Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 483
Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:48:34
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên Tiêu Hoài tiếng hô hấp đều đều của nàng, khe khẽ thở dài. Bởi vì tập võ nên thính lực và nhãn lực hơn , khống chế mà cứ dồn sự chú ý lên đối phương, đến cả hô hấp của nàng cũng rõ mồn một, tự nhiên là thể chìm giấc ngủ . Hiện tại thấy nàng ngủ say, cũng nhắm mắt niệm Thanh Tâm Chú, từ từ giấc ngủ.
Ngày hôm , lúc tỉnh , Đường Thư Nghi vẫn còn đang ngủ. Hắn nhẹ nhàng khoác y phục, đó sân chuẩn luyện quyền, nhưng thấy hạ nhân tới, nào là bà tử, nào là tiểu nha , đành cất bước tới võ trường.
Mới khỏi cửa viện, thấy hai thị vệ của chờ sẵn ở đó. Từ trong tay bọn họ, cầm lấy thanh Yển Nguyệt trường đao của . Hắn cất bước về phía , hai gã thị vệ lập tức theo sát phía .
Vu Dũng Chí bước nhanh hai bước, đến bên Tiêu Hoài, nhỏ giọng hỏi: "Chủ soái, từ nay về ngài thể ở trong viện của Phu nhân ?"
Tiêu Hoài bất mãn một cái, thật sự trả lời, nhưng vẫn đáp: "Phải."
Vu Dũng Chí hí hửng : "Vậy hôm nay thuộc hạ sẽ chuyển đồ của ngài đến Thế An Uyển."
Tiêu Hoài cho một ánh mắt tán đồng, khóe môi cũng tự chủ mà cong lên.
Đường Thư Nghi tỉnh , nàng vén màn lên, chỉ thấy giường nhỏ còn ai. Làm quan thời cổ đại quả thật dễ dàng gì, cho dù là võ tướng văn thần, mỗi ngày đều rời giường từ lúc trời sáng.
Nàng cúi xỏ giày rời khỏi giường. Thúy Trúc và Thúy Vân thấy động tĩnh lập tức vén rèm tiến , đó hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Chờ khi nàng rửa mặt chải đầu xong, Tiêu Hoài trở , cả mồ hôi túa , hừng hực nóng. Đường Thư Nghi thấy thế, lập tức phân phó hạ nhân: "Mau mang nước đây."
Thúy Vân phân phó một tiểu nha ngoài lấy nước. Tiểu nha bưng một chậu nước còn bốc nghi ngút tiến , khi đặt xuống lập tức lui về vài bước, coi Tiêu Hoài như là hổ dữ sơn lâm . Đường Thư Nghi thấy thế liền nhịn , chẳng qua nàng chỉ uy h.i.ế.p một chút mà thôi, nghĩ rằng lo lắng đến .
Thật Tiêu Hoài cũng chẳng để ý đến chuyện , tự xắn tay áo lên rửa mặt. Lúc giả trang Lý Thừa Duẫn, bên là một đám hầu cận, trở thành Tiêu Hoài, cho dù là ẩn núp ở trong quân doanh địch lúc trở về quân Tây Bắc, đều tự chăm lo cuộc sống thường ngày của .
Đường Thư Nghi tựa cạnh bàn, rửa mặt, cảm thấy sự xuất hiện của một trong cuộc sống của cũng là chuyện khó khăn như tưởng tượng.
Tiêu Hoài tắm gội xong, Đường Thư Nghi cầm ngọc bội Dương Chi Bạch Ngọc lúc lên, đeo lên eo cho . Nàng kéo xuống, cài Ngọc Quan Dương Chi Bạch Ngọc lên đầu . Toàn bộ quá trình khuôn mặt Tiêu Hoài đều nở nụ mãn nguyện, cuối cùng ôm nàng trong lòng : "Có phu nhân bên cạnh quả là phúc khí tuyệt vời."
Đường Thư Nghi giúp chỉnh cổ áo, ánh mắt cũng tràn đầy ý . Việc nam nữ tồn tại đời, việc cơ thể con sản sinh những cảm xúc mị hoặc, lẽ đó chính là sự cân bằng tự nhiên của Đạo lý. Rất nhiều nam tử chọn yêu đương kết hôn, lẽ là bởi gặp tâm đầu ý hợp. Gặp , ở bên , cảm giác quả thực thập phần mỹ mãn.
Loại cảm giác tựa như trong miệng luôn ngậm mật, ngọt ngào đến mức khiến lòng vui vẻ hân hoan. Lại giống như ngày xuân đón ánh mặt trời rạng rỡ, ấm áp mà thoải mái vô ngần.
Lúc , bên ngoài truyền đến thanh âm của ba hài tử. Hai lập tức tách , cùng rời khỏi tẩm thất. Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần tối hôm qua xảy chuyện gì, lúc thấy Tiêu Hoài mới sáng sớm từ tẩm thất của Đường Thư Nghi, cả hai đều sững sờ, đó mặt đều treo ý .
Trong lòng Đường Thư Nghi cảm thấy chút hổ, nhưng sắc mặt nàng vẫn như thường lệ mà xuống ghế. Tiêu Hoài cũng bên cạnh nàng an tọa. Ba vui vẻ đến mức bật lớn, nhưng đều nhịn xuống, sợ đôi phu thê ngượng ngùng.
"Quốc Công gia," Đường Thư Nghi đầu Tiêu Hoài : "Lát nữa sẽ cho Ngọc Châu tới phòng kho của để tùy ý chọn lựa vài món đồ yêu thích."
Tiêu Hoài xong sững sờ một lát, đó lập tức hiểu lý do, đáp lời: "Chìa khoá vốn là do phu nhân giữ, nàng chủ là ."
Sau đó Tiêu Ngọc Châu : "Thích cái gì thì lấy cái đó. Không thích cái gì, cứ với cha, cha sẽ mua cho con."
Tiêu Ngọc Châu mỉm gật đầu. Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần hiểu , Tiêu Ngọc Châu bèn nhỏ giọng với hai trưởng: "Lát nữa sẽ rõ với hai ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-483.html.]
Đường Thư Nghi cảm thấy hổ thêm một hồi, nhưng nàng cũng là giả vờ, mặt hề bại lộ chút nào.
Lúc , Thúy Vân tới bẩm báo, bữa sáng chuẩn xong, cả nhà bèn chuyển bước đến phòng ăn. Ăn xong, Tiêu Ngọc Thần trở về thư phòng sách, qua Tết là đến kỳ thi xuân .
"Ta và Ngọc Minh đến đại doanh ngoài Kinh một chuyến, e là thể trở về dùng bữa trưa." Tiêu Hoài với Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi "ừm" một tiếng, căn dặn: "Đi đường cẩn thận."
Tiêu Hoài gật đầu: "Được. Đồ vật ở thư phòng của , nàng cứ bảo chuyển hết qua đây ."
Đường Thư Nghi: "Được."
Tiêu Hoài trong lòng mừng rỡ, xoa tay Đường Thư Nghi mới xoay dẫn Tiêu Ngọc Minh rời . Vừa khỏi Thế An Uyển, Tiêu Ngọc Minh đầu Tiêu Hoài mấy .
Tiêu Hoài đầu hỏi : "Có chuyện gì?"
Tiêu Ngọc Minh lắc đầu, "Không gì." Chỉ là thầm ghen tị mà thôi.
"Hôm nay con cùng trưởng tử của Đoàn Anh Hồng, nhưng canh chừng đừng để tiếp xúc với Đoàn Anh Hồng." Tiêu Hoài .
Đoàn Anh Hồng: Tướng lĩnh trướng của Tiêu Hoài Hoàng đế mua chuộc.
"Vâng," Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc , "Bọn họ định hành động ?"
"Cung yến ngày mai, khó tránh khỏi bọn họ một ít động tác nhỏ." Tiêu Hoài dừng , đầu ghé tai Tiêu Ngọc Minh thì thầm: "Cung yến ngày mai con tham gia, ở bên ngoài tiếp ứng."
Tiêu Ngọc Minh vẻ mặt ngưng trọng, Tiêu Hoài mỉm : "Chỉ là đề phòng bất trắc mà thôi."
"Nhi tử hiểu rõ."
Bên , khi Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh rời , Đường Thư Nghi dặn dò Thúy Vân dẫn đến thư phòng ở tiền viện, dọn dẹp đồ đạc của Tiêu Hoài đến Thế An Uyển. Nàng dẫn Tiêu Ngọc Châu đến nhà kho.
"Cung yến ngày mai, con theo sát , rời nửa bước." Đường Thư Nghi với Tiêu Ngọc Châu.
"Con ." Tiêu Ngọc Châu nắm chặt lấy cánh tay Đường Thư Nghi, giọng nghiêm túc.
Phạm Khắc Hiếu
Đường Thư Nghi con bé nặng nhẹ, thêm gì nữa. Mẫu nữ hai cùng tư khố của Tiêu Hoài. Tiêu Ngọc Châu chọn vài thứ thích, đó mẫu nữ hai cùng trở về Thế An Uyển.
Đồ vật Tiêu Hoài nhiều, thứ đều chuyển đến. Đường Thư Nghi tự tay sắp xếp chúng trong tẩm thất của . Quả nhiên bữa trưa Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh trở về.