Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 539
Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:52:24
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng đế lau nước mắt, Tiêu Khang Thịnh. Giờ phút , y chỉ còn duy nhất một bề trung thành thể trông cậy. Y phán: "Ngươi cứ ."
"Hoàng thượng, bằng... Người cứ theo ý của Định Quốc Công ?" Tiêu Khang Thịnh thẳng mắt Hoàng đế, hạ giọng khuyên: "Dù Thất hoàng tử cũng là cốt nhục của , cho dù quá kế cho Tiêu Dao Vương, thì vẫn là con trai ruột của Người mà thôi!"
Hoàng đế lau nước mắt, trầm mặc đáp. Tiêu Khang Thịnh thấy liền tiếp lời: "Nô tài quan sát tình thế suốt hai ngày qua, thấy rằng Định Quốc Công hề ý định khống chế triều chính. Thất hoàng tử là thông tuệ, các vị đại thần nội các cũng đều tỏ vẻ cực kỳ hài lòng với Điện hạ."
Hoàng đế hít mũi một cái, đôi mắt đỏ hoe hỏi: "Tiểu Thất hiện giờ đang gì?"
"Nô tài , Điện hạ đang cùng các vị đại thần nội các nghị luận triều chính." Tiêu Khang Thịnh cung kính đáp.
Hoàng đế suy ngẫm, hồi lâu mới lên tiếng: "Vậy Trẫm sẽ đòi Tiểu Thất trở về. Dù Lục cũng khuất... Lục chắc chắn sẽ trách Trẫm. Trẫm thế cũng là vì giang sơn Đại Càn mà thôi."
Tiêu Khang Thịnh: ".... Hoàng thượng, nếu hành động như , Thái phi sẽ chấp thuận chăng? Thất hoàng tử bằng lòng ? Rồi các đại thần sẽ nghị luận những gì?"
Hoàng đế: "Thế tại bọn họ chịu nghĩ cho Trẫm? Không chịu nghĩ cho giang sơn Đại Càn cơ chứ?"
Tiêu Khang Thịnh quỳ yên tại chỗ, dám cất lời. Trong lòng thầm nghĩ: Nếu sự đều thuận theo ý nguyện của Bệ hạ, lâm cảnh khốn đốn như ngày hôm nay? Định Quốc Công giương cao cờ hiệu, tạo trận thế lớn như , để trút bỏ hết uất hận trong lòng, ngài thể dễ dàng thu hồi binh mã?
Hoàng đế lúc mới cất lời: "Phải đón Tiểu Thất về. Trẫm hứa với Thái phi, Tiểu Thất kế thừa ngôi vị, bà sẽ là Thái hoàng thái hậu. Còn về những đại thần ... cần để tâm đến bọn họ. Trẫm là Hoàng đế, sự đều do Trẫm quyết đoán. Về phần Tiểu Thất, nó chắc chắn nóng lòng trở thành nhi tử của Trẫm một nữa."
Tiêu Khang Thịnh thầm thở dài, bẩm tấu: "Vậy Định Quốc Công thì ? Làm thế nào mới thể khiến ngài thu hồi binh mã?"
Hoàng đế vẫn trầm ngâm suy tính, bỗng nhiên đầu y đau nhức dữ dội, tim cũng quặn từng cơn. Y ôm lấy đầu, c.ắ.n răng nghiến lợi: "Hắn sợ Trẫm đoạt mạng ? Được! Trẫm sẽ ban cho Kim bài miễn tử."
Tiêu Khang Thịnh bối rối nên ứng đối . Hắn rõ, Định Quốc Công liệu chấp nhận thỏa hiệp với điều kiện . Thật , qua những gì đang diễn , nhận thấy Định Quốc Công ý đồ mưu phản, chẳng qua là dồn đường cùng. lời , nào dám thốt .
"A... a..." Hoàng đế ôm đầu rên rỉ thống khổ, ngã vật xuống long sàng, yếu ớt gọi: "Thái y! Mau triệu Thái y!"
Tiêu Khang Thịnh thấy cảnh đó, vội vàng chạy ngoài, lớn tiếng hô hoán: "Thái y! Thái y!"
Các vị Thái y vốn đang chờ sẵn ở sương phòng, tiếng Tiêu Khang Thịnh liền vội vã chạy đến tẩm điện. Lúc , Hoàng đế đang đau đớn vật vã long sàng. Vài vị Thái y vội vàng vây , hết sức cứu chữa. Sau một hồi châm cứu và xoa bóp, cơn đau đầu của Hoàng đế mới dần tan biến, nhưng thể y cũng yếu ớt đến mức còn chút khí lực nào.
Hồi lâu , y mới thều thào: "Truyền Định Quốc Công tiến cung."
Tiêu Khang Thịnh vội vàng bước , thấy Hoàng hậu cùng vài vị nương nương đang thềm điện. Tiêu Ngọc Minh thì dựa cây cột, dù bộ dạng vẻ cà lơ phất phơ, nhưng ai dám xem thường sự hiện diện của .
"Nhị công tử." Tiêu Khang Thịnh tiến đến bên Tiêu Ngọc Minh, cung kính cúi , đó mỉm : "Hoàng thượng ý thỉnh Định Quốc Công cung một chuyến."
Tiêu Ngọc Minh liếc mắt về phía tẩm điện, hỏi: "Tình trạng Thánh thượng ?"
Tiêu Khang Thịnh đáp lời: "Thánh thượng tỉnh , cơn bệnh cũng thuyên giảm."
“Ừm, sẽ phái mời phụ ." Tiêu Ngọc Minh .
"Làm phiền Nhị công tử ." Tiêu Khang Thịnh cúi đầu hành lễ.
Phạm Khắc Hiếu
Hắn vẫy tay về phía một binh sĩ đang cạnh. Tiếng Ngọc Minh dặn dò vài câu. Binh sĩ xong, gật đầu tuân lệnh sải bước rời . Hoàng hậu thấy , đang định bước tới nhưng chần chừ, cuối cùng về phía Tiêu Ngọc Minh, cất lời: "Bổn cung diện kiến Hoàng thượng."
Tiêu Ngọc Minh nàng , ngữ khí tùy tiện: "Nếu gặp thì cứ việc , nào dám ngăn cản nương nương."
Hoàng hậu: "......."
Trừng mắt với Tiêu Ngọc Minh, nàng sải bước lên thềm đá, theo là Lương Quý Phi và các vị phi tần khác. Bước tẩm điện, thấy Hoàng đế đang dựa ở đầu giường, tóc tai rối bời, trán còn quấn một chiếc khăn, trông hệt như... một nữ nhân đang ở cữ. Hoàng hậu cùng những khác thoáng sững sờ, đó đều thầm bật . Song, tất nhiên ai dám thành tiếng.
Hoàng hậu nhanh chóng tiến đến bên cạnh Hoàng đế, dùng khăn lụa lau nước mắt, nức nở: "Hoàng thượng, dọa thần sợ c.h.ế.t khiếp ."
Các phi tần khác cũng lấy khăn che mặt, rưng rưng lóc. Hoàng đế cảm thấy đầu đau như búa bổ. Y cau chặt mày, bực bội : "Đủ . Cho Trẫm yên tĩnh một lát. Lương Quý Phi ở , còn các ngươi đều lui hết ."
Hoàng hậu một nữa sững sờ, đó siết chặt chiếc khăn trong tay, : "Hoàng thượng, thần nhiều lời bẩm báo với ."
Hoàng đế thừa hiểu nàng gì, chẳng qua là lập tức thỉnh cầu phong Tam hoàng tử Thái tử. mà, đến việc Tam hoàng tử tướng mạo cùng khí chất thể sánh bằng Tiểu Thất, cho dù thể sánh , liệu Hoàng hậu khả năng giải quyết Định Quốc Công Tiêu Hoài ?
"Trẫm điều ngươi . Chuyện để khi khác bàn tiếp." Hoàng đế lạnh nhạt đáp.
Nước mắt Hoàng hậu tuôn rơi càng lúc càng nhiều, khẩn cầu: "Hoàng thượng, tình hình cấp bách hiện tại, nghĩ đối sách!"
Lông mày Hoàng đế nhíu chặt . Y phất phất tay cho những khác lui , chỉ để một Hoàng hậu: "Hoàng hậu, ngươi cùng Ngô gia chẳng bản lĩnh ? Nay còn bảo Trẫm nghĩ biện pháp gì nữa? Nếu các ngươi thể giải quyết Tiêu Hoài, Trẫm lập tức phong Tam hoàng tử Thái tử!"
Hoàng hậu: "...... Là thần bất tài vô dụng, nhưng lẽ nào cứ trơ mắt Tiêu Hoài đắc ý như thế ?"
Hoàng đế im lặng nàng . Giờ để Tiêu Hoài đắc ý, thì còn thể gì khác? Ngươi bản lĩnh đoạt mạng ?
Hoàng hậu dĩ nhiên hiểu rõ ý tứ của Hoàng đế, nhưng nàng vẫn cam tâm! lúc , Hoàng đế cất lời: "Cho dù là ai kế vị, ngươi vẫn sẽ là Thái hậu, gì mà ngươi còn ý?"
Hoàng hậu : Đương nhiên là cam tâm! Tam hoàng tử hèn nhát, vả nàng chỉ là mẫu danh nghĩa của . Nếu Tam hoàng tử thể lên ngôi, tương lai nàng sẽ nắm trong tay nhiều quyền lực hơn gấp bội.
"Trẫm thực sự đau đầu, ngươi mau về ." Hoàng đế nữa hạ lệnh đuổi khách. Hoàng hậu đành nén sự căm hận trong lòng, rời khỏi tẩm điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-539.html.]
Hoàng hậu với vẻ mặt cau khó chịu rời . Vừa khỏi điện, nàng thấy Tiêu Ngọc Minh vẫn còn đang cà lơ phất phơ dựa cột, liền nghiến chặt răng. Nếu Tiêu Hoài nhúng tay , Tam hoàng tử nhất định là vị quân chủ tiếp theo.
Tiêu Ngọc Minh cảm nhận rõ sự căm hận đang rực cháy trong ánh mắt Hoàng hậu dành cho . Hắn nhe răng đáp trả nàng . "Ngươi hận thì thể gì, bản lĩnh thì cứ việc tới đoạt mạng !"
Hoàng hậu siết chặt nắm đấm, nàng ưỡn thẳng lưng sải bước rời . Tiêu Ngọc Minh vẫn thản nhiên hành lang.
Trong tẩm điện của Hoàng đế, Lương quý phi bên long sàng, tay vỗ về Hoàng đế, vẻ mặt đầy ai oán, thốt lên: "Thần nào sợ Định Quốc Công trả thù, chỉ là nghĩ đến việc thần thể hầu hạ ngài, ngài cô độc một nơi đây, thần lo lắng đến mức cả đêm chợp mắt ."
Hoàng đế vỗ nhẹ cánh tay nàng, thở dài: "Trẫm hiểu tâm ý của nàng đối với trẫm. Chỉ là bây giờ, nàng vẫn nên tránh mặt Tiêu Hoài thì hơn. Tất cả hãy đợi trẫm giải quyết xong xuôi ."
"Thần là vì Hoàng thượng ngài chịu khuất nhục, hức hức...."
Lương quý phi bắt đầu thút thít, những lời lẽ ai oán của nàng cũng khiến Hoàng đế cảm thấy ấm ức , thậm chí ánh mắt cũng bắt đầu đỏ hoe: "Trẫm là quân chủ của một nước, thể chịu ấm ức? Vì giang sơn Đại Càn, trẫm thể nhẫn nhịn."
Lương quý phi dùng khăn lụa lau nước mắt. lúc , Tiêu Khang Thịnh vội vàng tiến , khom bẩm báo: "Bẩm Hoàng thượng, Định Quốc Công đang tiến đến."
Hoàng đế thẳng dậy, cố gắng trấn tĩnh tinh thần, dặn Lương quý phi: "Ái phi, nàng lui về ."
Lương quý phi gật đầu, duỗi tay gỡ chiếc khăn che đầu Hoàng đế xuống, miệng quên khích lệ: "Hoàng thượng là quân chủ thiên hạ, chỉ là thần tử. Quân thần c.h.ế.t, thần chẳng thể tuân lệnh."
Hoàng đế liếc chiếc khăn trong tay nàng , khẽ gật đầu: "Trẫm . Nàng lui về ."
Lương quý phi dậy ngoài, vặn thấy Tiêu Hoài đang nơi cửa điện. Nàng kiêu ngạo hếch cằm, thẳng Tiêu Hoài mà : "Định Quốc Công quả nhiên càng ngày càng oai phong lẫm liệt."
Tiêu Hoài chỉ nhẹ nhàng liếc nàng một cái, đáp lời: "Quý phi nương nương diễn kịch càng ngày càng chân thật."
Sắc mặt Lương quý phi biến đổi, đó nàng khẽ hừ một tiếng, xoay rời . Tiêu Hoài sắc mặt chút đổi , bước tẩm điện. Hắn thẳng đến long sàng của Hoàng đế, hành lễ, mà ngang nhiên kéo một chiếc ghế xuống bên cạnh giường.
"Tiêu Hoài, ngươi thật to gan!" Mặc dù Hoàng đế đang ở thế động, nhưng thấy Tiêu Hoài xem quân chủ là y mắt, vẫn tức đến mức nổi trận lôi đình.
Tiêu Hoài cúi mắt, chỉnh y phục , thản nhiên : "Chuyện lớn hơn, còn chẳng màng, há sợ một chút vô lễ ?"
"Ngươi... Ngươi là nghịch tặc......."
"Hoàng thượng, ngài dùng chút ."
Lúc , Tiêu Khang Thịnh tới, kính cẩn đặt một chén tay Hoàng đế. Hoàng đế hít sâu một , nhấp một ngụm , đó đưa chén cho Tiêu Khang Thịnh. Tiêu Khang Thịnh nhận lấy chén , hành lễ với Hoàng đế và Tiêu Hoài lặng lẽ rút lui.
"Hoàng thượng gọi đến rốt cuộc việc gì?" Tiêu Hoài hỏi.
Hoàng đế nhắm mắt , đè nén cơn giận trong lòng, hỏi: "Làm thế nào ngươi mới chịu rút binh?"
Tiêu Hoài y, khóe môi nhếch lên nụ lạnh: "Ngươi nghĩ ?"
Hoàng đế siết chặt nắm đấm, : "Trẫm sẽ ban cho ngươi Kim bài miễn tử, bảo đảm Tiêu gia các ngươi thịnh vượng suy."
"Nếu phụ và liều mạng nơi chiến trường, Tiêu gia tất nhiên cũng thịnh vượng suy ." Tiêu Hoài thẳng.
Hoàng đế nghẹn họng, nên lời. Qua một lúc , y mới chậm rãi : "Trẫm , ngươi và phụ ngươi lập nhiều chiến công hiển hách cho Đại Càn."
" ngươi đối đãi với công thần hiển hách đó như thế nào?" Tiêu Hoài chất vấn.
Hoàng đế cứng họng, ngừng một chút : "Trẫm , một chuyện đúng, trẫm sẽ cố gắng đền bù cho ngươi. Không ngươi để Tiểu Thất kế thừa ngôi vị của trẫm ? Trẫm đồng ý."
Tiêu Hoài như y: "Nếu đưa ngôi vị cho Khang vương, lẽ nào ngươi giao cho Tam nhi tử ngu xuẩn của ngươi ư? Nếu giang sơn Lý gia các ngươi hủy hoại trong tay , khi ngươi c.h.ế.t, ăn với tiên hoàng?"
Hoàng đế: "........."
"Là vua của một nước, ngay cả đạo lý 'lợi ích thể một thâu tóm' cũng lĩnh hội , giang sơn Lý gia ngươi hủy hoại trong tay ngươi, cũng coi như là may mắn ." Tiêu Hoài tiếp lời.
"Khụ khụ khụ...."
Hoàng đế bắt đầu ho khan kịch liệt. Tiêu Khang Thịnh đang canh giữ ngoài cửa tiến hầu hạ, nhưng ánh mắt sắc lạnh của Tiêu Hoài liếc qua, lập tức dừng bước.
"Ngươi… khụ khụ khụ… Rốt cuộc ngươi cái gì?” Hoàng đế đỏ mắt hỏi Tiêu Hoài.
Tiêu Hoài thản nhiên y, cất lời: "Tự chiếu nhận tội, tự phế chính ."
"Ngươi mơ giữa ban ngày!" Hoàng đế run rẩy, chỉ thẳng Tiêu Hoài, quát: "Ta như thế , ngươi thể buông tha cho ? Mặc dù lấy mạng ngươi, nhưng vẫn g.i.ế.c ngươi!"
"Đó là bởi vì ngươi g.i.ế.c ." Tiêu Hoài dậy, tiến lên hai bước, nghiêng về phía , ánh mắt sắc bén thẳng Hoàng đế: "Tội nghiệt ngươi gây chỉ là lấy mạng . Lục của ngươi, Tiêu Dao Vương, rốt cuộc c.h.ế.t như thế nào?"
Hoàng đế trừng to mắt, kinh hãi tột độ Tiêu Hoài: "Ngươi.... Ngươi vu khống! Lục do g.i.ế.c, tự ngã xuống vách núi mà c.h.ế.t. Ngươi dám vu oan cho Trẫm!"
"Lời , chính ngươi tin ?"
Ánh mắt Tiêu Hoài chằm chằm y, khiến Hoàng đế sợ đến mức bất giác co .