Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 559

Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:52:34
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phủ Định Quốc Công, Đường Thư Nghi thu dọn đồ đạc cho Tiêu Ngọc Thần chuẩn thi, Tiêu Ngọc Minh kể về chuyện Ngô gia. Nghe xong, nàng nhận định: "Đây chính là hậu quả của sự nông nổi."

 

Nói đến đây, nàng dừng việc trong tay , nghiêm túc Tiêu Ngọc Minh: "Chẳng lẽ Hoàng hậu rõ tình cảnh hiện tại của ? Tất nhiên là nàng hiểu rõ, nàng cũng nếu nàng và Ngô gia sống yên , nhất nên cẩn thận gây chuyện, đợi khi sóng gió lắng xuống. nàng . Vì ?"

 

"Bởi vì nông nổi." Tiêu Ngọc Minh đáp.

 

Đường Thư Nghi ừm một tiếng: "Tranh đoạt ngôi Hoàng vị thất bại, buộc dọn khỏi cung. Sau khi Hoàng hậu nhiều năm như , nàng thể là hô mưa gọi gió, bây giờ đột nhiên sa cơ, nàng tất nhiên thể chấp nhận. Cho nên, tin tức thể chúng phỉ nhổ, nàng nghĩ cũng nghĩ liền hành động, chỉ là để giải tỏa chút phẫn nộ cùng bất cam trong lòng ngay thời khắc đó. hậu quả, con cũng thấy ."

 

Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc gật đầu: "Sau khi con cảm thấy nóng nảy, sẽ tự nhủ với chính bình tĩnh."

 

Đường Thư Nghi xuống ghế gấm: "Việc ngoài thể giúp, chỉ thể tự con nỗ lực mà đổi."

 

Tiêu Ngọc Minh ngoan ngoãn đáp lời, Đường Thư Nghi : "Bản tính con vốn ham ăn biếng , nhưng thành tài thì khắc phục đủ loại bản tính đó. Cho nên, sự trưởng thành của con đều kèm với đau khổ, nhưng chỉ cần đổi , trưởng thành , con sẽ thấy một phong cảnh khác."

 

Tiêu Ngọc Minh lời nàng , nhịn thốt lên: "Nương, thực sự hợp đế sư."

 

Đường Thư Nghi lớn, đó trong lòng nàng thầm nghĩ, nàng chẳng qua chỉ là lượng thông tin mà ở thời đại thể nắm mà thôi.

 

Hai con chuyện thêm một lát, Tiêu Ngọc Minh liền việc. Bây giờ chức vụ trong quân đội, hơn nữa còn nhiều thứ cần học, còn là công tử bột lêu lổng vô công rỗi nghề như .

 

Ngày mai là đợt thi đầu tiên của Hội thí, Tiêu Ngọc Thần tham gia, Tiêu Dịch Nguyên cũng ngoại lệ. Sau bữa trưa, Đường Thư Nghi lấy đồ chuẩn sẵn cho Tiêu Dịch Nguyên, đến phủ của bọn họ. Khi chuẩn đồ cho Tiêu Ngọc Thần, nàng đều chuẩn sẵn hai phần.

 

Tiêu Dịch Nguyên cùng những khác nhận tin nàng đến từ , bởi mới đợi ở cổng lớn từ sớm. Mọi hàn huyên , khi an tọa tại chính sảnh một lúc, Đường Thư Nghi liền sang Tiêu Dịch Nguyên : "Ta hiểu những năm tháng cháu khổ công đèn sách hề dễ dàng, nhưng kỳ thi , việc đỗ đạt thất bại cũng thể quyết định bộ thành bại của cháu."

 

Tiêu Dịch Nguyên siết chặt nắm đấm. Quả thật lúc , trong lòng vẫn canh cánh chuyện thành bại đều phụ thuộc kỳ thi sắp tới. Nhiều năm khắc khổ sách, nếu như kết quả , quả thực thể nào cam tâm.

 

Đường Thư Nghi sự căng thẳng và kích động của , trong lòng khẽ thở dài, tiếp lời: "Cháu của bây giờ khác với ngày xưa, kỳ thi đối với cháu mà cũng còn quá mức quan trọng như nữa. Cháu cứ thả lỏng tâm thái mà tham gia là . Về phần những chuyện khác, hứa với cháu, nhất định sẽ thực hiện lời hứa đó, bất luận kết quả thi của cháu như thế nào nữa."

 

Lúc nàng từng , chờ kết quả kỳ thi hương, nàng sẽ đến Định Quốc Công phủ bàn chuyện hôn sự giữa Tiêu Dịch Nguyên và Đường An Lạc.

 

"Đa tạ Thẩm nương." Tâm trạng Tiêu Dịch Nguyên lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều.

 

Đường Thư Nghi mỉm : "Đều là một nhà, cháu cần khách sáo như thế. Nói tóm , cứ giữ tâm trạng thoải mái là ."

 

Tiêu Dịch Nguyên mỉm gật đầu: "Dịch Nguyên rõ."

 

Đường Thư Nghi trò chuyện với bọn họ thêm một lát mới cáo từ. Đợi nàng rời , Tiêu Thành Minh sang Tiêu Dịch Nguyên cảm thán: "Người đời vẫn bảo: 'Cưới đúng hiền thê, thịnh vượng ba đời', quả sai chút nào! Nếu chẳng nhờ nàng, e rằng Tiêu gia , phủ Định Quốc Công sớm lâm cảnh khốn đốn ."

 

Bọn họ đều hiểu rõ. Mặc dù Tiêu Hoài sống từ cõi c.h.ế.t khiến Tiêu gia thêm huy hoàng, nhưng nếu vì những nỗ lực đó của Đường Thư Nghi, khả năng đợi đến lúc Tiêu Hoài trở về, Tiêu gia bại vong.

 

Ngày mai Tiêu Ngọc Thần sẽ tham gia đợt thi đầu tiên. Ăn tối xong, Đường Thư Nghi cùng đến Thanh Phong Uyển. Vừa bước sảnh đường liền thấy bàn bày sẵn vài đồ vật, từ y phục, lương thực cho đến vật dụng cần thiết đều đủ cả. Đường Thư Nghi tới cầm lên xem xét kỹ lưỡng, mỗi một thứ đều tinh xảo.

 

"Giai Ninh gửi tới?" Nàng hỏi.

 

Tiêu Ngọc Thần đỏ mặt gật đầu. Đường Thư Nghi đặt những đồ vật mà chuẩn từ xuống: "Xem cần dùng đến đồ của ."

 

Trong giọng nàng mang theo chút tiếc nuối. Tiêu Ngọc Thần rơi thế tiến thoái lưỡng nan. Một bên là đồ Mẫu tặng, một bên là do vị hôn thê tặng, nên dùng của ai? Suy nghĩ một lát : "Đến lúc đó, con sẽ mang theo cả đồ vật của Giai Ninh và của Mẫu ."

 

Đường Thư Nghi bật : "Ta chỉ đùa với con thôi. Ngày mai con cứ mang đồ vật mà Giai Ninh chuẩn ."

 

Mặt Tiêu Ngọc Thần khẽ ửng đỏ. Đường Thư Nghi đến ghế xuống, : "Sau con thành hôn với Giai Ninh, các con chính là phu thê, phu thê đồng lòng, đồng nhất. Tính tình Giai Ninh đứa trẻ hào sảng, phóng khoáng, ý.”

 

với sống chung lâu ngày, khó tránh khỏi những va chạm nhỏ. Nếu mai giữa và Giai Ninh chút bất hòa, con phép vì là mẫu , là bậc bề mà bênh vực phân biệt đúng sai trái mà trách cứ nàng. Phải cân nhắc lẽ, con hiểu ?"

 

Tiêu Ngọc Thần thấy lời , đột nhiên quỳ xuống mặt nàng: "Nhi tử… nhi tử vĩnh viễn xem mẫu là tối quan trọng."

 

Đường Thư Nghi thấy quỳ thì giật , vội vàng kéo lên, nhưng Tiêu Ngọc Thần vẫn kiên quyết quỳ mặt đất nhúc nhích. Lại thấy : "Mẫu , xin ngài hãy nhi tử ."

 

Đường Thư Nghi buông tay , bất lực : "Con ."

 

"Con sắp thi, mấy ngày nay nhi tử suy nghĩ nhiều. Nghĩ đến những chuyện xảy trong nhà mấy năm nay, nghĩ đến những hành động hồ đồ mà con từng gây đây. Cũng nghĩ tới khi phụ còn trở về, những ngày tháng gian khổ của chúng . Bây giờ con thể nhẹ nhàng thoải mái, mang gánh nặng tâm lý mà tham gia kỳ thi đều là nhờ Mẫu vun đắp. Mẫu kéo con khỏi vực sâu vạn trượng, phí tâm phí sức mời danh sư cho con. Nếu như Mẫu , bây giờ con sẽ thành dáng vẻ như thế nào."

 

Tiêu Ngọc Thần , ánh mắt chút ẩm ướt. Đường Thư Nghi thở dài một tiếng: "Bậc mẫu há chẳng đều như ?"

 

Tiêu Ngọc Thần lắc đầu: "Không, Mẫu , ngài chính là vị mẫu tầm xa trông rộng nhất thiên hạ."

 

Đường Thư Nghi : "Hóa con cũng là một nịnh nọt đấy!"

 

Tiêu Ngọc Thần vẻ mặt nghiêm túc, lắc đầu: "Mẫu vì cái nhà , vì con mà trả giá nhiều. Cho dù vì nguyên do gì, con cũng sẽ để Mẫu vì con mà chịu một chút oan ức nào."

 

Trái tim Đường Thư Nghi lúc trương lên, thằng bé quả nhiên uổng công nuôi dạy. Nàng duỗi tay đỡ dậy, : "Nương con là một hài tử hiếu thuận. Những lời , chỉ là giả sử thôi. Ta chỉ mong con thể sống hòa thuận vui vẻ với Giai Ninh."

 

"Nhi tử hiểu." Tiêu Ngọc Thần .

 

Đường Thư Nghi bảo bên , : "Vốn dĩ với con, ngày mai thi cần căng thẳng, thêm chuyện khác nữa. Tình hình trong nhà con cũng hiểu rõ. Cho dù kết quả thi của con thế nào, đều sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của con.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-559.html.]

“Cũng đừng cảm thấy, con danh sư chỉ dạy, trong nhà vì việc học của con mà bỏ ít, nếu như thi thì sẽ mất mặt. Cái gọi là thể diện , nếu con coi trọng, nó sẽ là thứ quan trọng. Nếu con coi nhẹ, nó cũng chỉ là một vật chẳng đáng giá một xu."

 

"Nhi tử hiểu ." Tiêu Ngọc Thần nghiêm túc .

 

Đường Thư Nghi ừm một tiếng: "Tóm , cứ thoải mái thi là ."

 

"Nhi tử , kỳ thi , bất quá cũng chỉ là một trải nghiệm trong đời con mà thôi." Tiêu Ngọc Thần đáp.

 

Đường Thư Nghi lớn: "Nhi tử của quả thực trưởng thành ."

 

Nàng dậy bước ngoài: "Được , con nghỉ ngơi cho ."

 

Nói đoạn, nàng , Tiêu Ngọc Thần theo tiễn nàng. Đi đến cổng viện, nàng dừng bước chân dặn dò: "Sau khi thành với Giai Ninh, con đừng nhắc với nàng về chuyện tôn trọng mẫu , lời mẫu các thứ."

 

Nhi tức phụ nào những lời mà vui lòng .

 

Tiêu Ngọc Thần sững sờ một lát, đó gật đầu: "Nhi tử hiểu."

 

Đường Thư Nghi phất phất tay ý bảo dừng , dẫn theo Thúy Trúc và Thúy Vân trở về Thế An Uyển. Trở viện, Tiêu Hoài đang nhàn nhã phẩm trong tẩm thất. Đường Thư Nghi xuống đối diện . Tiêu Hoài rót cho nàng một chén , nàng nâng chén nhấp một ngụm, hỏi: "Chàng xem, đợi Ngọc Minh cũng thành hôn, chúng nên thương nghị việc phân gia ?"

 

Thời cổ đại câu phụ mẫu còn sống phân gia, nhưng Đường Thư Nghi cảm thấy tất cả một nhà sống chung với , lợi ích dây dưa, cho dù đều là rộng rãi, thời gian lâu cũng sẽ dễ sinh va chạm, mâu thuẫn. Hơn nữa, nàng cũng lo nhiều chuyện vụn vặt như . Dù phân gia, mỗi tự lo liệu chuyện của riêng , đại sự, cả nhà tề tựu thương nghị, quyết định.

 

"Cũng ." Tiêu Hoài chút do dự đáp.

 

Đường Thư Nghi ung dung tựa lưng ghế: "Ngọc Thần thể kế thừa tước vị, Ngọc Minh tiếp quản Tây Bắc quân, hai coi như thiên vị ai. Chỉ là thể oan ức Ngọc Châu, đến lúc đó của hồi môn nhất định thật hậu hĩnh."

 

Cho dù Ngọc Châu gả cho Lý Cảnh Tập , hồi môn cũng phong phú. Thời cổ đại, của hồi môn chính là sức mạnh của nữ tử.

 

Tiêu Hoài "Ừm" một tiếng: "Đều theo lời phu nhân cả."

 

Đường Thư Nghi đầu , mỉm hỏi: "Có chuyện gì lời phu nhân ?"

 

Tiêu Hoài sững sờ một lát, đó dậy kéo nàng phòng tắm, cúi đầu bên tai nàng: "Đương nhiên là ."

 

Đường Thư Nghi bật khúc khích, cùng bước phòng tắm...

 

Phu quân như quả thực , Đường Thư Nghi thừa nhận tính cách của nàng mạnh mẽ, nếu Tiêu Hoài ở nhà cũng mạnh mẽ như khi ở bên ngoài, hai bọn họ tất sẽ thể chung sống hòa thuận. Phỏng chừng Tiêu Hoài cũng điều nên mới chuyện đều lời nàng.

 

Cho dù thế nào nữa, chỉ cần bọn họ cùng sống vui vẻ là đủ .

 

Ngày hôm , Đường Thư Nghi dậy sớm, bảo phòng bếp chuẩn bữa sáng thịnh soạn. Dùng xong bữa sáng, cả nhà liền cùng đưa Tiêu Ngọc Thần ứng thí. Nửa đường, họ gặp Giai Ninh quận chúa, hai cỗ xe ngựa liền sánh vai cùng tiến về trường thi.

 

Đến nơi, nhiều chờ sẵn ở cửa, Đường Thư Nghi tạo cơ hội và gian riêng cho Tiêu Ngọc Thần chuyện với Giai Ninh quận chúa. Mọi đều dõi mắt , cả hai đều chút hổ. Tiêu Ngọc Thần : "Y phục nàng ấm, ở bên trong tất sẽ thấy rét lạnh."

 

Giai Ninh quận chúa "Ừm" một tiếng: "Việc thi cử chẳng hề trọng yếu, thể mới là hết."

 

Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Ừm."

 

Hai tiện nhiều, thêm vài câu tách . Lúc cửa trường thi mở , các thí sinh lượt bước trong. Trong tay mỗi thí sinh đều xách theo một giỏ nhỏ, bên trong là lương thực đủ dùng cho ba ngày ứng thí.

 

Đường Thư Nghi nhỏ giọng với Tiêu Hoài: "Kỳ chế khảo thí quả thực phần vô nhân đạo. Ba ngày chỉ dùng lương khô, e rằng khó lòng phát huy hết tài năng như thường nhật!"

Phạm Khắc Hiếu

 

Tiêu Hoài đáp: "Việc , khi nào rảnh rỗi sẽ bảo sửa đổi đôi chút."

 

"Trong triều đình còn ít lão thần cố chấp, sửa đổi là thể sửa đổi ngay ." Đường Thư Nghi nghĩ đến việc Lý Cảnh Tập đăng cơ, tuyên bố phong nàng Đế Sư, chắc chắn là một trận chiến ác liệt. Nàng với Tiêu Hoài: "Mau về nhà thôi, cũng chuyên tâm sách."

 

Tiêu Hoài suy nghĩ của nàng, thấp giọng : "Yên tâm , sắp xếp xong việc, cho dù mấy lão cố chấp phản đối cũng thể gây ảnh hưởng gì."

 

Mặc dù Tiêu Hoài sắp xếp xong chuyện, nhưng Đường Thư Nghi vẫn hề lơi lỏng. Chức vị Đế Sư nàng dựa tài năng thực sự mà đảm nhận, chứ dựa phu quân. Nàng thể triều thần đều thấu hiểu, nữ nhi tuyệt hề thua kém nam tử.

 

Từ khi xuyên đến đây, nàng nghĩ sẽ ở thời đại chuyện trọng đại đến cỡ nào, nàng càng để bản và những xung quanh sống . cơ hội vì triều đại , vì nữ tính trong xã hội phong kiến điều gì đó, nàng sẽ bỏ qua.

 

Nàng , với nỗ lực của một nàng, cách nào đổi địa vị thấp kém của nữ tử ở triều đại , nhưng dù chỉ là một phần nhỏ, cũng là ích.

 

Về đến nhà, nàng liền ổ trong thư phòng sách, nàng sẽ chuẩn gì mà đ.á.n.h trận. Tiêu Hoài ở bên cạnh, tự cầm sách, mài mực cho nàng. Hắn còn trêu ghẹo hỏi Đường Thư Nghi: "Ta hơn Thúy Vân ?"

 

Đường Thư Nghi khỏi mỉm đáp: "Quốc Công gia lòng ."

 

Tiêu Hoài ha ha ha lớn.

 

Nháy mắt trôi qua ba ngày, Tiêu Ngọc Thần sắp khỏi trường thi. Cả nhà đến đón , bọn họ đợi ngoài trường thi, liền thấy thí sinh , từng đều trông tiều tụy như trải qua một hồi giày vò. Thậm chí còn thí sinh ngất xỉu hoặc khác dìu .

 

Đường Thư Nghi liếc thí sinh vị nâng ngoài, lo lắng : "Ngọc Thần hẳn là , ngày thường nhi tử chú trọng rèn luyện thể."

 

Vẻ mặt Tiêu Hoài bình tĩnh, dù cũng c.h.ế.t , chẳng qua chịu chút tội mà thôi.

 

Chẳng bao lâu , Tiêu Ngọc Thần từ trong trường thi bước . Y phục nhăn nhúm, mái tóc cũng chút lộn xộn, sắc diện trắng bệch vài phần. Song, dung mạo vốn tuấn, vẻ mệt mỏi chẳng những lu mờ, trái còn lộ một loại khí chất yếu mềm, thanh nhã, khiến ít nữ nhân cùng thiếu phụ ngoái .

Loading...