Lúc , Đường Thư Nghi đang ở trong cung điện cùng Hoàng hậu đàm luận, thái độ của Hoàng hậu thể là hết sức ôn hòa, thiện.
"Bổn cung thật ngờ rằng, mẫu tử Viên phi dám chuyện bức bách Hoàng thượng thoái vị. Huống hồ, Viên phi và Thái sư còn..." Hoàng hậu lộ vẻ hổ, đoạn thở dài một tiếng, "Thật sự cảm tạ Định Quốc Công. Nếu , thật sự để lũ họ toại nguyện . Định Quốc Công quả là nhất công thần của Đại Càn chúng ."
Đường Thư Nghi liền hiểu thâm ý của Hoàng hậu. Chẳng qua, đang chiêu dụ Định Quốc Công mà thôi. Cũng , giờ đây danh nghĩa nhi tử của Hoàng đế cũng chỉ còn Tam hoàng tử. Nếu Tiêu Hoài ủng hộ, Tam hoàng tử thể sẽ thuận lợi kế vị.
Về phần Hoàng đế, y c.h.ế.t lúc chi bằng dễ như trở bàn tay.
"Thân là thần tử của Đại Càn, đây đều là chuyện Quốc Công gia nên tận lực ." Nàng đáp lời. "Quốc Công gia thường , Đại Càn thịnh thì thịnh, Đại Càn suy thì cũng thể yên ."
Hoàng hậu vẻ mặt cảm động: "Định Quốc Công vì Đại Càn chúng mà lập ít chiến công hiển hách, bách tính Đại Càn đều ghi nhớ công lao của ."
Đường Thư Nghi nghiêm túc gật đầu. Trong lòng Hoàng hậu bĩu môi thầm nghĩ, Định Quốc Công phu thê quả thực mặt dày vô sỉ.
"Aiz!" Hoàng hậu nặng nề thở dài một : "Hoàng thượng bệnh nặng liệt long sàng, cũng chẳng bao giờ mới thể tỉnh . Chỉ khổ cho Định Quốc Công gánh vác trọng trách."
Đường Thư Nghi: "Là thần tử, đây là chuyện nên ."
"Lúc phu nhân đến, dẫn theo lệnh ái cùng cung chứ?" Hoàng hậu hỏi.
"Vốn dĩ dẫn con bé đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nhưng lúc xảy loại chuyện , Quốc Công gia vẫn canh cánh trong lòng, chịu rời con bé nửa bước." Đường Thư Nghi .
Hoàng hậu để ý xua tay: "Sớm danh, Định Quốc Công quý trọng nữ nhi như bảo bối trong lòng bàn tay."
Đường Thư Nghi mỉm . Ngón tay của Hoàng hậu khẽ siết chặt , : "Hôm nay gọi phu nhân đến đây là vài lời tâm tình tỉ tê cùng phu nhân."
"Nương nương cứ việc ." Đường Thư Nghi đáp.
"Tình hình của Hoàng thượng bây giờ cần chủ trì triều chính. Tam hoàng tử là danh chính ngôn thuận nhất để kế vị, song thằng bé vẫn còn quá trẻ, nhiều việc cần trợ lực. Định Quốc Công mưu trí hơn , vì Đại Càn mà lập nên chiến công hiển hách, địa vị siêu nhiên. Để Định Quốc Công nâng đỡ Tam hoàng tử, là thích hợp nhất."
Đường Thư Nghi cầm chén lên uống , dáng vẻ như đang lắng .
Hoàng hậu tiếp: "Tam hoàng tử phi mấy năm nay thể vẫn luôn ốm yếu, e rằng thể xứng đáng với danh vị hiền thê lương mẫu. Bổn cung nay vô cùng yêu thích tiểu nha đầu nhà ngươi, thông minh lanh lợi, phu nhân dạy dỗ chu đáo, về ắt sẽ bất phàm."
Biểu cảm mặt Đường Thư Nghi dần trở nên lạnh lẽo, Hoàng hậu thấy thì cau chặt mày. Suy nghĩ một lát, nàng cất lời: "Định Quốc Công phu nhân, , bổn cung xin thẳng. Nếu như Định Quốc Công chịu nâng đỡ Tam hoàng tử, bổn cung sẽ để nữ nhi ngươi trở thành Chính phi, tất nhiên sẽ là Mẫu nghi thiên hạ. Ngươi cảm thấy thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-532.html.]
Với tình thế hiện tại, nếu Tiêu Hoài đồng ý ủng hộ Tam hoàng tử, thì dĩ nhiên sẽ trở thành địch nhân. Bởi , Hoàng hậu trực tiếp đưa lời đề nghị .
"Hoàng hậu nương nương từng qua câu tục ngữ ?" Đường Thư Nghi thẳng Hoàng hậu : "Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng!"
"Ngươi to gan!" Hoàng hậu ngờ Đường Thư Nghi xấc xược đến , ngay cả Định Quốc Công gặp nàng cũng hành lễ.
Đường Thư Nghi nào sợ hãi nàng , "Ta to gan, Hoàng hậu nương nương thể gì?"
Hoàng hậu: "......."
Nàng thể gì, cũng dám gì. Bởi vì bộ Hoàng cung đều trong sự khống chế của Tiêu Hoài.
Đường Thư Nghi lạnh lùng Hoàng hậu một lát, đó xoay rời . Nếu như Hoàng hậu đưa yêu cầu ghê tởm , Đường Thư Nghi sẽ nể nang phận của nàng mà chuyện khách khí.
cho thể diện mà tiếp nhận, nàng liền cần giữ phép nữa.
Đường Thư Nghi xoay rời , cáo từ, hành lễ, ngẩng đầu sải bước. Bóng lưng toát lên khí phách ngút trời, hề tầm thường.
Sắc mặt Hoàng hậu xanh mét, hai tay nàng nắm chặt , móng tay sắc nhọn ghim sâu da thịt, nhưng nàng hề sự đau đớn .
Làm Hoàng hậu nhiều năm như , ngoại trừ Hoàng đế, một ai dám hỗn xược như thế mặt nàng . mà, nàng chỉ thể Đường Thư Nghi rời , thể dùng bất kỳ biện pháp nào để ngăn cản.
"Ầm!" Một tiếng chói tai vang lên, chiếc chén ngọc bàn hất mạnh xuống đất vỡ tan tành.
Đường Thư Nghi tới cửa, bước chân khẽ dừng một chút, đó thản nhiên sải bước rời . Khóe môi nàng nở một nụ chế giễu. Hoàng hậu vẫn rõ thế sự hôm nay! Hay đúng hơn, nàng vẫn hiểu rõ, thứ nàng và Tiêu Hoài rốt cuộc là gì?
Từ đến giờ thứ họ bao giờ là quyền lực tối cao. Từ đầu đến cuối, bọn họ chỉ là đang tự bảo vệ bản mà thôi. Nếu Hoàng đế từng bước ép sát, nếu như Tiêu Dao Vương Hoàng đế hại c.h.ế.t, hai cũng lười hao tâm khổ trí tranh giành với bọn họ.
Có tiền và quyền thế, tận hưởng cuộc sống tự tại, chẳng hơn nhiều ?
Trở ngự thư phòng, Tiêu Hoài sẵn ở cửa chờ đợi. Vừa thấy bóng nàng về, lập tức tiến lên đón, nhẹ giọng hỏi: "Nàng ai khó chứ?"
Đường Thư Nghi mỉm với : "Chàng nghĩ là kẻ dễ thua thiệt ?"
Phạm Khắc Hiếu
Tiêu Hoài cũng mỉm , nắm tay kéo nàng thư phòng, hai kề vai an tọa chiếc ghế gấm. Tiêu Hoài nắm tay nàng buông, "Nàng cùng Ngọc Châu cứ về , sẽ về một chút."