Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 547

Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:52:29
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đường Thư Nghi dốc ít tâm huyết để bồi dưỡng Lý Cảnh Tập, Tiêu Hoài thấy rõ điều đó. Thậm chí thể khẳng định, nếu nàng, e rằng sẽ chẳng một Lý Cảnh Tập như hiện tại.

 

"Không chuyện nữa." Đường Thư Nghi . "Ngày mai sẽ đích một chuyến tới Lễ Quốc Công phủ, để thương nghị việc hôn sự của Ngọc Thần và Giai Ninh."

 

Dưới tình huống thông thường, chuyện hẳn là nên bàn bạc với Đoan vương, nhưng dựa đức hạnh của Đoan vương , đoán chừng cũng chẳng thương lượng kết quả gì.

 

"Năm ngoái, tháng Hai là kỳ thi Hội, tháng Ba là kỳ thi Đình, năm nay chắc hẳn sẽ đổi." Tiêu Hoài suy tính: "Hôn kỳ định tháng Tư hoặc tháng Năm là thỏa."

 

Đường Thư Nghi gật đầu: "Ta cũng nghĩ như , nhưng còn xem ngày lành tháng ."

 

Phạm Khắc Hiếu

Phu thê hai bàn bạc xong xuôi, ngày hôm , Đường Thư Nghi tới Lễ Quốc Công phủ. Lão Lễ Quốc Công phu nhân nàng tới bàn chuyện định hôn kỳ, mặt mày lập tức hớn hở, tươi như hoa cúc. Hiện tại thanh thế Định Quốc Công phủ to lớn, phong thái của Tiêu Ngọc Thần ở kinh một hai, bà chỉ sợ hôn sự gặp biến cố, giờ đây rốt cuộc cũng thể thở phào nhẹ nhõm.

 

chuyện hôn kỳ lão Lễ Quốc Công phu nhân cũng dám tự đưa quyết định, còn hỏi Giai Ninh quận chúa vài câu. Đường Thư Nghi cũng hiểu việc , hai thảo luận sơ qua về hôn kỳ, đó sẽ định ngày cụ thể.

 

Đường Thư Nghi lâu, chuyện tình bàn bạc xong xuôi liền lập tức dậy cáo từ. Nào ngờ, khi nàng hồi phủ, thấy Triệu quản gia hấp tấp chạy tới khẩn khoản bẩm báo: "Phu nhân, bên ngoài đang lan truyền tin đồn rằng Nhị công tử háo sắc, thường xuyên lui tới thanh lâu kỹ viện."

 

Đường Thư Nghi Triệu quản gia như thế, nàng sửng sốt một hồi lâu, đó hỏi: "Lời đồn đãi đó những gì?"

 

Triệu quản gia cau mày, bẩm: "Tất cả những chuyện nhị công tử từng lui tới kỹ viện, tú bà của chốn thanh lâu đều xác nhận rõ ràng."

 

Đường Thư Nghi trầm ngâm suy tính trong chốc lát, căn dặn: "Phải điều tra rõ rệt, rốt cuộc tin tức là từ truyền ."

 

"Vâng."

 

Triệu quản gia đáp lời lui . Đường Thư Nghi vẫn ở đó suy nghĩ thêm chốc lát, đó với Thúy Vân: " gọi nhị công tử hồi phủ ngay."

 

Thúy Vân đáp lời vội vã lui . Đường Thư Nghi dậy về tẩm phòng y phục. Chờ khi Tiêu Ngọc Minh trở về, bọn họ đích tới Tạ gia. Điều hệ trọng lúc chính là giải thích chuyện cho Tạ phủ tường tận.

 

Thật Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa định hôn, cho dù Tiêu Ngọc Minh đồn đãi phong lưu thành tính, mối hôn sự cũng khó lòng hủy bỏ. điều Đường Thư Nghi quan tâm là việc hôn nhân thành , nàng chỉ mong về Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa thể chung sống hòa hợp, bách niên giai lão.

 

Chờ khi nàng xiêm y, trang điểm chỉnh tề xong xuôi, Tiêu Ngọc Minh trở . Hắn cũng ngóng lời đồn đãi bên ngoài, thấy Đường Thư Nghi hầm hầm : "Nương, là kẻ nào loan tin thất thiệt, con lập tức trừ khử !"

 

Đường Thư Nghi trừng mắt liếc một cái: "Giờ phút là lúc nào mà còn chỉ nghĩ đến chuyện đ.á.n.h g.i.ế.c? Mau theo tới Tạ phủ."

 

Tiêu Ngọc Minh Tạ phủ chút bồn chồn lo lắng, cúi đầu lắp bắp hỏi: "Đến... Đến Tạ phủ để gì?"

 

"Chẳng lẽ con đích tới giải thích rõ ràng ?" Đường Thư Nghi chỉ hận thể rèn sắt thành kim cương, trách mắng. "Có cô nương nhà lành nào tin vị hôn phu tương lai của là kẻ phong lưu mà đau lòng, thất vọng? Chẳng lẽ con đích tới giải thích, an ủi con bé ?"

 

Tiêu Ngọc Minh vẫn bất động tại chỗ: "Con... Con giải thích thế nào đây? Con quả thật từng lui tới nơi đó ."

 

Đường Thư Nghi tức giận đến mức giơ tay đ.á.n.h lên một cái: "Đi mau! Không giải thích thì cũng cố mà giải thích."

 

Nói xong nàng cất bước ngoài, Tiêu Ngọc Minh chỉ đành vội vã đuổi theo. Tới cửa phủ, cũng tự cưỡi ngựa mà chọn chung xe ngựa với Đường Thư Nghi.

 

Xe ngựa lộc cộc lăn bánh, Đường Thư Nghi nhẫn nại khuyên bảo Tiêu Ngọc Minh: "Lát nữa tới Tạ gia, con lời gian dối. Dù đây con quả thật từng đặt chân tới chốn đó, nương sẽ giúp con giải thích với bọn họ, tường thuật chuyện xảy ."

 

Tiêu Ngọc Minh ậm ừ một tiếng, Đường Thư Nghi dặn dò: "Nếu thể diện kiến Tạ nhị tiểu thư, con giải bày rõ ràng với con bé, thái độ nghiêm túc, chớ kiểu bông đùa hời hợt."

 

Đường Thư Nghi nhịn mà tiếp tục lải nhải: "Đối với đấng nam nhi, phong lưu cũng là khuyết điểm chí mạng, nhưng đối với nữ nhi, một vị hôn phu lãng tử phong lưu là bất hạnh lớn lao nhất. Quan hệ phu thê vun đắp cho , con đối đãi với một lòng một , mới thể đối đãi với con tâm ý."

 

Xã hội , yêu cầu đối với nam tử quả thực thấp kém vô cùng, nàng chỉ đành khuyên bảo như thế.

 

"Con... Con ." Tiêu Ngọc Minh cúi đầu .

 

Đang lúc trò chuyện thì xe ngựa dừng Tạ phủ. Hai xuống xe, gã gác cổng nhận bọn họ liền lập tức mời khách phủ, đó vội vàng chạy bẩm báo.

 

Vừa an tọa trong chính sảnh, Tạ nhị gia và Tạ nhị phu nhân tới. Sau khi hàn huyên đôi câu, Đường Thư Nghi theo Tạ nhị phu nhân tới hậu viện, còn Tiêu Ngọc Minh theo Tạ nhị gia tới thư phòng để trao đổi.

 

Tới sân viện của Tạ nhị phu nhân, hai cùng xuống. Đường Thư Nghi thể cảm nhận rõ ràng Tạ nhị phu nhân đang vô cùng vui. Đều là bậc phụ mẫu nữ nhi, nàng thấu hiểu tâm tình rối bời của Tạ nhị phu nhân lúc .

 

"Có lẽ Nhị phu nhân những lời đồn thổi bên ngoài ." Đường Thư Nghi mở lời.

 

Tạ nhị phu nhân bình thản ừ một tiếng. Đường Thư Nghi buông ánh mắt, trầm mặc một lát mới thẳng Tạ nhị phu nhân, : "Lời đồn thổi bên ngoài thật giả. Quả thật Ngọc Minh từng đặt chân đến nơi đó, nhưng nếu phong lưu thành tính thì tuyệt đối thể chấp nhận."

 

Sắc mặt Tạ nhị phu nhân dịu đôi chút, nhưng vẫn giữ im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-547.html.]

 

Đường Thư Nghi tiếp lời: "Trước khi hai hài tử đính ước, chắc hẳn Nhị phu nhân từng tìm hiểu qua tình cảnh của Ngọc Minh. Quả thật lúc thằng bé sống phần hoang đường, nhưng chỉ là vấn đề ham chơi hoặc dẫn theo hạ nhân đ.á.n.h . Nơi thanh lâu phóng đãng, nó chỉ mới đặt chân tới một , hơn nữa mới bắt hồi phủ ngay lập tức."

 

Tạ nhị phu nhân thở dài một tiếng. Nàng thấu hiểu rằng nam tử phong lưu vốn là chuyện hệ trọng gì. Việc Đường Thư Nghi đích tới đây giải thích đủ cho thấy sự coi trọng của Định Quốc Công phu nhân đối với mối hôn sự .

 

"Chuyện ... cũng là chuyện lớn lao gì, nhưng tin đồn thổi lan truyền đến tai , mặt mũi quả thật khó coi." Tạ nhị phu nhân đáp.

 

"Quả là ." Đường Thư Nghi . "Kỳ thực, việc mất mặt mũi là vấn đề quá hệ trọng. Ta chỉ sợ Hi Hoa hiểu lầm mà thôi. Dù về hai đứa chúng nó sẽ chung sống, trong lòng vướng bận thì mới ."

 

Tạ nhị phu nhân gật đầu: "Đây đúng là đạo lý chí tình. Tuy nhiên ngài cứ yên tâm, mặc dù Hi Hoa nuông chiều từ thuở bé, nhưng con bé tuyệt đối tính tình nhỏ nhen."

 

Khi những lời , trong lòng Tạ nhị phu nhân quả thực hề dễ chịu. thế sự chính là như , nam nhân quyền tam thê tứ , một phu nhân chính thất, dù trong lòng bất mãn cũng thể biểu lộ ngoài.

 

Giống như hiện tại, Tiêu Ngọc Minh mang tiếng phong lưu, Tạ phu nhân cùng chồng tương lai của khuê nữ giải thích rằng con gái lòng hẹp hòi, ghen tuông vô cớ. Bằng , đời sẽ dị nghị Tạ gia dạy con.

 

"Ta há an tâm về giáo dưỡng của Tạ gia ư." Đường Thư Nghi đáp. "Ta chỉ mong hai đứa chúng nó sống hòa thuận, êm ấm bên , những chuyện khác chẳng hề bận tâm."

 

Ý tứ của nàng chính là, Định Quốc Công phủ sẽ tự ý nạp tiểu cho con trai . Tạ nhị phu nhân tuy hiểu hết ẩn ý đó, nhưng trong lòng nàng cũng nhẹ nhõm ít. Hiện tại, nàng nhận thấy vị chồng tương lai cũng thích gây khó dễ cho kẻ khác.

 

Bên , Tiêu Ngọc Minh theo chân Tạ nhị gia đến thư phòng. Hắn xuống, lòng thấp thỏm yên, chờ đợi sự răn dạy từ nhạc phụ tương lai. Thế nhưng Tạ nhị gia chỉ một câu, rằng đối với nam nhân, tiền đồ mới là quan trọng nhất, đó liền chuyển sang đàm đạo những chuyện khác.

 

Hắn nhẹ nhõm trút gánh nặng trong lòng, cùng Tạ nhị lão gia trao đổi thêm chốc lát. Sau đó, viện cớ để cáo từ. Tạ nhị gia vốn hiểu rõ tâm tư của gặp Tạ Hi Hoa, liền xua tay cho phép rời .

 

Hắn là nam nhân, thẳng nội viện e rằng tiện, đành tìm một vị công tử Tạ gia, nhờ truyền lời tới Tạ Hi Hoa. Hắn đợi thật lâu mới gặp nàng ở trong hoa viên của Tạ phủ.

 

Hai giả sơn, nhất thời Tiêu Ngọc Minh mở lời giải thích , chỉ đành cúi đầu mũi giày. Trong lòng Tạ Hi Hoa tất nhiên là thoải mái, song nàng cũng nên trút giận thế nào, chỉ đành vo chặt tấm khăn lụa trong tay, im lặng một lời.

 

Qua một hồi lâu, thấy Tiêu Ngọc Minh vẫn cứ chăm chú mũi giày, Tạ Hi Hoa rốt cuộc nhịn mà châm biếm: "Ngươi cứ chằm chằm mãi, liệu thể đôi giày của ngươi thành đóa hoa chăng?"

 

Tiêu Ngọc Minh nàng trêu chọc thì mặt đỏ gay, nghĩ là nam tử hán đại trượng phu, sai thì dám thừa nhận, liền mạnh dạn mở lời: "Quả thật từng qua thanh... thanh lâu, nhưng cũng chỉ một mà thôi. Vừa mới xuống nương bắt về, còn phạt quỳ từ đường. Về , cũng dám bén mảng đến nơi đó nữa."

 

"Định Quốc Công phu nhân bắt ngươi về thế nào?" Tạ Hi Hoa quả thực hiếu kỳ. Cho dù xảy chuyện lớn đến , nữ tử bình thường cũng sẽ tự xông chốn thanh lâu. Nàng cảm thấy vị Định Quốc Công phu nhân thật vô cùng dũng mãnh.

 

Tiêu Ngọc Minh nghĩ Tạ Hi Hoa hỏi chuyện , nhăn mặt một cái, chớp chớp mắt, nhưng vẫn đành thành thật: "Thì... Nương đích tới hậu viện thanh lâu, đá văng cửa phòng quát lớn: 'Tiêu Ngọc Minh, ngươi lập tức cút đây cho lão nương!' Ta... Ta lập tức về nhà cùng nương."

 

"Phì!"

 

Tạ Hi Hoa nhịn bật thành tiếng. đó cảm thấy nên to như , đành cố gắng kìm nén. Nàng ngẩng đầu Tiêu Ngọc Minh : "Ta rõ. Chuyện qua, đừng nên nhắc nữa."

 

Tiêu Ngọc Minh nhẹ nhàng thở một , hai trò chuyện thêm chốc lát mới tách biệt. Tạ Hi Hoa dẫn theo tỳ nữ trở về sân viện của , nhớ lời của Tiêu Ngọc Minh, nàng kìm nở một tràng khúc khích.

 

Tiêu Ngọc Minh ở đằng cách đó xa: "..........."

 

Đường Thư Nghi Tạ gia lâu thì dẫn theo Tiêu Ngọc Minh cáo từ. Mục đích chuyến hôm nay, một là để thanh minh rằng Tiêu Ngọc Minh hề phong lưu như lời đồn đãi bên ngoài, hai là để Tạ gia thấy rõ thái độ của Định Quốc Công phủ đối với hôn sự .

 

Sau khi bọn họ rời , Tạ nhị phu nhân và Tạ nhị lão gia xuống đàm đạo. Tạ nhị phu nhân kể cuộc chuyện giữa và Đường Thư Nghi. Tạ nhị gia xong, gật đầu: "Định Quốc Công phu nhân là thấu tình đạt lý."

 

Tạ nhị phu nhân gật đầu đồng tình, đó hỏi: "Phu quân chuyện với Tiêu Ngọc Minh thế nào?"

 

Tạ nhị gia: "Ta với chuyên tâm lo liệu tiền đồ sự nghiệp."

 

Tạ nhị phu nhân thì cau mày: "Chỉ bấy nhiêu thôi ?"

 

Tạ nhị gia: "Ta còn thể thêm gì nữa?"

 

Tạ nhị phu nhân suýt chút nữa giận đến mức nghẹn lời. Nàng hít một sâu, kìm nén: "Ít nhiều gì phu quân cũng dạy bảo đôi ba câu chứ!"

 

Tạ nhị gia vẻ mặt nàng cố ý gây chuyện: "Ta nên dạy bảo chuyện gì đây? Hắn chỉ thanh lâu một , nương tử bảo giáo huấn ? Chẳng lẽ bảo phép bước chốn hoa nguyệt đó nữa, nạp ư?"

 

Gương mặt Tạ nhị phu nhân cứng đờ, thể phản bác. Tạ nhị gia thở dài: "Nương tử ! Phụ Tiêu Hoài nạp , nhưng con chắc noi theo. Nàng thể gieo lòng Hi Hoa một hy vọng viển vông như , đó là hại con bé!"

 

"Ta cũng Tiêu Ngọc Minh nạp , nhưng mà phu quân..."

 

Tạ nhị phu nhân đến nửa chừng thì im bặt. Tạ nhị gia quả thật cũng chẳng mặt mũi nào để dạy dỗ Tiêu Ngọc Minh, bởi hậu viện của ông cũng vài thất, những lúc bạn bè tụ tập ngẫu hứng, cũng sẽ mời ca nữ vũ công đến mua vui.

 

 

Loading...