Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 479

Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:47:43
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đường Thư Nghi cũng quá bài xích chuyện , đó chẳng qua chỉ là bồi dưỡng tình cảm thôi mà, dĩ nhiên ở cùng một chỗ thì mới bồi dưỡng chứ. Giờ phút , Đường Thư Nghi đang trong thư phòng để xem sổ sách. Tiêu Hoài cách nàng xa, cầm bút họa, mà trong tranh, chính là một nữ tử đang chuyên tâm sổ sách.

 

Đường Thư Nghi xử lý sổ sách xong xuôi, đầu y, thấy y vẫn đang chuyên chú cầm bút vẽ, nàng bèn cất lời: "Đây vẫn là đầu thấy Quốc công gia hứng thú với hội họa."

 

Tiêu Hoài ngẩng đầu, khẽ vẫy tay hiệu. Đường Thư Nghi dậy bước tới, thấy nữ tử trong bức tranh chính là , mặt khỏi nở một nụ mãn nguyện.

 

Tiêu Hoài nàng, hỏi: "Thấy thế nào?"

 

"Đẹp lắm." Đường Thư Nghi thành thật đáp, quả thực nét bút của Tiêu Hoài vô cùng tinh xảo.

 

" cảm thấy vẫn hảo." Tiêu Hoài cau mày . "Khí chất mê của phu nhân, vẫn thể tái hiện trọn vẹn giấy."

 

Đường Thư Nghi khẽ bật trong lòng. Quả nhiên là lời mật ngọt khiến khó cưỡng. Nụ gương mặt nàng càng thêm rạng rỡ: "Là do Quốc công gia yêu cầu bản quá cao thôi."

 

"Phu nhân thử cầm bút ?" Tiêu Hoài hỏi.

 

"Được."

 

Tiêu Hoài nghiêng nhường chỗ, Đường Thư Nghi bước gần. Khi y trao cây bút trong tay, nàng nhất thời nên hạ thủ ở .

 

"Chỗ ." Tiêu Hoài chỉ một điểm, khẽ . "Nhẹ nhàng vẽ một đường nét."

 

Đường Thư Nghi vẫn còn chút bối rối nên hạ bút . Thấy nàng ngần ngừ, Tiêu Hoài lập tức sát phía lưng, một tay đỡ mép bàn, một tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Đường Thư Nghi. Thân thể hai tức khắc kề sát, thở giao hòa.

 

Đường Thư Nghi càng thêm luống cuống, chỉ thể để mặc tay Tiêu Hoài dẫn dắt, để trang giấy một nét vẽ uyển chuyển và nhẹ nhàng.

 

Thúy Vân, Thúy Trúc đang bên ngoài lờ mờ thấy bóng dáng hai đang tựa , lập tức lấy tinh thần, quyết để bất kỳ ai bén mảng tới quấy rầy hai vị chủ tử của bọn họ.

 

Trong phòng, Tiêu Hoài nắm tay Đường Thư Nghi, hạ xuống nét bút cuối cùng, nhẹ nhàng khen: "Đẹp lắm."

Phạm Khắc Hiếu

 

y vẫn hề buông tay, ngược , nhân cơ hội ôm trọn nàng lồng ngực, khẽ : "Phu nhân quả là thiên phú hội họa."

 

Đường Thư Nghi bật khúc khích: "Chẳng là do Quốc công gia dẫn dắt ?"

 

Tiêu Hoài ha hả, buông cây bút trong tay xuống, hai tay ôm chặt lòng, môi đặt ở bên tai Đường Thư Nghi, thủ thỉ: "Phu nhân thông minh, chỉ cần dành chút thời gian dạy nàng, chừng nàng thể trở thành bậc thầy hội họa thật sự."

 

Đường Thư Nghi nắm lấy tay , nhẹ nhàng đáp: "Vậy phiền Quốc công gia ."

 

Tiêu Hoài vui vẻ lớn, đó nắm lấy bả vai nàng, để hai mặt đối mặt. Hắn cúi đầu, trán của hai gần như chạm : "Sau ngày ngày sẽ tự dạy phu nhân vẽ, ?"

 

Đã đến lúc , Đường Thư Nghi cũng còn rụt rè nữa, nàng vòng cánh tay ôm lấy thắt lưng , quả quyết đáp: "Được."

 

Tiêu Hoài nhẹ , một tay đỡ lấy gáy nàng, môi nhẹ nhàng tiến gần...

 

Ngoài cửa, gió lạnh phất phơ thổi qua hiên nhà, nhưng trong phòng, nhiệt độ đang dần trở nên nóng ấm.

 

Đường Thư Nghi nghĩ, việc vun đắp tình cảm giữa phu thê đôi khi cũng tựa như việc giao dịch buôn bán. Lúc giao dịch, hai bên đều mục đích. Thoạt đầu cần thăm dò cẩn thận, tiến hành chậm rãi. Song, một khi xác định hợp ý , thì tiến độ tiếp xúc trở nên nhanh chóng lạ thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-479.html.]

 

Mà chuyện giữa nàng và Tiêu Hoài cũng giống như , lúc hai bọn họ đều khách khí thăm dò lẫn , thứ đều tiến hành chậm rãi chắc chắn, nhưng mấy ngày hôm nay thể là tiến triển thần tốc.

 

tất cả đều trưởng thành, nàng cũng rối rắm nhiều.

 

Giờ phút , hai đang ôm , thở rối loạn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể quấn quýt . Một lát , Tiêu Hoài khẽ vén lọn tóc vương tai nàng, nhẹ giọng thủ thỉ: "Ngọc Châu nay lớn khôn, nên cân nhắc cho con bé chuyển một sân viện khác để tiện sinh hoạt ."

 

Đường Thư Nghi nghĩ rằng sẽ đến chuyện , nhưng hiểu ý đó, nàng nhịn nở nụ . Nếu chuyển đến Thế An Uyển an cư, việc để Ngọc Châu vẫn ở trong chính phòng e là tiện.

 

"Chàng quả là tính toán cẩn thận đường nước bước." Đường Thư Nghi trêu chọc .

 

"Ta chỉ sợ đến lúc đó phu nhân sẽ hổ." Tiêu Hoài , khẽ đáp.

 

Đường Thư Nghi tức giận liếc mắt một cái, nhưng cũng từ chối. Nếu về chuyển tới nơi , Ngọc Châu ở trong viện quả thật tiện.

 

"Phu nhân, Quốc công gia, các vị công tử và tiểu thư đến thỉnh an."

 

Bên ngoài truyền đến thanh âm của Thúy Vân, hai lúc chút hổ. Thật đúng là trong cổ đại, việc phu thê mật khó lòng tránh khỏi ngoài, nhất là trong một phủ quá nhiều nha bà tử như thế .

 

Trong lòng Đường Thư Nghi thầm nhủ quen dần là . Nàng nhẹ nhàng đẩy Tiêu Hoài , Tiêu Hoài , khẽ giúp nàng chỉnh sợi tóc rối loạn gương mặt, đó hai khỏi thư phòng, tiểu hoa sảnh.

 

Tam đang trò chuyện rôm rả, thấy hai tiến , nụ gương mặt cả ba càng thêm tươi tắn rạng rỡ. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều ngầm hiểu ý, thêm gì, cứ để đám trẻ tự suy đoán.

 

Hai xuống ghế chủ vị, một nhà hàn huyên trong chốc lát, bữa tối chuẩn sẵn sàng, bọn họ cất bước tới nhà ăn.

 

Ăn cơm xong, tam lập tức rời . Tiêu Hoài cũng lâu, để gian riêng tư cho Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu chuyện.

 

Đường Thư Nghi cảm thấy chuyện thật sự dễ mở lời. Nha đầu Ngọc Châu ngày càng lanh lợi, cho dù nàng tìm cớ gì thì đoán chừng tiểu nha đầu cũng đoán nguyên nhân tại con bé chuyển .

 

Ôi, quả là khó xử bao!

 

lời cần dặn dò vẫn . Nàng tiến phòng Tiêu Ngọc Châu, tiểu nha đầu vẫn đang bàn học lách gì đó.

 

Đường Thư Nghi hỏi: "Con đang gì đấy?"

 

Tiêu Ngọc Châu thấy nàng đến, vội dậy đỡ nàng xuống bên cạnh: "Con đang hồi âm cho Lý Cảnh Tập. Hôm nay gửi thư đến, rằng mấy ngày tới sẽ thể ghé qua."

 

Đường Thư Nghi: "..."

 

Người quả thực tâm tư đa đoan. Chỉ vài ngày mà thôi, còn bày đặt gửi thư thông báo chi tiết. Năm tới Ngọc Châu chỉ mới mười một tuổi, xem như còn thơ dại, còn Lý Cảnh Tập lớn hơn ba tuổi, sang năm mười bốn. Một cô bé mười một tuổi lẽ tường tận chuyện tình cảm nam nữ, nhưng thiếu niên mười bốn tuổi thì những việc thấu hiểu hết . Nàng dám khẳng định, tâm tư Lý Cảnh Tập dành cho Ngọc Châu tuyệt đối là sự quan tâm thông thường.

 

Song nàng sớm liệu điều , xem như cũng đành chấp nhận .

 

"Hai ngày nữa là tới cung yến, lúc đó hai đứa thể gặp ." Đường Thư Nghi .

 

Tiêu Ngọc Châu gật đầu: "Hắn sẽ mang lễ vật đến tặng con lúc đó."

 

 

Loading...