Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 557

Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:52:33
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sáng sớm hôm nay, Diệp Đức Bổn – vị đại thái giám cận bên cạnh Lý Cảnh Tập – dẫn theo đông đảo nhân lực đến tẩm cung của Hoàng hậu, truyền chỉ lệnh Ngô thị lập tức rời khỏi Hoàng cung. Hoàng hậu giờ đây còn là bậc mẫu nghi thiên hạ nữa, mà chỉ là Ngô thị mà thôi.

 

Ngô thị tất nhiên cam lòng. Nàng vội vã chạy tìm Lý Cảnh Tập để đòi lẽ : "Tiên Hoàng là phụ ruột thịt của ngươi, ngươi cho nhập Hoàng lăng, còn nỡ đuổi mẫu hậu là khỏi cung! Ta trong thiên hạ chứng kiến, xem ngươi là kẻ bất luân bất hiếu đến mức nào!"

 

Tuy Ngô thị vẫn cố giữ dáng vẻ Hoàng hậu, nhưng vì quá đỗi phẫn nộ, giọng mất vẻ uy nghiêm thường ngày, thậm chí còn khác gì tiếng mắng c.h.ử.i của mấy đàn bà chợ búa, thu hút ít ánh mắt dòm ngó của các phi tần tiên đế.

 

Kỳ thực, các phi tần của Tiên Hoàng mong rời khỏi cung cấm. Giữ ở trong cung thì ích gì, Hoàng đế đổi ngôi, huống hồ Tiên Hoàng còn phế phế đế, các nàng ở đây chỉ càng thêm hổ thẹn. Chẳng bằng ngoài tự do tự tại hơn một chút.

 

Vả , gia thế của đa các nàng đều tầm thường. Sau khi xuất cung, nương gia về cơ bản đều sẽ chuẩn những phủ khác cho họ, chứ ở trong nơi ví như “ký túc xá tập thể” mà Hoàng đế mới chuẩn . Ngay cả những phi tần thể dựa dẫm gia đình như Lương Quý phi, trong tay các nàng cũng đều tiền bạc, hoặc là mua sẵn phủ , hoặc là sẵn trạch viện tại Thượng Kinh thành từ . Bởi , các nàng đều vui vẻ dọn khỏi cung.

 

Hoàng hậu khác. Xưa nay trong lịch sử các triều đại, từng chuyện Hoàng hậu buộc dời khỏi cung. Bởi , nàng cảm thấy đây là một sự sỉ nhục tột cùng. Giờ khắc , nàng cổng cung loạn, đ.á.n.h mất uy nghi thường ngày của một bậc mẫu nghi.

 

"Ngô thị, e là ngươi quên, Tiên Hoàng Đế là phế đế, đương nhiên ngươi cũng là phế hậu." Diệp Đức Bổn đối diện, cao giọng : "Vả , phụ của Hoàng thượng hiện nay là Tiêu Dao Vương. Việc ngươi Hoàng thượng bất hiếu là lời lẽ vô căn cứ."

 

Ngô thị giận đến mức run rẩy, nàng đẩy Diệp Đức Bổn , toan xông tìm Lý Cảnh Tập. Song, bước hai bước vài tên binh sĩ chặn . Diệp Đức Bổn tiến lên nữa, : "Ngươi đừng phí hoài sức lực, Hoàng thượng sẽ diện kiến ngươi ."

 

"Tại y gặp Bổn cung?" Ngô thị nghiến răng hỏi.

 

Diệp Đức Bổn lạnh: "Cớ gì, chẳng lẽ ngươi tự ?"

 

Hoàng hậu nghiến răng, im lặng đáp lời. Nàng hiểu rõ, nàng từng với Định Quốc Công phu nhân, rằng sẽ tác hợp Tam Hoàng tử kết duyên cùng Tiêu Ngọc Châu. Mà , Lý Cảnh Tập và Tiêu Ngọc Châu là thanh mai trúc mã.

 

"Ngô thị, ngươi thể khởi hành ?" Diệp Đức Bổn thúc giục.

 

Hoàng hậu lúc mới bình tâm đôi chút, rằng cho dù Lý Cảnh Tập chịu gặp mặt, nàng cũng chẳng thể đạt mục đích, thậm chí kết quả còn thê t.h.ả.m hơn bây giờ. Hít một sâu, nàng hạ lệnh cho cung nhân thu dọn hành lý, đó "hộ tống" thẳng đến Ngô gia.

 

Vừa tới cổng lớn Ngô phủ, nàng chạm trán với Phùng gia – nương gia của Ngô tam phu nhân. Người Phùng gia đến đây gồm Đại ca, Nhị ca và nhi tử của họ, khuôn mặt vài hằn rõ vẻ phẫn nộ, rõ ràng là đến để gây sự.

 

Vừa thấy Ngô thị, vài Phùng gia theo bản năng liền hành lễ. lạy nửa chừng, họ chợt nhận điều bất hợp lý, vị còn là Hoàng hậu nương nương nữa. Cả bọn liền thẳng , khiến sắc mặt Ngô thị đen sầm như đáy nồi. Song, điều đó cũng thể khiến Phùng gia e sợ, họ vẫn la hét đòi Ngô gia đưa lời giải thích thích đáng.

 

Ngô thị hít sâu một , chất vấn quản gia Ngô gia: "Ngoại thất của Tam lão gia hiện đang ở ?"

 

Quản gia vội vàng đáp lời: "Vẫn còn ở trong trạch viện bên ngoài ạ."

 

"Đưa về phủ, dùng gậy đ.á.n.h c.h.ế.t ." Nói xong câu , Ngô thị liếc Phùng gia, hỏi: "Cách xử lý , các vị lòng ?"

 

Người Phùng gia nàng , khỏi cảm thán trong lòng: Người từng là Hoàng hậu quả nhiên khác biệt, thủ đoạn tàn nhẫn đến mức thường tài nào bì kịp.

 

"Nếu như thế, đương nhiên là ." Phùng đại ca đáp: "Chỉ là …"

 

"Sau tuyệt đối sẽ ." Ngô thị trấn an: "Hắn cũng là nhất thời lầm lỡ. Đáng lý đưa về phủ nạp , cần gì lén lút đặt ở bên ngoài."

 

Câu rõ ràng đang ám chỉ Ngô tam phu nhân là ghen. Người Phùng gia xong tất nhiên vui, Phùng đại ca đang định phản bác thì đúng lúc , một tiểu tư Ngô gia hớt hải chạy đến. Bởi vì chạy quá gấp gáp, kịp dừng , đụng thẳng quản gia.

 

"Hấp tấp vội vàng, còn thể thống gì?" Quản gia nghiêm giọng khiển trách.

 

Gã tiểu tư vẻ mặt hoảng sợ, lắp bắp: "Xảy chuyện lớn, xảy chuyện lớn !"

 

Trái tim Ngô thị đập mạnh, đại khái đoán việc gì, liền lạnh mặt : "Ồn ào náo động cửa, còn thể thống gì nữa? Đi trong hẵng ."

 

Cả đám cùng bước phủ. Ngay lúc , đám Ngô đại lão gia cũng tin Hoàng hậu "đưa" về nhà, đều nhao nhao cửa đón. Hai bên chạm mặt , Ngô thị trực tiếp lệnh: "Đến chính sảnh."

 

Ngô tam lão gia thấy Phùng gia, sắc mặt tối sầm như mực. Hắn tiến tới thương lượng với bọn họ, bọn họ về . Phùng đại ca giải quyết xong chuyện bọn họ sẽ rời . Ngô thị liếc mắt Ngô tam lão gia một cái, trực tiếp thẳng đến chính sảnh, Phùng gia theo sát phía .

 

Vào chính sảnh lâu, ngoại thất của Ngô tam lão gia lôi đến. Đó là một nữ nhân mỹ mạo chừng đôi mươi. Ngô tam lão gia thấy nàng vài bà tử giữ , liền dậy bước tới giải cứu. Ngô thị nghiêm giọng quát: "Giữ chặt !"

 

Mặc dù giờ đây nàng còn là Hoàng hậu, nhưng uy nghiêm ở Ngô gia vẫn còn đó. Quản gia đang canh gác bên ngoài thấy giọng của nàng , vội vàng giữ Ngô tam lão gia .

 

Lúc Ngô thị : "Đánh, đ.á.n.h c.h.ế.t!"

 

Lời nàng dứt, ngoại thất lập tức ấn xuống đất. Hai bà tử to khoẻ cầm cây gậy to bằng cánh tay trưởng thành, giáng từng nhát, từng nhát xuống thể nàng . Ngoại thất kêu lên vài tiếng t.h.ả.m thiết, đó bịt miệng. Ngô tam lão gia yêu đánh, đầu căm hận Ngô thị.

 

Ngô thị hề lay động, nàng lạnh nhạt : "Nếu ngươi hưu thê để cưới nàng , sẽ bảo thả nàng."

 

Ngô tam lão gia thêm lời nào. Ngoại thất chỉ thể là ngoại thất, thể cưới về chính thê?

 

Bên ngoài, từng gậy từng gậy rơi xuống, lâu , ngoại thất tắt thở. Ngô thị xua tay bảo kéo nàng , đoạn Phùng gia : "Bây giờ các vị hài lòng chứ?"

 

Người Phùng gia còn thể gì nữa. Họ chỉ an ủi Ngô tam phu nhân vài câu cáo từ. Đợi bọn họ khỏi, Ngô thị (Hoàng hậu cũ) liền gọi quản gia , hỏi: "Rốt cuộc xảy chuyện gì?"

 

Quản gia Ngô đại lão gia, Ngô nhị phu nhân, đó bấm bụng : "Tiêu nhị công tử... Tiêu nhị công tử dán cáo thị, Đại lão gia và nhị phu nhân gian díu, tư thông với ."

 

Cả chính sảnh chìm im lặng. Ngô đại lão gia siết chặt nắm đấm, Ngô nhị phu nhân hình mềm nhũn, ngã quỵ ghế, vẻ đau buồn đáng thương tột cùng. Sau đó một giọng phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng: "Trời cao mắt, trời xanh quả nhiên mắt!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-557.html.]

 

Trên mặt Ngô đại phu nhân hả hê đầy hận thù. Nàng dậy tới mặt Ngô nhị phu nhân, giơ tay tát mạnh hai cái lên mặt nàng . Hai tiếng "chát chát" vang lên giòn tan, khuôn mặt Ngô nhị phu nhân sưng đỏ lên.

 

Ánh mắt Ngô nhị phu nhân đẫm lệ, đẩy Ngô đại phu nhân , đến mặt Ngô đại lão gia, "phịch" một tiếng quỳ xuống. Sau đó nàng đầu Ngô thị, lóc : "Biểu tỷ, tội đáng c.h.ế.t vạn , nhưng là kẻ hại chứ?"

 

Ánh mắt đẫm lệ sang Ngô đại lão gia, thâm tình oan ức đến cùng cực. Sau đó nàng về phía Ngô thị : "Lúc đầu bơ vơ nơi nương tựa, a di đón về nuôi dạy ở bên . Ta mang ơn mang huệ a di, mang ơn biểu tỷ biểu ca. Chỉ là, chuyện tình cảm vốn dĩ ai cũng thể ngăn cản , và đại biểu ca sớm nảy sinh cảm tình..."

 

Lời hết nhưng ý tứ truyền đạt rõ ràng hơn cả lời .

 

Nàng thút tha thút thít lên, Ngô đại lão gia vẻ mặt cảm động, Ngô đại phu nhân hận đến mức c.ắ.n chặt răng, còn Ngô thị vẫn giữ sắc mặt biểu tình.

 

"Đại biểu ca từng cưới , nhưng a di và dượng đồng ý. Ta phận xứng với đại biểu ca, dám oán trách nửa lời." Giọng Ngô nhị phu nhân khẩn thiết, Ngô đại lão gia suýt nữa rơi nước mắt vì thương xót.

 

Lại nàng tiếp: "Sau , nhị biểu ca cưới . Thân thể biểu ca khoẻ, Ngô gia ân với , lời oán hận. Sau khi thành hôn với Nhị biểu ca, hết lòng hết hầu hạ , giúp chăm sóc thể, sinh hạ nhi tử cho . Biểu tỷ tỷ thử xem, Nhị biểu ca chẳng nhờ mà mới sống thêm nhân thế mấy năm nữa ?"

 

Vẻ mặt Ngô thị quả thực dịu một chút, những gì Ngô nhị phu nhân cũng sai.

 

"Nếu như Nhị thúc khi c.h.ế.t, ngươi cái loại chuyện ô uế liêm sỉ đó, hẳn là ở cửu tuyền cũng thể nhắm mắt !" Ngô đại phu nhân lạnh châm chọc.

 

Ngô thị lời nàng xong, sắc mặt trầm xuống.

 

Mà Ngô nhị phu nhân nước mắt lưng tròng Ngô đại phu nhân, : "Ta ngươi hận , chuyện với ngươi. Từ nay về , và đại biểu ca… mỗi đều tìm một hạnh phúc riêng, còn liên quan gì đến nữa."

 

Nàng nức nở thôi, khiến Ngô đại phu nhân nổi hết cả da gà da vịt. Còn Ngô đại lão gia lộ vẻ mặt đành lòng.

 

Ngô đại phu nhân hận thể lập tức kết liễu đôi gian phu dâm phụ ngay tại chỗ, nàng Hoàng hậu mà rằng: "Một ngoại thất còn đ.á.n.h c.h.ế.t, nữ nhân giữ đức tiết, tư thông cùng Đại bá ca như nàng , nên xử lý như thế nào?"

 

"Ngươi đừng quá độc ác!" Ngô đại lão gia nghiêm giọng quát mắng. Ngô đại phu nhân hề kinh sợ, nàng Ngô thị : "Chuyện ầm ĩ xôn xao khắp nơi, nếu chúng cứ nhẹ nhàng cho qua, Ngô gia thể ngẩng mặt ở Thượng Kinh ?"

 

Trong phòng nữa rơi im lặng, qua một lát , Ngô thị Ngô nhị phu nhân, giọng lạnh lùng: "Ngươi tự treo cổ ."

 

"Biểu ca..."

 

Ngô nhị phu nhân ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Ngô đại lão gia lớn, đến tê tâm liệt phế. Ngô đại lão gia cúi đầu nàng , vành mắt đỏ hoe. Bàn tay run rẩy vỗ vỗ lưng Ngô nhị phu nhân, đoạn : "Nói với bên ngoài nàng treo cổ tự vẫn, đưa nàng đến một nơi xa lánh là , ?"

 

Ngô đại phu nhân lạnh: "Trên đời bức tường nào lọt gió."

 

"Ngươi chính là nàng c.h.ế.t, đúng ?" Ngô đại lão gia căm ghét .

 

Ngô đại phu nhân khẳng khái đáp: " , chính là nàng c.h.ế.t."

 

"Biểu ca... Hức hức hức... Ta là tội nhân, ngươi cứ để c.h.ế.t ... Hức hức hức.”

Phạm Khắc Hiếu

 

Trái tim Ngô đại lão gia như xé thành từng mảnh, Ngô đại phu nhân, giọng mang theo sự cầu xin: "Ngươi , mới thể buông tha cho nàng ?"

 

Ngô đại phu nhân sắp cơn tức cho bật , cảm giác như nàng là kẻ ác ?

 

Nàng Ngô thị : "Ngài là rõ nhất nên khống chế đại cục như thế nào, ngài hãy tự giải quyết ."

 

Ngô thị híp mắt Ngô nhị phu nhân, : "Nếu ngươi chịu treo cổ, thì dùng gậy đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi."

 

"Biểu ca...."

 

Ngô nhị phu nhân run bần bật ôm chặt lấy chân Ngô đại lão gia, nàng thực sự kinh hãi. Ngô đại lão gia đôi mắt đỏ hoe Ngô thị, giọng khàn đặc: "Không ..."

 

"Ngươi Ngô gia hủy hoại trong tay ngươi ?" Ngô thị nghiêm nghị hỏi: "Kéo ngoài, dùng gậy đ.á.n.h c.h.ế.t!"

 

Lời của nàng rơi xuống, vài bà tử khỏe mạnh xông tới, kéo Ngô nhị phu nhân ngoài.

 

"Biểu ca… Biểu ca cứu ...."

 

Ngô đại lão gia lưng , dám nàng . Đến lúc đưa quyết định, nam nhân rõ nhất thứ gì nên giữ, thứ gì nên bỏ.

 

Ngô nhị phu nhân đè mặt đất, từng gậy mang theo tiếng gió rít mà giáng xuống. Chỉ vài cái, lưng nàng rỉ máu....

 

"Nương.... Nương....."

 

Lúc Ngô tiểu lục đột nhiên từ bên ngoài chạy , lao tới định bổ nhào lên Ngô nhị phu nhân. Ngô thị thấy , tức giận quát lớn: "Giữ nó !"

 

Vài gã sai vặt lập tức đè Ngô tiểu lục xuống. Hắn cứ thế mở to mắt, mẫu đ.á.n.h từng gậy từng gậy cho đến khi tắt thở......

 

Chuyện xảy trong phủ của Ngô gia nhanh truyền ngoài. mặc dù Ngô nhị phu nhân c.h.ế.t, danh tiếng Ngô gia vẫn mất sạch.

 

 

Loading...