Đường Thư Nghi dùng bữa trưa tại Đường Quốc Công phủ mới hồi phủ. Nàng an tọa thì Quản gia tới bẩm báo: Lương gia đưa bái tới, Lương Nhị gia, Lương Lão Thái Thái và Lương Nhị phu nhân tới bái phỏng sáng mai.
Nhìn bái tinh xảo trong tay, Đường Thư Nghi cân nhắc ý đồ của Lương gia. Hiện tại, hai nhà xem như xé toang mặt mũi, chuyện cũng náo động triều đình. Lương gia bái phỏng lúc , là tiếp tục gây sự là cầu hòa đây?
Với phong cách hành sự của Lương gia, nếu gây sự thì họ sẽ gửi bái mà sẽ trực tiếp xông thẳng tới. Xem , khả năng cầu hòa là lớn. Tuy nhiên, sự cầu hòa e rằng thật lòng, hẳn là do Hoàng thượng hoặc Quý phi mặt can thiệp.
Dù chuyện đưa lên triều đình, hơn nữa Lương gia vẫn nắm nhược điểm của họ, Đường Quốc Công lên triều kể lể than một hồi, Hoàng thượng tất nhiên là trấn an Đường phủ.
Nghĩ thông suốt khúc mắc, Đường Thư Nghi dặn dò Quản gia: “Hồi đáp Lương gia, ngày mai Hầu phủ sẽ quét dọn chờ đón.”
Quản gia nhận mệnh lệnh, lập tức hành lễ toan xoay rời , nàng căn dặn: “Tiếp tục cho giám sát nhất cử nhất động của Lương gia.”
“Vâng.” Quản gia cung kính đáp lời rời . Đường Thư Nghi tựa nhuyễn tháp, nhắm mắt dưỡng thần.
Việc ồn ào đến nay, thoạt như lắng xuống, nhưng chỉ cần Liễu Bích Cầm và Phan Sơn rời khỏi kinh đô, chuyện vẫn thể xem là thật sự kết thúc. Giờ đây, nàng chỉ thể chờ Lương gia lộ sơ hở để đưa .
Đưa Phan Sơn thì dễ, mấu chốt là Liễu Bích Cầm. Nàng và đại nhi tử si tình của nàng ước hẹn nửa năm, chẳng lẽ đợi đúng nửa năm ? Trong nửa năm đó, liệu xảy biến cố gì ?
Phạm Khắc Hiếu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-42.html.]
Nghĩ đến đây, nàng bèn với Thúy Vân đang hầu cận: “Mau với Triệu Quản gia, dặn dò bên thôn trang Tây Sơn giám sát Liễu Bích Cầm thật chặt. Một khi nàng động tĩnh gì, lập tức tới đây bẩm báo.”
“Vâng.”
Thúy Vân dậy ngoài. Thúy Trúc bưng một ấm nóng bước , châm chiếc chén ngọc bích thưa: “Nô tỳ pha cho ngài một ấm nhân sâm , mời ngài nếm thử.”
Đường Thư Nghi dậy, đưa tay đón lấy. Nàng rũ mắt chiếc chén ngọc bích, thấy nước màu vàng nhạt, nóng bốc lên mờ ảo, trông trong suốt và vô cùng thanh nhã, mắt.
Đưa chén lên môi khẽ nhấp, hương thơm thanh khiết cùng vị ngọt dịu mát lan tỏa nơi đầu lưỡi, khiến lòng ấm áp vô ngần. Uống hết một chén , Đường Thư Nghi trao chén cho Thúy Trúc, hỏi: “Trà pha chế ?”
Thúy Trúc thấy nàng ưa thích, rót thêm một chén nữa đáp: “Lúc pha sâm cho ngài, ngài luôn chê nó đắng. Lần Hồ đại phu đến khám mạch bình an, nô tỳ hỏi ông để sâm còn vị đắng. Hồ đại phu mách với nô tỳ nên bỏ thêm long nhãn và câu kỷ, hãm lửa hơn một khắc là . Ông còn , loại bổ tỳ ích phế, giúp an thần, đối với cơ thể của ngài vô cùng hữu ích.”
Đường Thư Nghi lời nàng , trong lòng cũng thấy ấm áp an ủi, hai đại nha Thúy Trúc và Thúy Vân chỉ trung thành mà còn việc hết mực chu . Hạ nhân như thật đáng để khen ngợi. Chỉ là, vẫn thời cơ và lý do thích đáng để ban thưởng.
Chuyện nàng âm thầm ghi nhớ.