Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 416
Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:46:30
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Ngọc Minh thể thắng, chủ yếu là bởi vì kinh qua chiến trường, kinh nghiệm thực chiến cùng khí thế đều hơn hẳn nhiều.
Nữ nhi thua trận, Hướng đại tướng quân cũng hề tỏ vẻ vui, ông vỗ vỗ vai Tiêu Ngọc Minh, : "Không tệ."
Nhận lời khẳng định, Tiêu Ngọc Minh hớn hở. Hướng đại tướng quân đầu Tiêu Hoài : "Chúng so đấu một trận chứ?"
Phạm Khắc Hiếu
Tiêu Hoài đặt chén trong tay xuống, cởi áo choàng đến bên sân luyện võ, cầm một thanh trường đao từ giá vũ khí xuống, tư thế mời với Hướng đại tướng quân. Hướng đại tướng quân cầm trường thương, đối diện Tiêu Hoài.
Hai đối mắt . Sau đó, Hướng đại tướng quân vung trường thương đ.á.n.h thẳng về phía Tiêu Hoài, Tiêu Hoài nâng đao nghênh đón. Hai giao đấu qua chiêu thức. Những xung quanh xem trận chiến cũng dám thở mạnh, ánh mắt thẳng băng chằm chằm hai họ, chỉ sợ bỏ sót khoảnh khắc nào của trận so tài thể gọi là thịnh soạn .
Tiêu Hoài vốn ý liên minh với Hướng Thiên Hà, do đó trận tỷ thí quyết thất bại. Phàm là đời đều ngưỡng mộ kẻ mạnh, ngay cả những bậc cường giả cũng chẳng ngoại lệ. Hơn nữa, nếu thua trong trận so đấu , dù về thể kết giao cùng Hướng Thiên Hà, cũng thể nắm thế chủ đạo. Vì lẽ đó, Tiêu Hoài dốc lực chiến đấu.
Hướng Thiên Hà dĩ nhiên cũng chịu khuất phục, cũng gắng sức đối phó, khiến trận đấu kéo dài hơn hai khắc mà vẫn phân thắng bại. Thế nhưng, những vây quanh hề dám lơi lỏng cảnh giác.
Trường thương của Hướng Thiên Hà đột ngột đ.â.m thẳng mặt Tiêu Hoài. Tiêu Hoài ngửa một cách khó tin, dịch chuyển bước chân sang trái, trường đao trong tay vung lên chặn mũi thương. Động tác của quá nhanh, nhanh đến nỗi Hướng Thiên Hà còn kịp thu hồi kình lực, trường thương trường đao của Tiêu Hoài đ.á.n.h bay khỏi tay.
Hướng Thiên Hà sững sờ trong thoáng chốc, đó cất tiếng vang: "Thống khoái!"
Tiêu Hoài cũng sảng khoái lớn, ôm quyền về phía Hướng Thiên Hà : "Hướng nhường nhịn ."
Hướng Thiên Hà thẳng thắn xua tay: "Là kỹ nghệ kém hơn một bậc."
Tuy , nhưng y hề tỏ vẻ giận dữ, khiến Tiêu Hoài thầm nhủ: Người thể kết giao bằng hữu.
Một trận so đấu khiến mối quan hệ giữa hai vị minh tướng càng trở nên thiết hơn. Sau đó, hai cùng tiến thư phòng để trò chuyện. Người thể trở thành Đại tướng quân, thống lĩnh thiên binh vạn mã, tâm trí đương nhiên tầm thường. Cảnh ngộ hiện tại của Hướng Thiên Hà tuy hơn Tiêu Hoài một chút, nhưng nếu Hoàng đế tay diệt trừ Tiêu Hoài, tiếp theo khả năng sẽ là y.
Bởi , cuộc trò chuyện trong thư phòng của hai vô cùng hòa hợp, dù đạt thỏa thuận chính thức, nhưng một chuyện cả hai ngầm hiểu lẫn .
Tiêu Hoài cùng Tiêu Ngọc Minh dùng bữa tối tại Hướng phủ mới trở về. Tiêu Hoài uống ít rượu nên men say. Sau khi hai phụ tử về tới phủ, Đường Thư Nghi tin, liền sai một tiểu nha mang canh giải rượu qua.
Tiêu Ngọc Minh phụ uống cạn canh giải rượu, : "Xem nương vẫn trở chính phòng. Người vẫn nên an giấc tại thư phòng ."
Tiêu Hoài: "......."
Hắn xua xua tay: "Tiểu tử ngươi mau cút về phòng ngủ , ngày mai còn mang nặng chạy mười dặm đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-416.html.]
Tiêu Ngọc Minh hừ một tiếng, đó xoay rời . Tiêu Hoài đỡ trán, quả thực kinh nghiệm đối phó với cái tiểu tử nghịch ngợm .
Ngày hôm cần thượng triều sớm, Tiêu Hoài thức giấc luyện quyền buổi sáng xong liền đến Thế An Uyển dùng điểm tâm. Hôm nay gặp mặt Tiêu Dịch Nguyên cùng nhà, nên khi dùng bữa xong cả nhà liền trực tiếp đến tiền viện.
Bọn họ mới an tọa trong sảnh đường, Triệu quản gia đến bẩm báo: Tiêu Dịch Nguyên cùng gia quyến đến. Đường Thư Nghi liền bảo Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh ngoài nghênh đón, bởi dù Tiêu Thành Minh cũng là trưởng bối của phủ Quốc Công.
Không lâu , một đoàn bước . Nhìn thấy Tiêu Hoài, bọn họ tỏ vô cùng kích động, nhưng dám tiến lên bắt chuyện. Đừng thấy Tiêu Hoài mặt Đường Thư Nghi dễ chuyện, nhưng đối với ngoài, vị Quốc Công tuyệt đối hiền hòa. Hơn nữa, chức vị chủ soái ba quân cùng tước vị Quốc Công cũng đủ khiến bách tính thường dân kính sợ.
Tuy nhiên, Tiêu Hoài vẫn dậy, nghiêm túc hành lễ với Tiêu Thành Minh: "Thúc phụ."
Tiêu Thành Minh kích động đến mức sống mũi cay xè: "Ngươi... Ngươi bình an vô sự là ."
Tiêu Hoài gật đầu, đó : "Mời ."
Đoàn cứng đờ xuống. Đường Thư Nghi qua, phát hiện nguyên phối phu nhân của lão Hầu gia đến, lẽ nàng cảm thấy khó xử khi đối diện với , nên Đường Thư Nghi cũng tiện hỏi.
Quốc Công gia, đầu gia tộc, đó nhấp một lời, khiến căn phòng chìm sự yên tĩnh lạ thường. Đường Thư Nghi liếc , đó với Tiêu Thành Minh: "Khi Lão Hầu gia còn tại thế, vẫn luôn hối hận vì thể phụng dưỡng tổ phụ tổ mẫu, thể lo chu việc dưỡng lão tống chung. Thúc phụ những năm qua tận hiếu với tổ phụ tổ mẫu cũng hề dễ dàng. Nếu Lão Hầu gia còn sống, chắc chắn sẽ bạc đãi thúc phụ."
Tiêu Thành Minh vội vàng xua tay: "Đây là chuyện nên ."
Đường Thư Nghi mỉm , sang Tiêu Dịch Nguyên cùng phụ mẫu : "Tạo hóa trêu ngươi. Lão Hầu gia khi còn sống vẫn luôn tìm kiếm , nhưng vẫn tìm thấy. Ta thương lượng với Quốc Công gia, những thứ nên thuộc về , trong phủ nhất định sẽ thiếu sót."
Nói xong, nàng đầu Tiêu Hoài. Tiêu Hoài nhận lấy ánh mắt của nàng, liền dõng dạc : " , những thứ nên thuộc về các ngươi, đều sẽ thiếu một phần nào."
Đường Thư Nghi: "......."
Thôi bỏ , đừng trông cậy .
Nàng tiếp lời: "Sau khi Lão Hầu gia qua đời, gia tài phân chia một , một phần nhỏ tài sản chia cho Tiêu Kính. Hắn là thứ tử, đương nhiên phân nhiều. Vẫn còn một phần lớn tài sản của Lão Hầu gia, phần lẽ thuộc về Quốc Công gia. ý của Quốc Công gia là, những năm qua thúc phụ chịu nhiều vất vả, nên Quốc Công gia trao tặng tất cả tài sản còn của Lão Hầu gia cho ."
Đường Thư Nghi dứt lời, nàng liền cầm lấy vài cuốn sổ sách đưa cho Tiêu Ngọc Thần. Tiêu Ngọc Thần trao một phần sổ sách cho Tiêu Thành Minh, một phần cho Tiêu Dịch Nguyên.
Cả hai đều chút e ngại khi nhận, nhưng vẫn cầm lấy. Khi mở sổ xem, càng họ càng kinh hãi, quả thực quá nhiều của cải. Hơn nữa, những gì trong tay mỗi chỉ là một phần nhỏ.
Hai trao đổi ánh mắt với , mặt đều mang vẻ hoảng hốt. Tiêu Dịch Nguyên dậy, hành lễ với Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài: "Đây thực sự là quá nhiều , chúng dám nhận."