Lời tiếp theo khó , nhưng Đường Thư Nghi đôi mắt vẫn tròn xoe . Tiêu Hoài do dự một lát, cuối cùng vẫn thành thật : "Ngũ công chúa nhốt Tạ Lục trong địa lao, dùng t.h.u.ố.c khiến ... hưng phấn, đó..."
Lời phía , Đường Thư Nghi cũng hiểu ý của . Ngũ công chúa đúng là tay tàn nhẫn.
"Vậy Quốc Công gia cứu Tạ Lục như thế nào?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Hoài cúi mắt xuống, đó : "Lúc đó vẫn còn ở trong quân đội Nhu Lợi quốc. Có thủ phủ Nhu Lợi quốc, Ngũ công chúa thấy, ... bắt ."
Mặc dù Đường Thư Nghi đoán khả năng , nhưng khi chính tai thấy, nàng vẫn cảm thấy kinh ngạc thôi, há hốc miệng.
Tiêu Hoài thấy lập tức : "Chỉ là, ngay đêm bắt liền dẫn Tạ Lục chạy trốn ngoài. Vừa cũng lấy thứ cần lấy ở Nhu Lợi quốc, nên liền mang theo Tạ Lục chạy thẳng về Tây Bắc quân."
Hắn dường như đang giải thích, rằng hề quan hệ gì với ả Ngũ công chúa . với quan hệ hiện tại của hai , vốn cần giải thích tường tận như thế.
"Quốc Công gia quả thực cơ trí." Đường Thư Nghi khen ngợi.
Quả thật Tiêu Hoài đang cố gắng giải thích, tuyệt đối thể để phu nhân nghi ngờ những chuyện ! Huống hồ, nãy nha đầu Ngọc Châu còn mới đe doạ đấy thôi.
"Chỉ là tình thế ép buộc mà thôi." Tiêu Hoài khiêm tốn đáp.
Đường Thư Nghi xong câu chuyện phiếm , sự cảnh giác đối với Tiêu Hoài cũng vơi ít. Bầu khí giữa hai nhờ đó mà trở nên dịu nhiều.
"Liên hôn với Tạ gia quả thực lợi," Đường Thư Nghi thong thả , "Ngọc Minh xem cũng khá hợp ý Tạ nhị tiểu thư. Cần thêm một thời gian nữa, để quan sát hai hài tử ở chung với ."
Tiêu Hoài gật đầu: "Mọi việc phu nhân thấy hợp lý là ."
Đường Thư Nghi khẽ "Ừm" một tiếng, hỏi tiếp: "Chàng định khi nào sẽ diện kiến Tiêu Dịch Nguyên và nhà của ?"
Tiêu Hoài nhấp một ngụm nóng: "Hai ngày tới rảnh rỗi, phu nhân cứ tùy nghi sắp xếp."
Đường Thư Nghi: "Được."
Nàng thầm nhủ, nếu Tiêu Hoài mang ác ý với nàng cùng ba đứa hài tử, việc hợp tác khả thi. Quả thực, dễ dàng bàn bạc.
"Ngọc Thần qua năm nay sẽ tham dự kỳ Xuân Vĩ," Đường Thư Nghi tiếp lời: "Trước đây, nó từng bái Phương đại nho cùng Tề đại nhân sư, Quốc Công gia hồi phủ, hãy dẫn Ngọc Thần đích bái phỏng hai vị tôn sư , để tỏ rõ lòng tôn trọng của chúng ."
Tiêu Hoài gật đầu: "Phải như ."
"Vị Hướng đại tướng quân cũng , lúc Ngọc Minh theo bên cạnh học tập ít bản lĩnh. Quốc Công gia cũng nên thể hiện một chút thành ý." Đường Thư Nghi .
Tiêu Hoài gật đầu đáp: "Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-409.html.]
Phạm Khắc Hiếu
Đường Thư Nghi âm thầm thở phào, quả thực Tiêu Hoài là dễ bề thương nghị, chỉ là nàng vẫn rõ lai lịch thật sự của .
lúc , một giọng từ bên ngoài truyền : "Đại công tử đến."
Rèm cửa vén lên, Tiêu Ngọc Thần bước . Hắn thi lễ với Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi mới an tọa. Đường Thư Nghi mỉm với nhi tử: "Vừa bàn với phụ con, khi con ngao du trở về, phụ sẽ đích dẫn con bái kiến hai vị tôn sư."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Nhi tử cũng ý định ."
"Lần gặp Phương đại nho, ông còn khen ngợi thơ ca của con tiến bộ vượt bậc. Quả nhiên, việc ngoài du lịch thật sự hữu ích." Đường Thư Nghi mỉm .
Tiêu Ngọc Thần mẫu khen ngợi, mặt thoáng chút ngượng ngùng: "Sau khi ngoài, nhi tử diện kiến nhiều , chứng kiến nhiều sự tình. Những điều khác xa so với những gì con từng đây, nhờ đó nhi tử rút chút đạo lý, cũng xem như mở mang tầm mắt."
"Phải, 'Đọc vạn cuốn sách bằng nghìn dặm đường'. Học đạo lý từ trong sách vở, nhưng chỉ khi tự trải nghiệm, mới thể thấu triệt." Đường Thư Nghi .
Tiêu Ngọc Thần mỉm : "Chuyến của nhi tử, chính là lĩnh hội sâu sắc đạo lý đó."
Đường Thư Nghi : "Kỳ Xuân Vĩ sắp tới, tuy đèn sách chăm chỉ, nhưng con cũng cần chú ý giữ gìn thể. Đừng tự gây quá nhiều áp lực cho , việc thi cử với con mà , chẳng qua chỉ là thêm hoa gấm mà thôi."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Nhi tử lĩnh ý."
Đường Thư Nghi Đại nhi tử nay trầm , trưởng thành hơn nhiều, trong lòng cảm thấy vô cùng yên .
Tiêu Hoài vẫn lặng lẽ đó, lắng cuộc trò chuyện của hai con. Quả thật thể phủ nhận, vị phu nhân đối đãi với ba đứa hài tử bằng tấm lòng chân thành, hơn nữa nàng cũng dạy dỗ chúng đỗi xuất sắc.
Đường Thư Nghi cùng Tiêu Ngọc Thần hàn huyên thêm một lúc nữa, Tiêu Hoài vẫn yên lặng lắng . Chờ đến khi Tiêu Ngọc Thần dậy cáo từ, cũng lên, bảo rằng việc cần xử lý ở tiền viện. Tiêu Ngọc Thần thấy lời , liền khẽ nhíu mày.
Trước đây, mỗi khi phụ ở nhà, ngài căn bản luôn nghỉ ngơi tại Thế An Uyển.
Hai cha con một một rời khỏi Thế An Uyển, trầm mặc bước về phía tiền viện. Khi sắp đến viện của , Tiêu Ngọc Thần dừng bước, bộ dạng như thể lời bày tỏ.
Tiêu Hoài thấy thế cũng dừng , hỏi: "Con chuyện gì ư?"
Tiêu Ngọc Thần im lặng chốc lát, hỏi: "Thời gian , thể phụ thương tổn gì ?"
Tiêu Hoài khẽ nhíu mày: "Không hề ."
Tiêu Ngọc Thần lộ vẻ bán tín bán nghi, y : "Nếu phụ mắc chứng bệnh khó nào đó, cứ việc mời danh y tới chữa trị, nên giấu bệnh sợ thầy."
Tiêu Hoài: "..." Lời con rốt cuộc là ý gì?