Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 374

Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:45:34
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chỉ là, Tiêu Hoài vô cùng tinh thông chuyện kiếm chác. Bây giờ đang tiến quân công phá thủ phủ Nhu Lợi quốc. Hoàng đế đương nhiệm của Nhu Lợi quốc hoang dâm vô độ, dân chúng Nhu Lợi sớm lầm than khốn khổ.

 

Cơ bản mỗi tòa thành đều cần hao tốn nhiều binh lực, đối phương nửa vời đầu hàng. Trong mỗi một thành trì, những gia đình tài sản phong phú, nhằm bảo đảm an , cũng là để lôi kéo quan hệ, tất nhiên dâng tặng cho Tiêu Hoài cùng bộ hạ ít kỳ trân dị bảo.

 

Nên mới , chiến tranh vốn là cơ hội phát tài nhất. Song, kẻ chịu khổ tận cùng vẫn là lê dân bách tính. Dẫu , nếu cứ để Hoàng đế hiện tại của Nhu Lợi quốc tiếp tục thống trị, dân chúng nơi đó cũng chẳng thể thoát khỏi cảnh khổ sở . Hơn nữa, quá trình xã hội nhân loại xưa nay vốn dĩ vẫn là như : phân chia hợp nhất, hợp nhất phân chia.

 

Đọc thư xong, Đường Thư Nghi ước tính đại khái, dựa theo tiến độ hiện tại của Tiêu Hoài, e rằng qua năm mới, mới thể khởi trở về. Như thế cũng , lỡ kỳ khoa cử năm của Tiêu Ngọc Thần.

 

Cất lá thư , nàng tiếp tục giảng về học thuyết "cân bằng" cho Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập. chỉ mới vài câu, Thúy Trúc trở , tay cầm một bái . Đường Thư Nghi nhận lấy mở xem, khỏi khẽ cau mày. Hóa , đây là bái do của Khương đại phu nhân phủ Thái phó – ngoại gia của Đại hoàng tử, đưa tới.

 

Theo lời Tiêu Hoài kể, hơn ba năm , suýt chút nữa gian tế ám hại, mà kẻ gian tế đó xuất phát từ phủ Thái phó. Nói cách khác, hoặc Thái phó, hoặc Đại hoàng tử, đều lấy mạng Tiêu Hoài.

 

Phạm Khắc Hiếu

Vì lý do gì? Giữa Tiêu Hoài và Đại hoàng tử tựa hồ mối thâm thù đại hận nào.

 

Tuy nhiên, nếu Đại hoàng tử cấu kết với địch quốc, việc phái ám hại Tiêu Hoài, cũng thể là ý đồ của Nhu Lợi quốc. Dẫu , Tiêu Hoài vẫn đóng quân ở biên cương giữa hai nước, kiêu dũng thiện chiến, Nhu Lợi quốc diệt trừ một chủ soái như Tiêu Hoài là điều tất lẽ dĩ ngẫu.

 

Đường Thư Nghi đặt bái trong tay xuống, dặn dò Thúy Trúc: "Ngươi hồi đáp của phủ Thái phó, ngày mai sẽ đợi Khương phu nhân đại giá quang lâm."

 

Thúy Trúc lui , Đường Thư Nghi tiếp tục giảng bài cho Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập. Nàng chẳng bận tâm phủ Thái phó ý đồ gì, binh đến tướng chặn, nước lên đất ngăn là xong. Giảng giải thêm một hồi, Đường An Lạc và Tiết Oánh tới tìm Tiêu Ngọc Châu luyện cưỡi ngựa.

 

Đường Thư Nghi đôi mắt lấp lánh như của con bé, liền phất tay cho phép. Tiêu Ngọc Châu vui vẻ dậy, sang Lý Cảnh Tập hỏi: "Huynh cùng ?"

 

Lý Cảnh Tập lắc đầu: "Muội cứ ."

 

Tiêu Ngọc Châu Lý Cảnh Tập học tập khắc khổ, thêm nữa, liền vui vẻ rời cùng Đường An Lạc và Tiết Oánh. Đường Thư Nghi Lý Cảnh Tập, ôn tồn : "Ra ngoài thư giãn một chút cũng , chúng học gần một canh giờ rưỡi ."

 

Lý Cảnh Tập mím chặt môi , đáp: "Ta vỡ lòng muộn, còn cần cù hơn mới mong đuổi kịp khác."

 

Đường Thư Nghi bé, mỉm tán thưởng: "Được, chúng tiếp tục học."

 

Biết rõ điều theo đuổi, thêm khả năng chịu đựng cám dỗ, đó chính là nền tảng của sự thành công.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-374.html.]

 

Ngày hôm , dùng bữa sáng xong, Khương đại phu nhân phủ Thái phó ghé thăm. Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đến chính sảnh Thế An Uyển để tiếp đãi. Khương đại phu nhân chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt phúc hậu, da dẻ trắng ngần, trông vô cùng hòa nhã.

 

Vừa thấy Tiêu Ngọc Châu, Khương phu nhân kéo con bé đến bên , hết lời khen ngợi. Nàng còn tháo một miếng ngọc bội mang theo bên xuống, tặng cho con bé. Tiêu Ngọc Châu liếc Đường Thư Nghi, đợi nàng gật đầu đồng ý mới dám nhận lễ vật.

 

"Ta thấy tiểu cô nương thấy vô cùng yêu thích." Khương đại phu nhân nắm tay Tiêu Ngọc Châu, hỏi: "Năm nay bao nhiêu tuổi ?"

 

Đường Thư Nghi khẽ hạ mắt, mỉm đáp: "Vừa tròn chín tuổi."

 

"Ai da, cũng xấp xỉ tuổi với Anh Triết của Đại hoàng tử phủ nhà ." Khương đại phu nhân .

 

Nụ gương mặt Đường Thư Nghi vẫn hề suy suyển, nàng sang Tiêu Ngọc Châu: "Không con chơi với An Lạc ? Mau ."

 

Tiêu Ngọc Châu hành lễ với Khương đại phu nhân lui ngoài. Khương phu nhân theo bóng lưng con bé, cất lời: "Đại hoàng tử phi hai ngày về nhà , rằng mấy hôm gặp tiểu nha đầu nhà ngươi, thấy vô cùng yêu mến."

 

Đường Thư Nghi mỉm : "Nha đầu nhà từ thuở bé phu quân quý như châu báu trong tay. Mấy ngày Hầu gia gửi thư về, bộ năm tờ giấy lớn đều dành để dặn dò, hỏi thăm khuê nữ bảo bối của . Thật khiến cũng ghen tỵ theo vài phần."

 

Nói đoạn, nàng bật , Khương đại phu nhân cũng theo. Một lát , Khương phu nhân lên tiếng: "Đại hoàng tử vẫn luôn khâm phục sự dũng của Vĩnh Ninh Hầu. Mấy hôm , Điện hạ còn nhắc, nếu hai nhà thể kết thành thông gia thì thật mấy."

 

Đường Thư Nghi thấy nàng thẳng thừng bày tỏ ý đồ, liền ôn hòa đáp: "Hầu gia nhà xem nữ nhi như bảo vật, mà xa cách chúng hơn ba năm. Đại sự hôn sự của hài tử trong nhà, vạn dám tự tiện quyết định ."

 

Nụ của Khương đại phu nhân khẽ nhạt , nàng : "Ngươi cũng lý. Chỉ là, hôn sự của Hoàng tôn chuyện Đại hoàng tử Đại hoàng tử phi thể tự ý quyết định. Quan trọng nhất vẫn là ý chỉ của Hoàng thượng."

 

Đây rõ ràng là dùng Thánh thượng để bức ép khác. Nụ gương mặt Đường Thư Nghi biến mất, nàng đáp: "Quả thật, hôn sự của nữ nhi là đại sự. Ta đây, tất thảy chuyện đều theo ý tứ của Hầu gia nhà ."

 

Nếu Hoàng đế dám hạ chỉ ban hôn, nàng sẽ dám để Hoàng đế đích tới Tây Bắc truyền Thánh chỉ cho Tiêu Hoài. Để xem thời khắc mấu chốt , Hoàng đế dám tự chuốc thêm phiền phức Tiêu Hoài .

 

Khương đại phu nhân miễn cưỡng nở nụ , vội vàng chuyển sang chủ đề khác. Hai trò chuyện thêm một lát, đó Khương phu nhân cáo từ rời .

 

Nàng rời , Đường Thư Nghi tức giận đến mức suýt chút nữa đập vỡ chén . là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, thật tự lượng sức !

 

 

Loading...