ, rộng lượng mà."

 

Thái hoàng thái hậu trừng mắt y, : "Kể từ khi con còn sống, thông suốt lẽ. Những năm tháng còn của và con đều là ân huệ trời ban, trân trọng. Không cần vì những chuyện vô vị mà tự chuốc họa ."

 

Tiêu Hoài mỉm : "Cho nên nhi tử mới Người đại độ mà."

 

Thái hoàng thái hậu xua tay: "Giờ đây cảm thấy mãn nguyện ."

 

Mẫu tử hai trò chuyện thêm một lát mới cáo biệt. Đường Thư Nghi cùng Tiêu Hoài rời khỏi Hoàng cung. Về đến phủ, Tiêu Ngọc Minh đang chờ đợi họ. Vừa thấy hai , y liền báo cáo: "Con gấp rút chạy đến trạch viện của Lương gia tại Thượng Kinh, phát hiện hơn mười hạ nhân bên trong đều trúng kịch độc mà bỏ mạng."

 

Đường Thư Nghi xong, trầm mặc hồi lâu, đó nhẹ giọng : "Xem Lương Quý phi sớm chuẩn sẵn một cái kết c.h.ế.t chóc cho chính ."

 

"Nàng trông vẻ thông minh, nhưng thực chất ngu ngốc đến cùng cực." Tiêu Hoài lắc đầu: "Nếu nàng gây vụ hành thích , chí ít Lương gia còn giữ đường sống cho đời ."

 

"Có lẽ, nàng tất thảy đều chôn theo và cốt nhục của nàng ." Đường Thư Nghi nhận định.

 

Nếu cuộc đối thoại đó với Lương Quý phi, nàng hẳn sẽ chẳng thể ngờ nữ nhân ôm giữ những ý tưởng điên cuồng đến thế.

 

Ngày hôm , Lương quý phi truy nã vì tội thích sát Hoàng thượng, tin tức Lương gia tru di cửu tộc vang khắp kinh thành. Đối với chuyện , ít đoán rằng, đây chăng là Tân hoàng g.i.ế.c gà dọa khỉ. Dù , mỗi một vị Tân đế đăng cơ, gần như đều sẽ thanh trừng những kẻ dị kỷ đầu tiên.

 

Mặc dù Tân hoàng tuổi còn nhỏ, việc nắm giữ triều chính còn cần nâng đỡ, nhưng lưng là Định Quốc Công quyền uy, nắm giữ binh phù chống đỡ! Nhất thời, bách quan trong triều vì thế mà an phận, cẩn trọng hơn bội phần.

 

Chớp mắt trôi qua bảy ngày, kỳ hội thị kết thúc, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Dịch Nguyên đang ở nhà ngủ say. Đường Thư Nghi rảnh rỗi, nàng đích đến phủ Đường Quốc Công, gặp Đường nhị phu nhân, cho nàng về ý nguyện cầu của Tiêu Dịch Nguyên dành cho Đường An Lạc.

 

"Ai?" Đường nhị phu nhân cảm thấy ảo giác, "Thư Nghi, đang ai cơ?"

 

"Tiêu Dịch Nguyên." Đường Thư Nghi : "Là tôn tử bên phía thê tử của Lão Hầu gia nhà ."

 

Sắc mặt Đường nhị phu nhân đột nhiên trầm xuống: "Thư Nghi, là cô cô ruột của An Lạc. Thân phận hèn mọn như thế, thể xứng đôi với An Lạc?"

 

Đường Thư Nghi đoán nàng sẽ thái độ , điềm tĩnh : "Ta là cô cô ruột của An Lạc, đương nhiên nghĩ cho sự an của An Lạc !"

 

 

Loading...