Đường Thư Nghi hài tử mặt, trong mắt tràn đầy sự hài lòng. Kỳ thực, lúc ban đầu nàng chỉ vì đầu tư một chút nhân tình, mới chú thích trong sách đưa cho bé. những trao đổi thư từ, đến việc đích chỉ dạy, suy nghĩ trong lòng nàng sớm đổi khác từ lâu.
Hiện giờ, nàng còn mong cầu hài tử về sẽ đăng cơ Hoàng vị, mà chỉ mong y thể sống đời an nhiên, hạnh phúc.
Nhận lấy chén trong tay bé, nhấp một ngụm, Đường Thư Nghi ôn tồn : "Người sống đời, vạn sự vạn vật mà trải qua đều hàm chứa đạo lý riêng. Thuận lợi khiến lòng an , tự tại; khổ đau giúp luyện ý chí kiên cường. Cho nên, những chuyện qua, dẫu gian khổ đến mấy, đều là hữu ích, chẳng cần quá bận tâm, cũng cần vì mà bi thương tự ti. Ngươi là giỏi giang, hề thua kém bất cứ ai, cứ thuận theo bản tâm mà sống chính là đủ."
Ánh mắt Lý Cảnh Tập ẩm ướt, những lời , mỗi một chữ đều như khắc sâu tận đáy lòng. Cậu bé quả thật vẫn luôn bận lòng về quá khứ, cam tâm cũng như tự ti về những tháng ngày qua của .
Vị tiểu vương gia cúi đầu thật sâu thi lễ với Đường Thư Nghi: "Học sinh xin cảm tạ lão sư."
Đường Thư Nghi dậy nâng bé lên, : "Sau xưng hô vẫn cứ như đây, cần đổi quy củ."
Lý Cảnh Tập cúi đầu xuống, khẽ đáp: "Vâng."
"Ngươi quen Phương đại nho, ngươi xem ngày mai đến bái sư nên tặng lễ vật gì cho thích hợp?" Thái phi sang hỏi Đường Thư Nghi.
"Ông thích thư hoạ, ông còn từng vô cùng quý trọng thư pháp của Vương gia." Đường Thư Nghi .
"Vương gia" ở đây là Tiêu Dao Vương. Sinh thời, y trong giới học giả cũng danh tiếng nhỏ, đặc biệt là thư pháp và thư hoạ, nhiều săn đón.
Phạm Khắc Hiếu
Thái phi nàng , mỉm : "Trong nhà Thừa Doãn nhiều thư hoạ quý giá, chúng cùng chọn lựa ."
Dứt lời, bà dậy ngoài. Đường Thư Nghi, Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập cũng đồng loạt dậy đến thư phòng.
Không thể , Tiêu Dao Vương thực sự là bậc phong nhã. Thư phòng của y tọa lạc trong khuôn viên biệt lập, cây cối, hoa cỏ, hồ nước, đình đài, cảnh trí bày biện thập phần đầy đủ và mỹ lệ. Đặc biệt hơn, bên ngoài thư phòng, hành lang còn đặt một chiếc ghế bành thư thái chế tác từ gỗ đàn hương quý giá và một chiếc bàn nhỏ, càng thấy phong vị tao nhã, độc đáo.
Thậm chí thể hình dung cảnh tượng, buổi trưa ấm áp, một nam tử diện mạo tiêu sái, nhàn nhã tựa lưng ghế bành, hoặc là thong dong thưởng ngắm nhật xuất nhật lạc, hoặc nhắm mắt lắng tiếng gió vờn tiếng mưa sa.
Cảnh tượng , chỉ nghĩ thôi thấy đẽ, khiến say đắm.
Bước bên trong, cảnh tượng càng như một thế giới khác. Chỉ thấy trong thư phòng rộng lớn là ba gian phòng thông hề vách ngăn, hai mặt tường là giá sách to lớn, đó đặt đầy sách vở.
Một tháp gỗ lớn, bàn bàn cờ tinh xảo, bàn việc rộng lớn. Những cuộn giấy, sách quý cùng các vật dụng khác bày biện ngẫu hứng, đan xen , tạo nên một gian nhàn nhã mà đầy thú vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-351.html.]
Thái phi đến chiếc tủ bên cạnh giá sách, vươn tay mở cửa, thấy bên trong đặt đầy ắp tranh cuộn, ước chừng ít nhất cũng vài trăm bức.
"Trước Thừa Doãn nhàn rỗi cả ngày, liền thích ở đây vẽ vẽ, từ từ tích lũy nhiều thành như ."
Thái phi đưa tay lấy vài bức, đó vẫy tay gọi Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập lấy thêm từ trong tủ . Bà mở từng bức một , mời Đường Thư Nghi thưởng lãm.
"Nét chữ phóng khoáng như mây trôi nước chảy, mềm mại tựa làn khói nhẹ nhàng." Đường Thư Nghi xong nhịn thốt lời tán thưởng.
Thái phi vẻ mặt tự hào, : "Mặc dù Thừa Doãn chút thiên phú về thư hoạ, nhưng lúc nhỏ luyện tập cũng chịu ít khổ sở."
"Vương gia quả là tâm trí kiên định." Đường Thư Nghi , chăm chú chữ trong tay.
Người thường chữ giống , nét chữ của Tiêu Dao Vương thoạt phóng khoáng, ngang tàng, song ẩn sâu trong nét bút mơ hồ lộ ý chí cương nghị.
Đường Thư Nghi đến bây giờ vẫn đoán , Tiêu Dao Vương rốt cuộc c.h.ế.t . Nếu c.h.ế.t, tại Thái phi đổi nhiều đến ? Nếu c.h.ế.t, tại bà hài tử quá kế tước vị? Hơn nữa, tại Thái phi chủ động thiết với họ như thế ?
Ta vẫn thể lý giải, quả thực thể lý giải. Nàng nhận thấy, dạo gần đây quá nhiều khúc mắc khiến nàng khó mà lý giải thấu đáo, ví dụ như duyên cớ Tạ gia kết thông gia cùng phủ , mà đối tượng nhằm Nhị công tử Tiêu Ngọc Minh.
Kìm nén những nỗi niềm khó xử, Đường Thư Nghi cùng Thái phi chọn hai bức thư họa tâm huyết của Tiêu Dao Vương để lễ gặp mặt Phương đại nho. Sau khi chọn xong, Thái phi sai từ khố phòng chuyển vô kỳ trân dị bảo: "Chỉ dâng thư họa sính lễ thì quá đơn bạc, ngươi giúp tuyển thêm vài món lễ vật khác."
Đường Thư Nghi nhẹ: "Thư họa của Tiên Vương, trong mắt thế nhân là vô giá chi bảo."
Thái phi xua tay: "Mấy thứ nó vẽ , dù trong mắt thiên hạ cao quý đến , đối với lão mà , cũng chẳng đáng là bao."
Đường Thư Nghi cùng Thái phi chọn thêm vài món, đó đối ẩm đàm đạo. Thái phi liếc Lý Cảnh Tập đang cách đó xa khẽ thở dài: "Tâm tư của hài tử quả là sâu nặng, nhưng điều thể trách nó."
Sinh tồn trong cảnh khắc nghiệt như thế suốt bao năm ròng, nếu chút tâm nhãn và thủ đoạn tự bảo vệ, e rằng sớm bỏ mạng từ lâu.
"Cứ từ từ thôi," Đường Thư Nghi cũng Lý Cảnh Tập. "Tịnh dưỡng và học tập một thời gian, để nó giao du với các hài tử cùng tuổi ở Kinh thành, trải qua nhiều nhiều chuyện hơn, lẽ sẽ dần lên."
Thái phi mỉm : "Trong việc giáo dưỡng hài tử, e là tự thẹn bằng ngươi."
Đường Thư Nghi mỉm , nhấp một ngụm thơm: "Thần phụ cũng chỉ là dò dẫm từng bước, dần dà mà tìm phương thức thích hợp."