Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 393
Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:45:54
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước đây, Đường Thư Nghi cùng ba hài tử thường dùng bữa tối tại Thế An Uyển. Cho dù Tiêu Hoài trở về, nàng cũng đổi lề lối vì việc . Không thể chỉ vì trong nhà thêm một mà sự đều tùy theo ý của . Do đó, bữa tối vẫn thiết lập tại Thế An Uyển.
Tiêu Ngọc Châu cực kỳ vui mừng vì phụ và hai ca ca trở về, nụ gương mặt nàng hề tắt . Đường Thư Nghi thấy , cũng kìm mà mỉm . Bất luận Tiêu Hoài , chỉ cần hai nhi tử trở về bên cạnh, Đường Thư Nghi cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Phạm Khắc Hiếu
Đang trầm tư, hai liền vén rèm bước . Thấy nàng, cả hai hành lễ mới an tọa. Đường Thư Nghi quan sát kỹ lưỡng một hồi. Tiêu Ngọc Trần da dẻ vẻ đen hơn nhiều, nhưng vì bản vốn tuấn tú, thêm chút sạm nắng càng khiến vẻ ngoài thêm cứng cỏi, tuấn hơn thuở .
Quả thực, e rằng chẳng bao lâu nữa, thềm cửa Tiêu phủ sẽ bà mối đạp mòn giày guốc mất thôi.
Tiêu Ngọc Minh hiển nhiên cao lớn hơn nhiều, thể tráng kiện, khí chất cũng trầm hơn nhiều. Đường Thư Nghi hai nhi tử của chững chạc như , lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn.
Tiêu Ngọc Châu đến gần hai , hỏi: "Chẳng trong thư mang đồ chơi ho về cho ? Nó ở ?"
Tiêu Ngọc Minh tiểu , hừ một tiếng đáp: "Trong lòng nha đầu chỉ nghĩ đến lễ vật, hỏi ca ở chiến trường diệt bao nhiêu quân địch?"
Tiêu Ngọc Châu trợn tròn mắt, đáp chút do dự: "Năm mươi tám , mà."
Tiêu Ngọc Minh thoáng chốc cứng họng, gì.
Tiêu Ngọc Trần ở bên cạnh mỉm , đó giải thích: "Đồ vật của bọn đều ở đại doanh bên ngoài thành, ngày mai sẽ phái mang về."
Tướng sĩ hồi kinh, binh mã tùy tùng đều thành, mà đóng quân ở ngoại thành. Chờ các tướng lĩnh quan vị phong thưởng xong, đại bộ phận tướng lĩnh sẽ dẫn theo binh mã về Tây Bắc.
Đương nhiên, Tiêu Hoài hồi kinh, cũng mang theo quá nhiều binh mã.
"Bên trong những gì ?" Tiêu Ngọc Châu hiếu kỳ hỏi.
Vừa tiểu hỏi, Tiêu Ngọc Minh lập tức phấn chấn tinh thần: "Ta săn vài con chồn, lông vô cùng , khi nào áo choàng cho và nương."
"Màu sắc ?" Tiêu Ngọc Châu hỏi.
"Có màu trắng, màu nâu, lát nữa tự chọn lấy." Tiêu Ngọc Minh vẻ quan tâm lắm.
Tiêu Ngọc Châu vui vẻ khúc khích, Tiêu Ngọc Minh : "Còn vài món đồ chơi kỳ lạ mà các nữ hài nhi Nhu Lợi quốc chơi, ngày mai sẽ thấy."
"Nhu Lợi quốc giống như chúng ở đây ?" Tiêu Ngọc Châu hỏi.
"Có đôi chút khác biệt...." Tiêu Ngọc Minh bắt đầu say sưa kể về sự khác biệt giữa Nhu Lợi quốc và Đại Càn, Tiêu Ngọc Châu vô cùng hứng thú, đôi mắt sáng lên lấp lánh.
lúc , giọng của Thúy Vân truyền đến từ bên ngoài: "Quốc Công gia đến."
Sau đó rèm cửa vén lên, Tiêu Hoài vận một chiếc trường bào màu xám bạc bước . Tiêu Ngọc Châu thấy cha, vội vàng chạy tới, mỉm : "Cha, Nhị ca Nhu Lợi quốc vui, cha thể dẫn con qua Nhu Lợi quốc chơi ?"
Giọng của tiểu cô nương mềm mại trong trẻo, mặt nở nụ rạng rỡ, ánh mắt long lanh chứa đầy vẻ cầu xin, trái tim Tiêu Hoài đột nhiên mềm nhũn. Hắn thầm nghĩ, dẫn tiểu nha đầu đến Nhu Lợi quốc cũng là chuyện lớn, liền mở miệng đồng ý ngay.
lời đến bên môi, ánh mắt của sang Đường Thư Nghi, liền đổi lời : "Chỉ cần mẫu con đồng ý là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-393.html.]
Tiểu nha đầu vẫn luôn phu nhân nghiêm khắc chỉ dạy, chuyện gì vẫn nên hỏi ý nàng thì hơn.
Tiêu Ngọc Châu , vội vàng chạy đến bên cạnh Đường Thư Nghi, kéo tay nàng lắc lắc: "Nương, chúng cùng đến Nhu Lợi quốc chơi ?"
Đường Thư Nghi cách nào từ chối con bé, nhưng vẫn nhẹ nhàng : "Nhu Lợi quốc xa xôi, nếu chuẩn thứ chu . Chuyện chúng sẽ bàn ."
Nàng từ chối, Tiêu Ngọc Châu vui mừng , vội vàng : "Nương thật là !"
Nói xong, nàng sang Tiêu Hoài, hì hì: "Cha cũng ."
Những lời ngây ngô khiến trong phòng đều bật . Sau đó, Thúy Vân vén rèm cửa bước , : "Phu nhân, bữa tối chuẩn xong ạ."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, đó : "Vậy chúng dùng bữa tối thôi."
Nói xong nàng dậy dẫn Tiêu Ngọc Châu đến phòng ăn. Tiêu Hoài, Tiêu Ngọc Trần và Tiêu Ngọc Minh đều theo . Đến nhà ăn, cơm canh dọn xong tươm tất, lượt xuống.
Đường Thư Nghi liếc Tiêu Hoài, thấy đó, ý định động đũa, liền nhắc: "Quốc Công gia, mời dùng bữa."
Dù cũng là chủ nhân của gia đình, vẫn nên để khởi đũa .
"Được." Tiêu Hoài cầm đũa lên, gắp một món ăn : "Ăn thôi."
Vừa dứt lời, Tiêu Ngọc Minh lập tức cầm đũa lên, nhằm thẳng đĩa thịt heo om mà ưa thích, miệng ngừng : "Nương, , quân lương mỗi bữa trong quân đội chẳng khác nào thức ăn chăn nuôi, con nhớ đồ ăn trong nhà c.h.ế.t ."
Nói xong, ăn một miếng lớn. Tiêu Ngọc Trần ăn duyên dáng hơn nhiều, nhưng tốc độ gắp đũa của y cũng nhanh hơn lúc ít. Đường Thư Nghi thấy thì xót lòng thôi, liền : "Bây giờ về nhà , về ăn gì thì cứ với nương, nương sẽ bảo phòng bếp cho ăn."
Tiêu Ngọc Trần và Tiêu Ngọc Minh ăn gật đầu. Đường Thư Nghi thỉnh thoảng gắp thức ăn cho bọn họ.
Tiêu Ngọc Châu cũng mang vẻ mặt đau lòng, nàng đến gần Tiêu Ngọc Minh : "Không săn b.ắ.n ? Quân lương ngon, săn lùng thức ăn ?"
Tiêu Ngọc Minh liếc mắt tiểu , nuốt thức ăn trong miệng xuống đáp: "Mỗi ngày đều là huấn luyện hoặc chiến trường, thời gian săn! Con chồn săn cho và nương là do đ.á.n.h trận xong mới thời giờ săn ."
Vẻ mặt Tiêu Ngọc Châu càng thêm đau lòng, nàng gắp một đũa thức ăn đầy cho , : "Nếu , cứ tiếp tục công tử bột như là ."
Tiêu Ngọc Minh liền giơ tay chọc đầu Tiêu Ngọc Châu, "Muội còn mong công tử bột cả đời !"
Tiêu Ngọc Minh cảm thấy dùng lực lớn, nhưng trách làn da của Tiêu Ngọc Châu quá mềm mại, trán nàng đỏ bừng một vệt. Tiêu Hoài thấy thì cau mày, Tiêu Ngọc Châu liền bĩu môi cáo trạng với Đường Thư Nghi: "Nương, xem Nhị ca con kìa."
Đường Thư Nghi nhẹ nhàng vuốt ve vết đỏ trán nàng, ôn tồn : "Hôm nay về nhà, chúng nên nhường nó một chút."
Tiêu Ngọc Châu trừng mắt Tiêu Ngọc Minh, lúc Tiêu Ngọc Minh cũng ý thức bản dùng sức quá, vì thế chỉ trán mà bảo: "Này, chọc , chọc mạnh ."
Tiêu Ngọc Châu hành động của chọc , bật thành một tiếng giòn giã. Đường Thư Nghi thấy cũng bật .
Tiêu Hoài cảnh tượng ấm áp của gia đình, đột nhiên cảm thấy, đây mới thật sự là nhân gian yên hỏa.